Mặc Chi rời khỏi phủ của Lưu Chúc Thành. Thân ảnh của nàng đi ngang qua ánh trăng sáng tối hôm đó.
"Trăng đẹp nhưng mà chẳng đúng lúc tí nào." Nàng biến mất trên không trung, đi vào không gian Long mệnh.
"Lão Yêu quái ngươi có đó không?" Mặc Chi lại nằm trên chiếc giường lông mao rồi gọi Huyền Ly. "Có việc?"
"Ta đói rồi, làm đồ ăn cho ta." Mặc Chi nằm lì trên chiếc giường ấm áp. Huyền Ly bây giờ muốn đá nàng ra khỏi đây. Vào đây lúc nào cũng chỉ ăn với ăn. Thú vui tao nhã quá ha!
"Lão yêu quái, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?" Mặc Chi ôm gối ngồi dậy hỏi Huyền Ly.
"Nói!" Huyền Ly lạnh nhạt đáp.
"Nếu có người phụ ngươi, phản bội ngươi thì ngươi sẽ làm gì?" Mặc Chi đặt hoàn cảnh của Kang hỏi ý kiến của Huyền Ly.
"Nếu dám phụ ta hay phản bội ta. Thì người đó sẽ trả cái giá thật đắt và sẽ làm cho người đó cả đời không dám nhìn mặt ai." Huyền Ly bưng một nồi canh nóng hổi để trên bàn rồi trả lời Mặc Chi.
Mặc Chi múc canh ra chén ngồi ăn. "Đừng nói với ta ai đó phản bội ngươi?", "Ngươi nghĩ ai dám phản bội ta chứ!" Mặc Chi lườm Huyền Ly tỏ thái độ khó chịu.
"Cũng phải, dám phản bội nha đầu nhà ngươi thì chỉ có thể là sống không bằng chết." Huyền Ly cảm thấy thương hại cho ai đó khi phản bội nha đầu gian trá độc ác này.
"Là Kang ngốc đó đấy! Huynh ấy bị bị một ả bạch liên hoa lừa dối tình cảm không hay biết. Dường như nàng ta còn tính kế huynh ấy vào dịp nào đó nữa." Mặc Chi ăn hết chén này rồi đến chén nọ nói.
"Ngươi định thế nào?", "Ta thì tương kế tựu kế với ả ta là được. Con gái của một tên thượng thư mà thôi! Ta muốn coi tên hoàng đế kia mất mặt cơ." Mặc Chi tỏ vẻ mặt cười gian.
Nàng đi tới chiếc giường rồi nằm ường ra đó đánh một giấc. "Đúng là con mèo mập làm biếng chảy thây." Huyền Ly lắc đầu thở dài rồi cũng biến mất ngay sao đó.
Sáng ngày hôm sau, Mặc Chi trở về phủ nhìn thấy vẻ mặt cười gian trá vô cùng xấu của Kang đang đợi nàng trước cửa. "Muội đi đâu tối qua.", "Hoa lâu." Nàng nhàn nhạt trả lời rồi bước vào. Vẻ mặt của Kang ngay sau đó liền thay đổi. Mặc Chi mắt nhắm mắt mở giả bộ ngồi uống trà nhìn dáng vẻ tức cười của Kang.
"Muội dám đi!", "Ha ha ha. Nói đùa thôi huynh làm gì ghê vậy?" Mặc Chi ngồi cười đau bụng nhìn vẻ mặt cau có của Kang.
"Không giỡn với muội nữa. Báo muội một tin chấn động!", "Tin gì?" Mặc Chi có vẻ làm biếng nghe.
"Này này, Yang đã có thai được hai tuần, nói tóm gọn là muội sắp được làm dì rồi nga!" Kang cười đắc ý ngay sau đó bị Mặc Chi kéo áo tức tốc chạy tới phòng của Yang.
"Tỷ! Tỷ có thai!" Mặc Chi đẩy cửa tạo tiếng động lớn. Lưu Khải ngồi đút canh cho Yang ở trên giường. "Muội kéo ta làm gì. Còn chạy nhanh như vậy muốn hù chết ta à." Kang thở dốc vì ban nãy bị Mặc Chi lôi đi không hề hay biết.
Mặc Chi đi vào phòng nhìn Yang nói: "Tỷ có thai rồi ư? Muội sắp được làm dì rồi ư?" Mặc Chi kích động vô cùng khi nghe câu nói của Kang nàng liền chạy qua ngay bên này.
"Phải, Yang tỷ của muội đang mang trong người hài nhi của ta và nàng." Lưu Khải lấy khăn lau miệng cho Yang. "Chàng lám quá rồi, thai nhi mới hai tuần thôi mà."
"Không được! Nàng/tỷ nằm yên đó đi!" Cả ba người Lưu Khải, Mặc Chi và Kang đều lên tiếng phản đối ý kiến của Yang. "Tỷ phải bồi bổ, là bồi bổ đấy!", "Phải! Nàng/tỷ phải bồi bổ nhiều vào." Lần này là Lưu Khải và Mặc Chi đồng thanh lên tiếng.
Yang cười nói: "Chưa bao giờ thấy hai người đồng lòng như vậy nga!", "Hứ! À phải rồi sắp tới muội phải rời đi rồi! Ngày tỷ hạ sinh đứa bé muội sẽ trở về."
"Đi ngay sao? Ngày mai là yến tiệc hay là muội ở lại rồi hẳng đi.", "Phải đó, có cần gấp như vậy không?" Lưu Khải và Kang khuyên bảo nàng ở lại.
"Không gấp! Ngày mốt muội sẽ đi."
Tất nhiên là nàng sẽ không đi vào ngày mai vì có món quà vô cùng lớn muốn tặng cho tên hoàng đế kia rồi.