Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

"Chín trăm triệu kim tệ còn ai ra giá cao hơn không?", gia chủ Tư Đồ hô to nhưng bên dưới và phía trên là một vùng trời im lặng không một ai lên tiếng.

Gia chủ Tư Đồ đếm ngược, hai lo dược tề này thuộc về thái tử. Buổi đấu giá kết thúc, mọi người ra về vì tiếc nuối không đấu giá được món đồ nào.

Gia chủ Tư Đồ vui vẻ đem hai lọ dược đưa cho thái tử giao dịch. Nhưng bị thái tử từ chối, muốn giao dịch với chủ của hai lọ dược tề cũng chính là Mặc Chi. Sau khi hỏi ý kiến thì Mặc Chi đồng ý ra mặt để giao dịch và có một mục đích khác là tự thân đếm tiền.

"Lần này ta hết nghèo rồi!", "Lần này muội phải khao cả bọn đi ăn thật ngon đấy!", Quách Ngọc Vân choàng vai Mặc Chi nói.

"Để xem, về tới nhà ta sẽ đem quà cho hai người!", Mặc Chi ngồi trên ghế cười đắc ý.

Tiếng bước chân của một đoàn người tiến tới gõ cửa phòng của Mặc Chi. "Công tử người còn ở đó chứ?", nam nhân trung niên gõ cửa gọi.

"Vào đi!", ngũ trưởng lão cho vào.


"Câu này phải là của đồ nhi sao sư phụ lấy!", Mặc Chi nói nhỏ.

"Vậy cho ta xin lỗi đồ nhi bão bối!", ngũ trưởng lão cảm thấy uất ức. Từ đầu tới giờ không ai cho hắn nói gì cả.

Gia chủ Tư Đồ và đệ đệ bước vào và sau đó là thái tử, nhị vương gia, cửu công chúa bước vào. Tất cả mọi người đều hành lễ chỉ trừ Mặc Chi và ngũ trưởng lão.

Trừ ngũ trưởng lão không hành lễ ra thì mọi người đều cảm thấy Mặc Chi quá vô phép tắc. "Tại sao ngươi không thỉnh an?", cửu công chúa cảm thấy khó hiểu.

Mặc Chi thì đang ngồi ăn nho nhìn thấy có người nói mình vô lễ.

"Ta nghe nói chỉ cần thực lực cao hơn thì không cần quỳ trước bất cứ ai nha!", "Vậy..."

"Vị này nói đúng!", thái tử thì có thể hiểu được vì với thái độ này chắc chắc người này thực lực không kém gì ngũ trưởng lão.

"Giờ thì, các vị kéo tới đây có việc?", Mặc Chi trong lòng biết nhưng giả vờ hỏi lại.

"Tại hạ muốn giao dịch cùng với các hạ.", thái tử cuối đầu chấp tay nói. Mọi người dường như nhìn thấy cảnh này thì đóng băng. Đường đường là một thái tử lại cúi đầu trước một kẻ mới gặp lần đầu.

Mặc Chi thì cảm thấy người này không vòng vo như những kẻ khác nhưng cúi đầu mà nói như thế này thì có hơi. Nếu hắn biết mình cúi đầu trước một nha đầu tám tuổi thì sao nhỉ?

"Được rồi, thái tử không cần như vậy, giao dịch một cách nhanh gọn đừng làm sư phụ ta mất thời gian.", Mặc Chi ngồi lại một cách nghiêm túc kêu thái tử và gia chủ ngồi bàn chuyện.


"Dược tề này là do các hạ luyện hay có được ở đâu?", "Các ngươi não có úng nước không? Nếu ta nhặt được thì mắc gì phải đem bán cho các ngươi!", Mặc Chi trong lòng hơi khó chịu với câu hỏi này.

"Các người hỏi thừa, nếu nhặt thì để dùng chứ đem bán làm gì!", ngũ trưởng lão đứng chỗ lang cang lạnh nhạt đáp.

"À, ừ thì ra là vậy.", gia chủ Tư Đồ đổ mồ hôi. Câu hỏi này giống như là chọc tức người khác đây mà.

"Đây là chín trăm triệu kim tệ bán đấu giá được.", thái tử lấy trong không gian mấy tờ chi phiếu và một túi kim tệ đặt trên bàn. Mặc Chi mắt hiện lên chữ kim tệ sáng rực ở trên bàn.

Mặc Chi lại nghĩ đến một vấn đề khác. "Vậy về phần thù lao gia chủ Tư Đồ ngài không lấy của ta?", "Được đấu giá giúp công tử dược tề tông sư ta cảm thấy rất vui rồi, kim tệ công tử cứ giữ ta không lấy thù lao đâu!", gia chủ Tư Đồ cười vui vẻ đáp lại.

"Vậy ta không cần khách khí nữa.", Mặc Chi đem chi phiếu bỏ trong không gian Long mệnh, túi kim tệ thì cho vào nhẫn không gian.

"Vị công tử này có thể đến hoàng cung làm khách Đông cung của ta?", thái tử vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Để khi nào có thời gian đã hiện tại ta bận lắm! Giờ thì cáo từ!", Mặc Chi đứng dậy chào theo nhóm người ngũ trưởng lão đi ra khỏi phòng.


"Người này có thể chữa bệnh cho thái tử phi hay không?", "Muội không thấy ư? Với phẩm chất của hai lọ dược này thì thấy người đó chắc chắn sẽ làm được.", thái tử vô cùng có lòng tin đối với Mặc Chi.

"Trời không còn sớm, ta tiễn các vị.", gia chủ Tư Đồ cung tiễn thái tử, nhị vương gia và cửu công chúa ra về.

Trong một khách điếm bậc nhất của kinh thành.

"Trời ơi! Giờ ta mới nhớ là mình quên mua lò luyện rồi.", Mặc Chi đột nhiên sựng lại một hồi, một thứ quan trọng như vậy mà nàng lại quên mất.

"Đúng là đầu óc toàn để mắt tới tiền thì cái gì cũng có thể quên.", Huyền Ly thở dài.

Mọi người đều dùng bữa một cách ngon miệng. "Từ bé tới giờ ta chưa ăn được món nào ngon như thế này.", Vương Nhất Hào gắp đồ ăn một cách hăng hái.

"Sư phụ, chừng nào chúng ta trở về.", "Ngày mai chúng ta trở về.", ngũ trưởng lão ngồi nhấp chén trà nóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận