Sau lời tuyên bố của nó mọi người có mặt nơi đây đều im lặng. Một sự im lặng tuyệt đối, có người trầm mặc suy nghĩ vì những lời nó nói, những việc nó từng làm cho bang hội, có người lại vui mừng vì sắp đạt được mục đích, có người đau lòng thay nó. Nó đã hết lòng vì bang hội vậy mà giờ đây nó nhận lại là gì chứ, chỉ là sự phản bội. - Mọi người hãy suy nghĩ tối mai chúng ta sẽ tiến hành bầu lại ngôi vị cao nhất này – nó lên tiếng phá vỡ sự im lặng đáng sợ đó. Nó trở về nhà rất khuya, tâm trạng nó giờ đây tệ hơn bao giờ hết. Có ai biết những lời nói lúc nãy là lời thật lòng của nó. Từ rất lâu rồi nó đã xem các anh em như người thân của mình. 2 năm qua nó cố gắng làm tất cả những gì có thể để mọi người có cuộc sống tốt hơn. Nó biết, nó chưa làm được gì nhiều nhưng những gì nó làm là tất cả tấm lòng nó dành ọi người. Vậy mà… Những giọt nước mắt lăng dài trên khóe mi. Có ai biết được lúc nãy nó đã cố gắng lắm để không khóc. Có ai biết được giờ đây nó yếu đuối đến nhường nào. Nó là con người, có tình cảm, nó biết vui, biết buồn chứ đâu phải con người lạnh lùng sắt đá. Nó cố tỏ ra mạnh mẽ, những lúc ấy, nó lạnh lùng một cách đáng sợ. Nó sợ lắm cảm giác cô độc, từ nhỏ đến lớn nó luôn được ba và anh 2 yêu thương chiều chuộng, nó muốn gì mà chẳng được. Nó như một nàng công chúa sống trong nhung lụa, mà có ai hay có ai biết trong cuộc sống mà mọi người nghĩ là màu hồng đối với nó, là hạnh phúc và đầy đủ nhất, nhưng đối với nó chính cuộc sống của một công chúa đã đem đến cho nó sự cô độc. Dù thiếu thốn tình cảm của mẹ nhưng ba và anh đã rất thương yêu nó, thay cả phần của mẹ, nhưng chẳng hiểu sao, sâu thẳm trong trái tim nó lại thiếu mất một cái gì đó. Nó cảm thấy thật sự cô độc. Nó bắt đầu thu mình trong ốc đảo lạnh lùng, đó là vỏ bọc nó tạo ra để tự bảo vệ mình. Một nụ cười trào phúng được nở trên gương mặt tuyệt mĩ của nó. Nó thấy mình thật đáng thương. Rồi nó thiếp đi lúc nào cũng chẳng biết. Những tia nắng ấm áp, dịu nhẹ đã đi đâu mất thay vào đó là cái nắng gay gắt. Cái nắng của buổi trưa mùa thu không rực lửa như mùa hè nhưng cũng đủ đánh thức một nàng công chúa đang mải “nướng thịt”. Nó mở mắt nhìn ánh sáng mà nó cho là ánh nắng ban mai dịu nhẹ. Nhưng nó nào biết bây giờ đã 11h trưa nào phải sáng sớm. Nó liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, nó dụi dụi mắt: “Ôi! Đã trễ thế sao, thảo nào mình lại đói bụng. hìhì nếu không đói chắc mình ngủ tới chiều mất”.( Ối! chị ấy ngủ như heo vậy! ) Nó bật dậy làm VSCN rồi chạy xuống nhà. Bụp… bụp… bụp… Á…á…á…á… aaaaaaaaaaaaa Đối với mọi người làm trong nhà thì chuyện này đã quá quen thuộc trong suốt 2 tuần nó ở đây. Chuyện không có gì lớn cả chẳng qua là thế này: do dậy trễ, nên nó đói bụng, nó chạy nhạnh xuống nhà, mà chẳng biết chạy kiểu gì 2 chân lại quấn vào nhau, có lúc nó vấp cái này đụng cái kia, hôm nay nó lao ra phòng hơi nhanh nên thắng không kịp lao vào thành cầu thang, chân đá phải miếng gỗ trên thành cầu, do đau quá nên nó nhảy lò cò xuống lầu, rồi mất đà ngã xuống, nhưng sợ bị huy dung nên nó cố ngã ra sau để rồi… chuyện gì đến cũng phải đến, nó đi cầu thang bằng mông… cũng may, do cầu thang nhà nó là cầu thang xoắn nên nó chỉ đi vài bậc chứ nếu không…( ẩu là vậy đấy!!!!!!!) - Bác Phúc con đói quá, bác có gì cho con ăn không – nó cười, một nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ. Bác Phúc – bà quản gia đã làm việc cho gia đình nó từ khi ba và mẹ nó lấy nhau đến giờ. Bác vừa là ** nuôi, vừa là người mẹ thứ 2, cũng là một người bạn, một người thầy của nó. - Tiểu thư thật là, người càng ngày càng ngủ nướng đấy, cả nhà toàn mùi khét. Người thật là… haizzz… để tôi kêu người dọn cơm cho người ăn. - Hì hì. Con biết bác Phúc thương con nhất mà – vừa nói nó vừa làm nũng với bác Phúc. - Người nha tiểu thư, lớn ngần này rồi, sắp lấy chồng đến nơi còn làm nhõng nhẽo vậy sao. - Con còn nhỏ xíu xiu mà chồng với con gì chứ. Bác chọc con hoài. - Thôi đi cô nương ăn đi. – bác dúi nó xuống bàn ăn. Nó ăn ngấu nghiến chẳng có tí gì gọi là thục nữ. Ngoài mặt thì nó tươi cười nhưng sâu thẳm trong lòng nó đang rất buồn. Cằm chiếc dế yêu trong tay, tra các số trong danh bạ, sdt thì rất nhiều nhưng người nó có thể tâm sự thì chẳng mấy ai. Nó là công chúa, những người bạn bên cạnh nó chỉ là những người lợi dụng tiền của, quyền thế của gia đình nó, có mấy ai thật tâm đối sử với nó. Nó chỉ nhận được tình bạn dã dối cho đến khi nó gặp họ, những người bạn chân chính. Họ không cần tiền của nó, không cần quyền thế, thứ họ cần duy nhất chính là tình bạn chân thành từ nó. Nó nhớ lại cái ngày 4 năm trước: Hôm đó, nó bị thương do cuộc huấn luyện đặc biệt ba dành cho 2 anh em nó gặp sự cố. Có người trà trộm vào tổ chức nhằm ám sát nó, tuy được huấn luyện từ nhỏ nhưng 2 anh em nó khó khăn lắm mới thoát khỏi bọn sát thủ, cả 2 đều bị thương, quần áo trên người đều bị rách và khá là dơ. Nó ngất đi trong vòng tay anh 2, khi nó mở mắt ra nó đang ở trên một cánh đồng hoang, toàn những gốc rạ, có 2 đứa trẻ đang chăm chú nhìn nó. Một cô bé cười thật tươi khi thấy nó tĩnh lại. - Bạn tĩnh rồi sao? Bạn có sao không? Nó không trả lời chỉ đưa mắt nhìn anh nó, rồi lại lịm đi. Lúc nó tĩnh lại là chuyện của sáng hôm sau. Nó mở mắt ra trong sự mệt mỏi, trước mắt nó giờ đây toàn một màu trắng, một căn phòng trắng, giường trắng, thậm chí mềnh gối toàn màu trắng. Một cô bé chạy lại đặt cánh tay bé nhỏ lên tráng nó. - Bạn hết sốt rồi đấy – rồi cô bé nhìn nó cừơi. Do luôn bị lợi dụng nên nó không còn tin vào mọi người, như biết được suy nghĩ của nó anh nó bảo: - Không sao đâu Bảo Nhi à. Họ là người cứu chúng ta đấy. Nó nghi hoặc nhìn anh. Anh lại tiếp tục: - Em có nhớ buổi huấn luyện không? Nó gật đầu. - Chúng ta thoát khỏi nhưng cả 2 thương tích đầy mình. Lúc chạy đến cánh đồng thì cả 2 ngất đi. Lúc anh tĩnh lại thì gặp họ. Một lúc sau em cũng tĩnh rồi lại ngất đi. Họ lo lắng nên đưa chúng ta vào bệnh viện. Nó gật đầu như hiểu mọi chuyện: - Cảm ơn 2 người – nó nhìn sang cô bé lúc nảy và một cậu nhóc đang ngồi trên ghế sa-lông – 2 người cần gì? Tiền hay bất cứ thứ gì cứ nói – nó nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể. Nó nhớ lại cái ngày 6 năm trước: Hôm đó, nó bị thương do cuộc huấn luyện đặc biệt ba dành cho 2 anh em nó gặp sự cố. Có người trà trộm vào tổ chức nhằm ám sát nó, tuy được huấn luyện từ nhỏ nhưng 2 anh em nó khó khăn lắm mới thoát khỏi bọn sát thủ, cả 2 đều bị thương, quần áo trên người đều bị rách và khá là dơ. Nó ngất đi trong vòng tay anh 2, khi nó mở mắt ra nó đang ở trên một cánh đồng hoang, toàn những gốc rạ, có 2 đứa trẻ đang chăm chú nhìn nó. Một cô bé cười thật tươi khi thấy nó tĩnh lại. - Bạn tĩnh rồi sao? Bạn có sao không? Nó không trả lời chỉ đưa mắt nhìn anh nó, rồi lại lịm đi. Lúc nó tĩnh lại là chuyện của sáng hôm sau. Nó mở mắt ra trong sự mệt mỏi, trước mắt nó giờ đây toàn một màu trắng, một căn phòng trắng, giường trắng, thậm chí mềnh gối toàn màu trắng. Một cô bé chạy lại đặt cánh tay bé nhỏ lên tráng nó. - Bạn hết sốt rồi đấy – rồi cô bé nhìn nó cừơi. Do luôn bị lợi dụng nên nó không còn tin vào mọi người, như biết được suy nghĩ của nó anh nó bảo: - Không sao đâu Bảo Nhi à. Họ là người cứu chúng ta đấy. Nó nghi hoặc nhìn anh. Anh lại tiếp tục: - Em có nhớ buổi huấn luyện không? Nó gật đầu. - Chúng ta thoát khỏi nhưng cả 2 thương tích đầy mình. Lúc chạy đến cánh đồng thì cả 2 ngất đi. Lúc anh tĩnh lại thì gặp họ. Một lúc sau em cũng tĩnh rồi lại ngất đi. Họ lo lắng nên đưa chúng ta vào bệnh viện. Nó gật đầu như hiểu mọi chuyện: - Cảm ơn 2 người – nó nhìn sang cô bé lúc nảy và một cậu nhóc đang ngồi trên ghế sa-lông – 2 người cần gì? Tiền hay bất cứ thứ gì cứ nói – nó nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể. Cả cô bé và cậu bé kia đều ngạc nhiên. Nhưng chỉ một lúc cậu bé đã bình tĩnh trở lại, trên mặt cậu một cục băng ngàn năm lại bắt đầu hình thành. - Cô nghĩ mình là ai mà nói vậy với chúng tôi. Cho cô biết nếu Ngọc Anh không muốn giúp cô thì tôi cũng chẳng làm chuyện mất công này làm gì. Tiền tôi không cần. Thứ khác tôi cũng chẳng ham. - Này Lâm Vũ, cậu đừng hung dữ vậy. Cậu sẽ làm bạn ấy sợ đấy – rồi cô bé quay sang nhìn nó – mình không biết tại sao bạn nói vậy, chắc trước đây mọi người tốt với bạn đều có mục đích và lợi dụng bạn. Nhưng bạn đừng lo, mình hiểu được cảm giác của bạn, mình cũng như bạn, nên mình không cần gì từ bạn đâu với lại mình xem bộ gia đình bạn cũng khá khó khăn nên tiền đâu mà đưa cho tụi mình chứ - cô bé lại nỡ nụ cười. Nó nhìn cô bé đang cười ngây ngô, một sự đồng cảm dâng lên trong lòng nó. Nó chợt nhớ ra, lúc gặp cô bé này, toàn thân nó rách nát thì ai lại cần tiền hay quyền gì từ nó chứ. - Chúng ta là bạn nhé! - Ùm. Cô bé ấy chính là Ngọc Anh, còn cậu bé đó chính là Lâm Vũ. Từ cái ngày định mệnh ấy, chúng trở thành bạn thân của nhau. Họ giúp nó thêm yêu đời, có lòng tin với mọi người và nó đã tin trên đời này còn người tốt. Nghe máy đi… nghe máy đi… Hải Băng xinh đẹp, Hải Băng dễ thương,… ( haiz chị ấy tự tin quá. ) Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó nhìn tên người gọi đến rồi nỡ một nụ cười hạnh phúc: - Cô nàng xinh đẹp, dễ xương nhất nghe đây.( ôi trời!!!!!!) - Ối giời. Xuống giùm đi. - Hìhì. Gọi tớ làm gì đấy? - Cậu làm gì tớ gọi sáng giờ mà không nghe máy HẢ…. – người gọi không ai khác chính là Lâm Vũ - Hì hì, anh Vũ đẹp giai em xl nhá, sáng giờ em mãi ngủ nên… - CẬU CÒN NGỦ ĐƯỢC SAO… CÓ BIẾT BỌN TỚ LO LẮNG THẾ NÀO KHÔNG HẢ CON MỤ HEO KIA… - cậu ta nói như hét vào dt. - Cho tớ xl đi mà, ơ mà đang ở đâu đấy? - Parkson. - Ok đợi chút tớ tới ngay - Nói rồi nó nhanh chóng thay quần áo rồi chạy đi. Hey. Đang làm gì đấy 2 nhóc. ( có lớn hơn ai đâu giời ) - Êk con kia, ai là nhóc hả mày? – Ngọc Anh giơ tay hình nấm đấm vờ dọa nó. - Hì hì. - Con gái con lứa gì mà ngủ tới trưa trời trưa trật mới dậy là sao bà. Ăn uống gì chưa cô nương? – Ngọc Anh lo lắng hỏi hang - Bà xã lo cho con HEO ý làm gì, thể nào cũng no bụng rồi mới chịu ra khỏi nhà mà. - Này cái thằng kia bà đã chọc ghẹo gì mày chưa sao móc sỏ mãi thế hử? Có tin bà cho chết không? ( chị ấy dữ quá) - Ối chị Nhi tha cho em, em chẳng giám chọc chị nữa – Lâm Vũ vờ nài nĩ - Biết vậy thì tốt nhá! Chọc nữa là chị không gã cô bạn thân nhất của chị cho cưng đâu, ai không cưới được vợ thì biết liền à. kakakaka – nó hất mặt lên làm vẻ ta đây. - Con kia mi có tin ta giết mi không. Thử không gã xem, ta cho đi gặp diêm vương mà uống trà nhá! ( dữ chẳng thua gì chị Nhi) - Hix hix… - đôi mắt đen láy, long lanh của nó đang lấp ló những giọt sương chực chờ rơi xuống, chớp chớp mắt, nó chìa ra bộ mặt cún con, nhìn Lâm Vũ rồi quay sang ôm cổ Ngọc Anh nức nở: - Huhu ứ biết đâu đấy, Vũ làm Nhi sợ, hix hix, hức hức, ngta sợ lắm, N.Anh phải sử Vũ cho Nhi cơ! - Thôi thôi cho tui xin. Bà mà sợ ai. - Hìhì, N.Anh hiểu Nhi nhứt. - Thôi không giỡn nữa. Coi chừng tai mắt, không được sử dụng tên Nhi. - Ô kơ, tuân lệnh chị 2. Đi shopping chứ? - Đi liền – với những tín đồ mê thời trang và mua sắm như nó với nhỏ thì khỏi phải nói, nghe tới shopping là mắt sáng lên ngay. - Đi nhanh rồi về, tôi ngồi đây chờ 2 người – L.Vũ lười biến nằm dài ra ghế. 2 cô nàng liếc mắt nhìn nhau rồi nở một nụ cười tinh quái:( âm mưu gì nữa đấy 2 bà chị) - Đi nhanh rồi về, tôi ngồi đây chờ 2 người – L.Vũ lười biến nằm dài ra ghế. 2 cô nàng liếc mắt nhìn nhau rồi nở một nụ cười tinh quái:( âm mưu gì nữa đấy 2 bà chị ) - KHÔNG. Cậu phải đi theo bọn tớ - đồng thanh tập 1. - Đi theo làm gì? - Xách đồ - đồng thanh tập 2. - Trời. Tui đi theo xách đồ cho 2 bà, đồn ra ngoài còn gì mặt mũi của tui. - KHÔNG NÓI NHIỀU - đồng thanh tập 3. - Nhưng 2 bà không thấy khó hiểu sao, đường đường một đại ca như tui xách đồ cho 2 người thì 2 người có thân phận gì? Người ta không nghi ngờ sao? Muốn bại lộ thân phận à? - Không bàn cải. Ai hỏi thì nói “ bạn gái” - đồng thanh tập 4. 2 cô nàng nhìn nhau cười tít cả mắt. Chàng chỉ biết lắc đầu ngao ngán: - 2 người đều là bạn gái hết sao? (tg: có một lúc 2 bạn gái luôn anh khoái muốn chết mà bày đặt quài hehe. L.Vũ: ngươi im đê... ) - Ùm đúng rồi. Dù sao thì N.Anh là thật tui là dã. Và đương nhiên N.Anh làm lớn tui làm nhỏ, ông quá lời rồi, có cô bồ nhí xinh đẹp như tui là hên lắm đấy hahahaha… ( ui. chị tự tin quá đấy) - Ùm H.Băng nói vậy cũng được. - Quyết định vậy đi. Chúng ta đi thôi. Let’s Go - đồng thanh tập 5. - Hihi sao tui với bà hiểu nhau vậy ta – nó thắc mắc. - Tụi mình là bạn thân mà. 2 cô nàng ghé hết shop này đến shop khác, khiến cho 2 tay chàng L.Vũ hiện giờ đầy túi là túi, vậy mà trên tay 2 cô nàng cũng cả chục túi chứ ít gì. ( mua gì nhiều thế???) - Này 2 người tính cho chổ này ngày mai đóng cửa vì hết hàng sao? – L.Vũ càu nhàu. Cậu vốn không thích đi theo 2 người này vì biết thế nào tình cảnh này cũng diễn ra vậy mà cậu vẫn bị ép đi theo. Vừa mệt, vừa mỏi tay nên cậu đâm ra cáu. - Anh iu cứ yên tâm nhá. Không thể đóng cửa được đâu. Tý nữa người ta sẽ nhập thêm hàng mới liền à. – nó cố tình châm chọc. - Vậy thì các người ở đây mua đi. TÔI ĐI VỀ. - Ông xã, đừng giận mà. Mua một món cuối rồi về. – nó và nhỏ giật mình. Đồng thanh hét lên. Nếu cậu ấy mà bỏ về thật chúng cũng chẳng biết làm sao. Mua nhiều thế này làm sao xách cho hết chứ. Nói thì nói vậy thôi chứ L.Vũ nào giám bỏ về. Nếu hôm nay cậu bỏ về thì ngay mai cậu chết chắc với 2 nàng tiểu thư, đành phải lết gót theo sau 2 nàng. ( tội nghiệp anh ý) - Cái này đẹp không N.Anh? – nó chỉ vào một sợi dây chuyền rồi hỏi. - Anh ơi! Lấy cho em xem sợi này đi. – tiếng 2 cô gái vang lên cùng lúc và chỉ cùng 1 sợi dây chuyền. - Xin lỗi 2 vị tiểu thư, đây là sợi cuối cùng vậy 2 sẽ xem trước ạ. – anh nhân viên bán hàng ái ngại nhìn 2 người. - Tôi – 2 cô gái cùng nói. - Này cô kia tôi là người thấy nó trước. Nên tôi sẽ mua nó cô không được giành. – nó - Tôi thấy nó trước. Anh gói lại cho tôi. – cô gái đó lên tiếng. - Anh gói lại cho tôi đi mặc kệ cô ta. Của tôi sao cô giám giành HẢ? – cô ta hét lên. - Cô thật ngang ngược. Trong khi 2 cô gái chúng ta đang mải tranh cải, một giọng nam lạnh băng vang lên. - Có chuyện gì vậy? – người con trai vừa đến lên tiếng. Vừa thấy hắn ta cô nàng ban nảy còn lớn tiếng cải nhau với nó giờ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn như một con cún. - Honey, em muốn sợi dây chuyền đó, nhưng cô ta lại giành. – cô ta dựa vào người hắn nhõng nhẽo. - Anh gói lại cho tôi. – hắn ra lệnh cho nhân viên gói lại mà không thèm nhìn nó lấy một lần. Nhưng hắn đâu biết nãy giờ có một người đang nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, người đó không ai khác chính là H.Băng. Nó đã nhận ra hắn – Phong Kỳ. - Này anh đừng ngang ngược quá đấy. Tôi mua nó trước mà. (tg: chị mua khi nào thế???? HB: lúc nãy. tg: có sao??? HB:) Hắn quay sang nhìn nó không nói gì chỉ hơi ngạc nhiên rồi nhếc mép cười: - Thì ra là cô. Trái đất này nhỏ thật. - Nhỏ thật đấy. Đi đâu cũng gặp cái tên hắc ám như anh thật xui sẻo mà. - Honey biết cô ta sao? Em hổng biết đâu, anh phải sử cô ta cho em. Tốt nhất làm nhà cô ta phá sản lun đi, để xem cô ta con gì để giành với em. - Cô là ai sao độc ác vậy? Tôi không tin 2 người có thể làm chúng tôi phá sản được. – N.Anh lên tiếng. - Tôi là ai sao? Tôi là con gái duy nhất của ông trùm bất động sản Việt Nam - Trần Thanh Vân. - Chúng tôi phá sản hay cô phá sản chưa biết đấy! - Tất nhiên là các người rồi. Mấy thứ công tử, tiểu thư nhà giàu mới nổi như các người không biết mình đang nói chuyện với ai còn bày đặt lên giọng. Ba mẹ các người thật vô phúc mới có những đứa con như các người. Vì các người mà tán gia bại sản. Haiz thật tội nghiệp, chắc ba mẹ các người không biết dạy con nên mới như vậy. ( chửi ngta ác thế!!!!!) Cô ta không biết mình chọc phải ai mà vẫn đứng đó nói linh tinh. Nhưng cô ta đã chạm vào nổi đau của họ. L.Vũ rất ghét những loại con gái như cô ta. Nãy giờ cậu đã nhịn hết nổi. Cậu lấy dt gọi cho ai đó: Nói rồi cậu cúp máy, khuôn mặt T.Vân đã biến sắc, còn P.Kỳ cậu chỉ cười. - Các người là ai? - Em yêu à! Em thật kém hiểu biết đấy. Với sức của gia đình em mà đòi đấu với bọn họ sao? Anh còn khó khăn huống gì là cưng – từng lời của hắn làm khuôn mặt cô ta hết đỏ lại xanh rồi sang tím. Bọn nó nhìn mà không khỏi cười điên dại. - Em có biết người vừa giành sợi dây của em là thiên kim của DK không? Còn người mà em đòi làm cho phá sản là tiểu thư của Đào Thị, còn… - hắn nhìn L.Vũ không chớp mắt: “Nãy giờ lo tranh cải với nó mà mình không phát hiện, người con trai đi theo 2 cô nàng lại là tiểu quỷ của bang BA - một đối thủ luôn tranh vị trí đứng đầu với bang của hắn. Với thân phận của cậu ta lại tò tò đi theo 2 người này, rốt cuộc họ có thân phận gì khác khiến một đại ca lừng danh phải nghe theo, cô ta (nó) thật không đơn giản” – hắn nghĩ thầm. - Tôi tự giới thiệu vậy. Tôi là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn họ Lâm. Nếu gia đình tôi mà phá sản gia đình cô càng thảm hơn đấy haha Sau màng giới thiệu mà đối với T.Vân là một cú sốc nặng, cô nàng chết đứng tại chỗ. Cô không ngờ họ lại có thân phận như vậy, cô hối hận vì những lời lúc nảy nhưng lời đã nói làm sao rút lại được, có lẽ họ sẽ không làm thật đâu. Nghĩ vậy, cô ta đã bĩnh tĩnh lại. nhưng không may cho cô ta, họ nào rộng lượng như vậy, nãy giờ chỉ có L.Vũ là ra tay trừng trị cô ta chút ít còn 2 cô công chúa của chúng ta chưa lên tiếng, 2 người này đang toan tính điều gì chỉ có họ mới biết.