Mặt trời lên, những tia nắng yếu ớt xen kẽ nhau xuyên qua rèm cửa sổ vào phòng Pun... Cô cựa mình bước xuống khỏi chiếc giường thân thuộc, ra phòng khách.
- Tiểu thư Thu Nhi đã dậy ạ! - Bao năm làm quản gia trong nhà, thím Trương mặc dù già đi nhiều nhưng vẫn giữ chất giọng trầm, đều chào cô chủ nhỏ.
- Gọi con là tiểu thư hoặc Pun. Đã bao nhiêu lần con nói về chuyện này rồi. Đây là lần cuối con nhắc thím, và cũng là nhắc tất cả mọi người trong căn nhà này, trừ mẹ ta ra, không ai được phép gọi tên ta, rõ chưa? - Ngón tay thon dài đưa qua đưa lại chỉ những người làm có mặt ở đó.
Vẫn là căn biệt thự ấy - biệt thự Rose, vẫn là khung cảnh ấy, vẫn là những con người từng thề sống chết bên chủ, tất cả đều không có gì thay đổi... duy chỉ có cô là hoàn toàn khác.
Cô không còn gọi quản gia là "vú Trương" như xưa nữa mà gọi là thím Trương, nhưng vẫn giữ lại sự tôn trọng, kính mến bà, dù gì đó cũng là người theo hai mẹ con cô từ nhỏ, chăm sóc cô tới bây giờ. Không còn nụ cười hồn nhiên, ngây thơ, đáng yêu nữa, mà thay vào đó là một gương mặt lạnh, ít cười... Giọng nói không còn ngọt ngào, dễ thương như khi còn bé mà trong veo, cao vút. Giọng nói khiến mọi người xung quanh không thể không để ý cuốn vào, mỗi lời nói phát ra đều được tuân theo, như một mệnh lệnh.
***
- Bà chủ! Chúc một buổi sáng tốt lành!
Cả dãy người giúp việc đồng loạt cúi người khi Alice vào phòng ăn, chỉ có Pun vẫn thản nhiên ăn khẩu phần của mình.
- Con gái mẹ hôm nay dùng bữa sớm vậy?
Nghe mẹ hỏi, cô ngưng tay, ngẩng đầu nhìn đáp:
- Dạ! Chúc mẹ bữa sáng ngon miệng!
Cô vừa dứt lời, người giúp việc đem bữa sáng của mẹ cô lên. Một đĩa sandwich kèm theo một cốc sữa nóng. Bữa sáng của bà thường rất đơn giản.
- Nhi này! - Cầm dao và dĩa đưa vào miếng sandwich, Alice vừa nói.
- Dạ, mẹ có gì căn dặn ạ?
- Cũng tới lúc con nên tới trường rồi...
- Chẳng phải con đã học hết cả kiến thức nâng cao bậc THCS và cả những gì cơ bản nhất của bậc THPT sao mẹ? - Bà Alice chưa kịp nói hết câu cô đã chen vào.
- Mẹ biết, nhưng... con đến trường học thì vẫn hơn... - Giọng của mẹ cô hết sức nhẹ nhàng.
- Thôi được rồi, con nghe mẹ, nhưng có điều.
- Sao con? - Alice vẫn kiên nhẫn chờ yêu cầu của Pun.
Đẩy chiếc ghế đứng dậy, cô quay người bước đi, trước khi đi còn buông lại một câu nói:
- Chỉ cần là một ngôi trường BÌNH THƯỜNG! Thế thôi ạ, mẹ ăn tiếp đi, con vào phòng.
Về phòng, điều đầu tiên cô làm là kéo chiếc rèm gọn sang hai bên. Những tia nắng vàng có phần ấm ấp hơn khi cô mới thức dậy, một ngày đẹp trời - cô nghĩ. Tiến lại phía tủ quần áo, cô lướt qua một lượt rồi chọn cho mình chiếc áo pull dáng dài họa tiết đơn giản, quần jeans rách theo phong cách "sporty" kết hợp với đôi sneakers đế xuồng, tất cả đều mang gam màu đen - trắng. Cô muốn tới một nơi. (Chắc các bạn thắc mắc về phong cách ăn mặc của "cô bé 10 tuổi" này phải không? Như mình đã nói, sống ở Mỹ từ nhỏ, thêm hoàn cảnh sống của cô nên cô sớm biết chăm lo cho bản thân, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cô không khác gì một cô gái ở độ tuổi thanh- thiếu niên)
- Thím Trương, chuẩn bị cho con chiếc xe đạp đi!
- Dạ, tiểu thư đợi chút ạ! - Bà quản gia vừa nói vừa gấp gáp sai người chuẩn bị ngay, với cô thì không thể chậm chạp được.
Chiếc xe đạp xanh đã được đặt trước cổng biệt thự Rose. Pun trèo lên chiếc xe, đạp vút đi.
Cô khựng lại khi thấy một chiếc xe khác dựng cạnh dáng người trước mặt - chẳng phải Pox đây sao, sao cậu ta lại ở đây, Pun nghĩ. Nhưng rồi ý nghĩ ấy nhanh chóng ra khỏi đầu cô, Pun tiếp tục đi, lặng lẽ lướt qua cậu.
Pox cũng không ngạc nhiên cho lắm, chỉ đi theo cô một ngày nhưng dường như Pox đã khá quen với tính cách của Pun. Cậu nhanh chóng quay xe đuổi theo Pun. Ban đầu cậu chỉ định đi xe đạp tới đây và chở cô đi khắp nơi nếu cô muốn, xem ra giờ không cần rồi, cô cũng đã có một chiếc xe đạp cho riêng mình.
- Pun này, cậu không ngạc nhiên khi thấy mình à?
- Tại sao? (Ý là tại sao phải ngạc nhiên đó ^^ )
- ... !? Hì... Chỉ là hôm trước mình đưa Pun về tới chỗ đó mà lại không biết nhà Pun ở đâu nên mình cứ đợi ở đó cho chắc. - Vài giây lơ ngơ Pox cười lấy lại bình tĩnh.
- Tôi đâu cần giải thích.
Cô rút chiếc tai nghe nhỏ từ trong túi áo ra, đeo vào và tiếp tục hành trình đạp xe đi dạo của mình. Một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, không rời...