Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Băng Tuyết

- Thế Pun có muốn nhận quà của mami không nè? - Alice từ sau lưng Pun đặt hai tay lên vai con nghiêng đầu hỏi
- Dạ có chứ ạ, Nhi muốn nhận quà của mami và chú Dũng, của tất cả mọi người nữa.
Alice đưa chiếc hộp quà thắt nơ xanh cho bé Pun, Laup cũng đưa chiếc hộp từ sau lưng ra trước mặt. Khỏi phải nói mặt cô nhóc lúc này vui tới mức nào, sự phân vân không biết mở hộp nào trước lộ rõ.
- Nhi mở hộp nào trước ạ? - Đưa ánh mắt nhìn về chiếc hộp màu xanh và chiếc còn lại màu hồng nhạt.
- Cả hai - Alice và Laup cùng đáp, hai người lại nhìn nhau cười vì sự trùng hợp.

Thu Nhi đặt hai chiếc hộp lên bàn, cô nhóc rất thông minh, liền nhắm mắt lại, từ từ nhấc hai nắp hộp ra cùng lúc. Có lẽ đã đến lúc mở mắt ra, đôi mắt sáng long lanh như pha lê ánh lên sự hạnh phúc. Lại một lần nữa trùng hợp, trong hai chiếc hộp lần lượt là sợi dây mặt đá là biểu tượng chữ N, nhưng một là chiếc dây chuyền của Alice tặng, một là chiếc dây nhỏ nhắn trông như móc khóa nhỏ, mặt chữ đính những hạt kim cương hồng lấp lánh, rất xinh xắn, dễ thương, y như vẻ đẹp của cô gái nhỏ. Trong căn phòng nhỏ vang lên những tiếng cười...
***
Khoảng 9h, bữa tiệc vẫn chưa có dấu hiệu muốn "tàn", mọi người vẫn say sưa thưởng thức những ly rượu vang đỏ thượng hạng bên các "đối tác". Mục đích họ đến đây ngoài chúc mừng sinh nhật bé Pun thì còn là nói chuyện công việc, mở rộng mối quan hệ kinh doanh. Alice dẫn con gái đi gặp mặt một vài người bạn lâu năm, cô đi qua bàn tiệc nhỏ, chợt nghe tiếng nói của một người phụ nữ trung niên:
- Chỉ là một đứa nhỏ không có cha thôi mà có cần bày yến tiệc to như vậy không... Bao trọn cả khách sạn cơ đấy! - Giọng nói đầy sự mỉa mai, châm chọc
Bốp!
Bà ta lãnh trọn cái bạt tai của Alice, quả thật cuộc đời bà ta coi như chấm dứt, dám nói tiểu thư Tập đoàn N&N tầm cỡ Thế giới, đúng là chán sống mà. Dường như nhận thức được lời nói của mình, mặt bà ta tái mét, đầy hoảng loạn:
- Chủ... chủ tịch... Tôi... tôi... xin lỗi. Hãy... tha cho tôi! - Thừa biết động vào Chủ tịch tập đoàn sẽ không có kết cục tốt đẹp, bình thường Alice rất cởi mở, hòa đồng, nhưng khi đã chạm tới giới hạn nỗi đau hay làm cô tức giận, tuyệt nhiên cô trở thành một con người khác. Chỉ một từ: LẠNH - mọi thứ lạnh lùng một cách đáng sợ.
Người vệ sĩ chạy tới hớt hải, không để ý tới sự việc đang diễn ra:
- Thưa Chủ tịch, tiểu thư vừa chạy ra ngoài!

Yến Nguyệt dồn nén sự tức giận, cô biết nhóc Pun của cô đã nghe thấy, giờ Pun sao rồi, đưa ánh mắt sắc lạnh lướt qua tên vệ sĩ, rồi tiếp đến là lướt qua khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của người đàn bà ban nãy, hắn lập tức biết phải làm gì.
Chạy ra ngoài Khách sạn, đảo mắt quanh khu vực ra vào, Alice không thấy công chúa nhỏ của mình đâu. "Pun à, Pun của mẹ, con đâu rồi, mẹ xin lỗi" - Cô vừa chạy dọc đường vừa suy nghĩ, nước mắt chực trào ra, cô thấy con gái mình đang ngồi gục mặt khóc dưới một gốc cây ven đường.
- Thu Nhi, con... con không sao chứ... Những lời khi nãy... con đừng bận tâm, đó không phải sự thật...
- Hic... hic... Mami... Sao mami nói với Nhi là ba... đi công tác xa... Nhi đã ngoan rồi mà... Nhi... Nhi đã học giỏi nhất lớp rồi mà... Nhi đã nghe lời người lớn... Nhi chơi với rất nhiều bạn... Hic... Nhi... Nhi còn giúp đỡ nhiều người nữa... Sao mami bảo Nhi ngoan, học giỏi, nghe lời... thì... thì... ba sẽ sớm về với Nhi... Mami nói dối, mami gạt Nhi... Nhi biết hết rồi... Nhi biết Nhi chỉ là một đứa không có cha... mồ côi cha... Hic hic... - Cô bé nói trong tiếng nấc, trong nỗi tuyệt vọng, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má phúng phính.
Yến Nguyệt chỉ im lặng ôm con gái và khóc. Cô biết giờ Thu Nhi rất buồn, cô đã lừa dối nó 5 năm... Chính bản thân cô cũng không muốn gạt con bé, chỉ là chưa tìm được lúc thích hợp để nói, sau chuyện này, đợi Thu Nhi ổn định lại tinh thần, cô sẽ kể cho con nghe tất cả, mọi chuyện, không giấu bất kì điều gì nữa.
"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi" - Trong tâm trí Yến Nguyệt, lúc ngày chỉ lặp đi lặp lại 3 tiếng "Mẹ xin lỗi"

Ngày sinh nhật lần thứ 5 của Thu Nhi có lẽ cũng chính là ngày khiến cô bé đau khổ nhất từ lúc sinh ra tới giờ. Cô bé đã phải chịu một cú sốc tâm lí lớn, sự tổn thương nặng nề đối với công chúa chỉ mới 5 tuổi...
Từng cơn gió ngang qua, từng giọt nước mắt rơi xuống, giá mà nỗi buồn cũng có thể bay đi, dù chỉ là từng chút một... Yến Nguyệt ôm Thu Nhi cho tới khi cô nhóc ngủ thiếp đi vì mệt, cô cõng Thu Nhi trên lưng, nhanh chóng gọi taxi đưa nhỏ về nhà. Cô không muốn bất kì ai nhìn thấy bộ dạng của hai mẹ con lúc này mà... thương hại!
Ở một góc tưởng đối diện bên đường, Nhật Dũng đã chứng kiến tất cả, nhìn thấy cảnh Alice và Pun khóc, lòng anh thắt lại, tự trách bản thân tại sao không thể để hai mẹ con cô có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận