Đường phố San Francisco càng về đêm trời càng lạnh, Pox nhìn lên bầu trời đen kịt thê lương của nước Mỹ giữa mùa đông. Những ngày này có khi còn ấm hơn cả những trận sương mù kèm theo gió lạnh vào mùa hè. Bên cạnh những khung cửa sổ kia, những bóng đèn nhỏ xíu chẳng phải đã được chuẩn bị sẵn để đón một mùa Giáng Sinh sao, trước cửa mỗi nhà đều có ít nhất một cho tới vài cây thông, vòng hoa chùm gửi lấp lánh xuất hiện khắp nơi...
Giáng Sinh tới gần, cậu nên buồn hay nên vui? Ba cậu đã quyết, tháng sau cậu phải về Việt Nam, rời xa nơi này, nơi chôn giấu bao kí ức, bao kỉ niệm... Hay rời xa những mảnh vỡ trong tim, những tình cảm vốn đã mong manh dường như không tồn tại... Mùa đông chưa bao giờ lạnh như thế, lòng người đầy tâm tư, trái tim đầy thương nhớ. Phải, là cậu không muốn về Việt Nam, cậu thừa nhận cảm xúc của mình với một cô bé - một người lạ như từng quen từ rất lâu...
Suốt cả ngày nay cậu đã đi dạo quanh cả dãy phố. Khung cảnh, nhịp sống nơi đây không khỏi khiến cậu dứt bỏ suy nghĩ về những chuyện đang và sẽ xảy ra. Nơi nào cũng đẹp lạ kì, có phải khi sắp rời khỏi cuộc sống hiện tại, con người ta mới nhận ra vẻ đẹp và giá trị thực của nó... Giây phút chia li bạn sẽ biết thứ gì có ý nghĩa thật sự quan trọng với bản thân, cảm giác để tuột tay một thứ gì đó vốn trong tầm tay, thật đau khổ...
***
- Mẹ ơi, mẹ có muốn đi chơi Giáng Sinh với con không?
- Giáng Sinh... À... Tuần này bận quá, Nhi không nhắc thì mẹ quên luôn đấy...
Yến Nguyệt xoa đầu con gái, cười hiền hậu. Tập đoàn N&N dưới tay cô phát triển ngày càng mạnh, chi nhánh lập thêm ở các nước khác mỗi năm nhiều không kể hết. Gần đây N&N còn mở rộng quy mô sang cả lĩnh vực hạt giống hoa, đó chính là lí do khiến cô bận bịu tới mức không để ý cả thời gian.
- Vậy mẹ có dự định gì chưa?
- Mẹ có hẹn với chú Dũng mất rồi, xin lỗi Nhi nha!
- Không sao đâu ạ, mẹ đi với chú Dũng là con thấy vui rồi! Khi nào rảnh mẹ mời chú ấy tới nhà mình chơi nha mẹ, lâu rồi con không được chơi với chú!
- Được rồi con gái.
Con bé này, lớn rồi mà vẫn không thay đổi cái thói quen thích được Laup cưng chiều, suốt ngày bắt anh chơi cùng, dẫn đi khắp nơi... - Cô nghĩ.
Thiếu tình thương của ba từ nhỏ khiến Pun dần cô lập với mọi người, tự biến mình thành tảng băng di động. Cô bé tách mình ra khỏi con trai, chỉ tiếp xúc với tài xế riêng của gia đình, người làm và Laup. Hoàn cảnh ảnh hưởng tương đối lớn tới cuộc sống của Pun, suy nghĩ chín chắn, trưởng thành là những gì Pun thu lại được từ cuộc sống do chính mình tạo ra.
Pun ra khỏi nhà từ bảy giờ tối, cô bé đi thẳng tới lớp võ, cô không hề có ý định đón Giáng Sinh cùng mọi người mà tới để... tập võ.
Vừa vào tới cửa, cô đã thấy xung quanh không còn là chỗ để tập luyện nữa. Nó như thể một ngôi nhà chung, ấm áp lạ kì.
- Pun, đi với tớ!
Cô chưa kịp định hình thì đã bị Pox kéo ra ngoài. Nhìn cô từ trên xuống dưới, Pox hỏi cô:
- Cậu không phải tới đây để... tập võ chứ?
- Đúng. Không được sao?
- Giáng Sinh cũng không ngoại lệ hả Pun?
- Ừ, tập luyện không phân biệt thời gian.
- Thôi đi cô nương, tứ đẳng huyền đai rồi mà vẫn chăm chỉ luyện tập vậy. Đi chơi với tớ, một buổi tối hôm nay thôi, có gì tớ sẽ bảo vệ cậu mà, không cần học thêm võ để phòng thân đâu...
Pox nháy mắt trêu cô... Cậu nghĩ Pun học võ là để phòng thân, cô không giải thích mà gật đầu ngoan ngoãn đi theo Pox. Dù sao cô cũng nên thử cảm giác đi chơi Giáng Sinh với một người - không phải gia đình xem nó như thế nào.
Các cửa hiệu, trung tâm mua sắm được trang hoàng lộng lẫy và bắt mắt với hoa trạng nguyên đỏ và cây thông xanh khổng lồ cùng hình ảnh các thiên thần rực rỡ khắp mọi nơi. Trước mắt hai người lúc này đã là khu vui chơi Presidio - nơi được mệnh danh là thiên đường giải trí ở San Francisco.
Con đường mòn hẹp hướng ra bao nhiêu là khung cảnh đẹp, kho tàng di tích lịch sử, kiến trúc đầy thu hút, khu hóa trang với không khí Giáng Sinh đặc biệt, phong cách trang trí rực rỡ với nhiều chủ đề thú vị. Những cây thông Noel và những ngọn đèn nhiều màu sắc, không khí lễ hội Giáng Sinh tràn ngập khắp Presidio.