Hắn chờ cho họ đi khuất, tay hắn mới lần mò trong chiếc cartable ra cái điện thoại. Hoàng Vũ cũng nhanh chóng rút điện thoại ra. Gia Hoành huých cho anh một cái. Gia Vệ lườm Gia Hoành sắc lẹm. Gia Hoành nhún vai kiểu “em có làm gì sai đâu chứ?”. Gia Vệ đưa tay lên miệng ám chỉ anh đừng nói gì nữa cả. Hoàng Vũ bấm vào mục ghi âm. Hắn ta vẫn đi đi lại lại dọc theo thân xe.
- Alô? Mấy người làm xong việc mà tôi giao chưa? – hắn vừa châm một điếu vừa la vào cái điện thoại. Ông bảo vệ thì vẫn đang lim dim trong cái phòng cách âm chỉ thấy hình trên màn hình mà không thấy tiếng nên chẳng thấy có gì khả quan. Cả ba người kia thì đang chú tâm nghe lén cuộc “độc thoại” của Lý Thập Toàn – Sao? Mấy người làm ăn kiểu gì thế? Lại để mất con Tinh Vân với cái bụng bầu to tướng của nó. Mấy người muốn tôi đuổi việc hết phải không? – Hắn ta gắt gỏng rồi bắt đầu văng tục trong điện thoại – Mấy người đã thủ tiêu được thằng Âu Tinh Kỳ. Chẳng lẽ một con ranh đi lại không vững mà lại gây khó dễ cho bọn mi ư? – Hắn ta tiếp tục gầm gào. Hoàng Vũ nhìn Gia Vệ đầy vui mừng vì cuối cùng hắn cũng chịu khai ra hết. Gia Vệ nhìn đứa em ngu ngốc của mình đầy bực tức, hất tung cái sấp giấy mà Gia Hoành đang cầm trên tay. Trước phản ứng ấy của Gia Vệ, Gia Hoành chỉ gãi gãi đầu và cười. Hắn ta phì phò nhả khói rồi mau chóng lên xe. Hoàng Vũ lập tức cất cái điện thoại của mình vào túi.
Lý Thập Toàn ra đến cổng, dừng lại ở chỗ ông bảo vệ để kiếm soát thẻ xe. Một đống màn hình hiện ra trước mặt hắn. Và ba tên thanh niên nấp ở sau chiếc xe kế bên khoảng trống hắn vừa bỏ lại lập tức đập vào mắt hắn. Hắn rút cái điện thoại ra nhanh chóng.
- Alô, mai phục bãi giữ xe, khu C – Hắn nói ngắn gọn qua điện thoại.
Mắt hắn hướng về cái màn hình nơi 3 chàng thanh niên kia đang nấp, nhếch mép cười.
Chờ xe hắn khuất hẳn, cả ba mới lần khần mò ra. Bãi giữ xe rộng bằng cả tòa nhà vắng tanh bỗng ở đâu ra một đám người. Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng đi đến chỗ cả ba. Đầu súng chĩa vào lưng, cả ba chưa kịp phản ứng gì lại. Chắc chắn là cái máy quay kia không thấy mấy cây súng. Bọn chúng đưa các anh vào trong một cái xe gần đấy. Cho kèm mỗi tên kẹp một anh. Chẳng ai dám hé nửa câu. Chiếc xe ra khỏi công ti rồi phóng nhanh trên đường.
Tưởng ai, hóa ra là một đám vệ sĩ của Lý Thập Toàn. Chiếc xe dừng lại trong một cái kho nhỏ. Cả ba đều bị xô vào trong. Cánh cửa đóng sập lại không chừa một khe sáng. Lũ người vẫn đứng ngoài không ngừng báo cáo cho chủ nhân. Hắn ta lo sợ rằng ba người đó sẽ tẩu thoát mất. Tinh Vân đang nằm ngủ ôm cái gối mà cô làm cho Tinh Kỳ ngủ trên giường. Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Một số lạ…? Cô nhấc máy.
- Alô?
- Thiếu phu nhân nhà họ Âu đấy ư? – chất giọng khản đặc bên kia vang lên.
- Anh là ai? Sao biết số của tôi? – Tinh Vân hốt hoảng.
- Tôi ư? Tôi tin là cô biết chứ!
Tinh Vân im lặng. Cô vẫn chưa đoán ra được ai ở đầu dây bên kia. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
- Lẽ nào… - cô lắp bắp.
- Cô cứ nói thử xem nào
- Lý Thập Toàn…
- Cô giỏi lắm! Không hổ danh là phu nhân của Âu Tinh Kỳ nhỉ?
Tinh Vân cố kiềm để nén lại cơn giận với người đã rắc tâm hãm hại chồng mình.
- Được rồi, anh gọi đến đây có chuyện gì?
- Tôi không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề nhé. Cô là một người thông minh chắc sẽ hiểu ngay thôi… - Hắn ta cười khà khà qua điện thoại.
- Anh lại có âm mưu gì? – rốt cuộc thì cô cũng không kiềm được sự căm thù với tên Lý Thập Toàn mà gằn lên từng tiếng.
- À, chả là tôi mới bắt được… 3 người bạn của cô…
- Ai cơ? – Tinh Vân hớt hải. Nhưng rồi, cô lại biết câu hỏi đó là thừa. Chợt nhớ ra ba người anh kết nghĩa của mình đã đi điều tra về vụ ám sát Tinh Kỳ của cô. Lẽ nào bị hắn bắn được trong lúc đang thu thập chứng cứ.
- Đừng giả nai thế! Ba chàng trai này không phải của cô sao? Tiếc nhỉ? Tôi định tha cho họ…
- Anh muốn gì? – Tinh Vân rít qua kẽ răng.
- Bình tĩnh nào, đổi ba cái mạng này lấy cái mạng của cô và hai đứa bé được không? – hắn ta trơ tráo.
Tinh Vân lại im lặng một hồi lâu.
- Sao thế? Cô không muốn bay đến chỗ Tinh Kỳ sao?
- Được rồi… ở đâu? – cô hít một hơi dài.
- Nhà kho 283 thuộc công ty Âu Long. Đến mau đấy cô em. Tôi không có nhiều thời gian đâu… Cô mà gọi người đến cứu trợ thì ba tiếng súng sẽ nổ lên ngay lập tức.
Nói rồi, chỉ còn tiếng tút kéo dài văng vẳng bên tai cô. Cô lập tức ra khỏi giường, thay quần áo và cầm cái túi xách ra khỏi nhà. Chiếc xe cô đi dừng lại ở chân đồi. Cô đã thuyết phục mọi người để cô tự mình lái xe đi.
- Tinh Vân – hắn ta dang hai tay đi đến chỗ cô.
Cô đã nhanh chóng gạt phắt tay hắn ra.
- Mau thả ba anh ra! – cô ra lệnh.
- Ái chà, cô tưởng tôi dễ dàng tha cho cô thế sao?
Lý Thập Toàn phẩy tay một cái. Cả đám người đã vây quanh cô. Cô giờ mới biết mình bị mắc bẫy nhưng biết làm sao được. Lẽ nào để cho những người thân cô nhất chết sớm thế sao? Giờ cô ra nộp mạng may ra có thể bảo toàn tính mạng họ thêm mấy ngày nữa. Bọn chúng tiến đến, định nhấc cô vào trong. Cô đã giơ tay không cần và tự nguyện bước vào cái nhà kho tồi tàn. Cô mẩm chắc Tinh Kỳ sẽ cứu cô.
Chiếc cửa khép lại mạnh bạo sau lưng cô.
- Tinh Vân, em điên sao? – Hoàng Vũ nhìn trần nhà kêu lên.
- Không thể tin được, em ngốc đến nỗi tự đi nộp mạng mình và hai đứa bé trong bụng sao? – Gia Vệ thốt lên.
- Không sao đâu, em tới thì còn giúp các anh cầm cự thêm vài ngày… Đứa bé tuy quan trọng nhưng mấy anh là anh trai kết nghĩa của em cơ mà. Sao em bỏ mặc mấy anh được chứ?
Cả đám im lặng không nói gì vì cảm động.
- Hắn định bắt em để dồn ba Âu phải ký tờ đơn chuyển chức chủ tịch sang cho hắn thôi. Nhưng em tin Tinh Kỳ thế nào cũng cứu chúng ta ra ngoài. Hắn sẽ không làm gì được chúng ta đâu. À… Mà mấy anh lấy được chứng cứ chưa?
- Đây nè! – Hoàng Vũ giơ cái thẻ nhớ bé tí tẹo lên – Điện thoại anh bị đám người đó lấy đi rồi, cả Gia Hoành và Gia Vệ cũng vậy. May là anh nhanh trí rút thẻ nhớ ra trước.
Cái mặt hãnh diện của Hoàng Vũ làm Tinh Vân không khỏi phì cười.
- Mà cái túi bự của em đựng gì trong đó vậy? – Gia Hoành tò mò đụng vào cái túi – Bọn chúng không tịch thu sao?
- Em kêu toàn là đồ con gái, bọn chúng không dám đụng – Tinh Vân nháy mắt.
Cô nhanh nhẹn mở cái túi ra. Hơn 20 ổ bánh mì và 5 chai nước cỡ bự lăn lốc ra sàn.
- Ái chà, sao em biết tụi anh ở đây không ăn được gì? – Hoàng Vũ hỏi.
- Em đoán thôi! – Tinh Vân cười toe.
- Mà em có chắc Tinh Kỳ còn sống không? Anh nghi quá! – Gia Hoành hỏi đầy lo lắng.
- Em đã gọi cho anh chàng thư ký cũ của Tinh Kỳ tìm hiểu. Cậu ta có nói với em là Tinh Kỳ có một tài khoản mật ngoài anh ấy và Tinh Kỳ biết ra thì không ai biết cả. Ngay cả là ba Âu. Và không hiểu sao mấy tuần nay, tài khoản đó mất đi một vài món tiền khá lớn! – Cô cười đầy đắc thắng không giấu được sự vui mừng. Chiếc Camry đỗ ở chân đồi, chờ mãi vài bóng người đi ra nhưng cuối cùng, vẫn chẳng có ai bước xuống chiếc xe Ford đang đỗ đằng trước. Anh muốn chạy ngay lên đồi nhưng lại sợ làm động thì Tinh Vân với cả lũ chúng đều không tha. Thế là anh đành phải ngậm ngùi quay xe lại hướng về phía trung tâm thành phố. Anh rút chiếc điện thoại mới mua cùng với cái sim khuyến mãi gọi. Tay anh không ngừng vò trên cái vô lăng bất lực.
- Alô? – giọng một tên đàn ông say rượu vang lên.
- Anh à? – Tinh Kỳ thậm chí còn không nhận ra đó là Kiến Bằng.
- Mày là đứa nào? – Vẫn cái giọng khàn khàn lạc lạc ấy vang lên.
- Anh đang ở đâu? – Tinh Kỳ hét lên qua điện thoại.
- ...
Nhưng bên đầu dây kia đã không còn ai trả lời anh nữa. Tinh Kỳ lập tức phóng xe chạy về phía trung tâm thành phố. Anh vội vã kiếm cái quán bar mà người anh họ mình hay lui đến. Đến đâu anh cũng không ngừng hỏi. Và cuối cùng Tinh Kỳ cũng đã kiếm được anh trong cái bar quen thuộc mà anh thường hay rủ anh đi chung sau khi Tinh Vân nguôi giận mà chịu về nhà với anh. Cái thứ âm nhạc xập xình nghe đến điếc hết cả lỗ tai. Tên nhân viên nhanh nhẹn dẫn anh đến cái phòng VIP, nơi mà theo anh ta nói rằng người anh họ đáng quý của anh đã ở đây gần một tuần liền mà chưa chịu về.
Cửa phòng vừa đóng lại thì tiếng nhạc cũng được cuốn hết ra ngoài. Tinh Kỳ chần chừ giây lát, lách qua một đống mảnh chai vỡ để đến gần Kiến Bằng.
- Anh à… - Tinh Kỳ có lay Kiến Bằng dậy nhưng không được.
Anh đành ra ngoài kêu bọn phục vụ mang cho anh một ít nước chanh nóng và dọn dẹp đống phế liệu này.
Kiến Bằng mở mắt dậy thì đã thấy gương mặt của Tinh Kỳ. Trái với suy nghĩ của anh, Kiến Bằng chẳng có gì gọi là kinh ngạc cả. Dường như Kiến Bằng đã biết trước rằng Tinh Kỳ còn sống. Dù vậy, Kiến Bằng tỏ ra chẳng lấy gì làm vui.
- Mày chịu lộ mặt rồi sao? – Kiến Bằng nhếch mép nhìn Tinh Kỳ.
- Anh biết em … còn sống? – Tinh Kỳ mở to hai mắt không giấu được sự ngạc nhiên.
- Mày tưởng tao là thằng ngu à? – Kiến Bằng đứng phắt dậy. Mấy ly nước chanh của Tinh Kỳ đã thực sự hiệu quả. Kiến Bằng bây giờ trông không giống một thằng say rượu. Điều này càng làm Tinh Kỳ bất ngờ hơn – Mày đã cướp Tinh Vân của tao.
- Tinh Vân là của em, em chẳng cướp gì từ anh cả! – Tinh Kỳ cũng chẳng thua kém.
Mặt Kiến Bằng giờ đây đỏ chẳng khác gì ngọn lửa đang bốc lên trong lòng anh. Anh lập tức giáng một cú trời đánh xuống mặt Tinh Kỳ. Tinh Kỳ bị bất ngờ nên chẳng kịp đỡ hay phản ứng gì trước cú đánh vừa nãy. - Mày đã giấu bức thư đó của tao. Mà giờ mày lại còn trơ trẽn nói mày không cướp của tao sao? – Kiến Bằng tiếp tục tiến đến ngồi trên người Tinh Kỳ nắm hai cánh cổ áo của anh mà giật xuống – Lúc nào mày cũng đi la cà. Chuyện Tinh Vân thích mày đâu phải mày không biết – Mặt Kiến Bằng dí sát vào mặt Tinh Kỳ - Mày quen ngay con nhỏ khác trước mặt cô ấy. Mày có còn làm người không? Trong lúc Tinh Vân khổ sở vật lộn thì mày vẫn chẳng mảy may nghĩ tới – Tinh Kỳ có thể nhìn thấy trong mắt Kiến Bằng một nỗi hận thù lớn như thế nào. Hai mắt anh long lên sòng sọc – Tao này. Chính tao mới là người ở bên cô ấy, an ủi cô ấy. Vậy mà đến khi cô ấy thích tao thì mày lại bỏ con nhỏ đó để cưa lại em.
- Chẳng lẽ vì thế mà anh đồng ý nói với Tinh Vân rằng em đã chết trong khi bản thân anh biết điều đó là không đúng ngay từ đầu? – Tinh Kỳ hét vào mặt Kiến Bằng cho anh tỉnh lại.
- Và mày vẫn không muốn nhường lại Tinh Vân cho tao sao?
- Tinh Vân chỉ yêu mình em từ nhỏ đến lớn! – Tinh Kỳ nói chắc nịch – Âu Kiến Bằng, anh tỉnh lại đi. Tinh Vân thuộc về em. Cô ấy là của em. Cô ấy chưa bao giờ yêu anh cả! Cô ấy yêu em.
Kiến Bằng lại táng cho Tinh Kỳ một cái cho bõ nổi tức tối.
- Mày có biết bao nhiêu năm rồi không? Mười năm rồi, là do mày. Nếu năm đó, mày đưa cho cô ấy bức thư, tao đã không phải không thể yêu ai nữa như bây giờ!
- Dù cho lá thư ấy có đến tay Tinh Vân, cô ấy vẫn sẽ thuộc về em. Anh nghe chưa? – Tinh Kỳ không chịu nổi dùng hết sức hét vào mặt Kiến Bằng. Anh xô Kiến Bằng ra khỏi người và đứng dậy.
Kiến Bằng nhìn Tinh Kỳ đăm đăm. Hai người im lặng không nói lời nào. Kiến Bằng đã biết rằng mình quá đáng, giấu Tinh Vân chuyện cái xác là giả. Anh bật cười và cảm thấy mình thật điên rồ. Rồi anh đưa mắt lên nhìn Tinh Kỳ. Chợt nhớ ra…
- Anh xin lỗi… Tại sao em lại ở đây?
Tinh Kỳ thở phào vì cuối cùng anh mình cũng lấy lại được bình tĩnh.
- Tinh Vân, Gia Vệ, Hoàng Vũ và Gia Hoành đều đã bị bắt cóc. Em tìm anh đến giúp em đến cứu bọn họ - Câu nói của Tinh Kỳ làm Kiến Bằng cười khẩy. Nhưng Tinh Kỳ biết chỉ cần nghe thấy Tinh Vân gặp chuyện là Kiến Bằng sẽ lập tức đến giúp. Anh như vậy thôi nhưng thật ra trong lòng anh rất lo lắng.
Kiến Bằng đứng dậy.
- Đừng lần khần nữa! Đi thôi