Chap 18
Tôi mở to mắt nhìn kẻ đang đứng trên bục, hắn cũng nhìn tôi nhưng tôi nhìn hắn đầy ngạc nhiên, còn hắn nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, đã vậy còn cười rất tươi nữa chứ.
Bà cô đập bàn đùng đùng
-Em Nhật Linh ngồi xuống cho tôi, thật là mất lịch sự quá-Bả thét lên
-Mời em nói tiếp-Bả quay qua nói một cách nhỏ nhẹ với tên đó.
-Vâng! Các bạn cứ gọi mình là David nhé, mong các bạn giúp đỡ mình-Nói xong lại cười
-Em có thể chọn chỗ ngồi-Bà cô nói
-Ngồi với tớ nè bạn ơi!-Nhỏ nào đó lên tiếng
-Không, ngồi với tớ đi-Nhỏ khác nói
-Chúng mày nói gì, bạn đó ngồi với tao chứ!-Nhỏ khác nữa thét lên
Bà cô lại đập bàn rầm rầm
-Im lặng hết cho tôi, em muốn ngồi ở đâu
-Ở đó ạ!
Hắn chỉ tay về cái bàn nằm ngang với bàn mà tôi đang ngồi
-Được rồi, em về chỗ đi
-Tôi đi đây, đề nghị các em giữ trật tự cho thầy lịch sử dạy
-HỌC SINH NGHIÊM-Lớp trưởng
Tên đó thản nhiên bước xuống bàn và ngồi, cái chỗ hắn ngồi chỉ cách tôi có một cái đường đi. Vừa ngồi vào chỗ hắn lập tức quay qua mỉm cười với tôi, làm cho tôi phải đón nhận biết bao nhiêu là "viên đạn" "bắn" ra từ mắt của các nàng trong lớp.
Giờ đây trong đầu tôi ngổn ngang nhiều câu hỏi. Hắn là ai? Tại sao tên lại giống nhau như thế? Liệu hắn có phải là người đó?.....
Quá nhiều câu hỏi mà tôi không dám hỏi thẳng, cũng không có ai trả lời cho tôi cả.
Tôi lại nằm dài ra bàn, nhắm mắt lại, định bụng ngủ một giấc cho khỏe, nhưng mà cuộc đời không bình yên như thế....
-Linh ơi! Linh, có sao không? Linh bị gì vậy, tôi đưa Linh xuống phòng y tế nha
Vừa nói hắn vừa dùng tay nắm lấy vai tôi là lay mạnh.
-Này, bỏ Linh ra, cậu đang làm người khác đau đó-Lam la lên
-Cái gì? Bạn là ai mà ra lệnh cho tôi?
-Tôi là bạn thân của Linh
-Thế nếu tôi cũng là bạn thân của Linh mà lại là bạn thân từ lâu thì sao
-Cái...Cái gì chứ?-Con Lam ú ớ sau câu nói đó của kẻ đó
-Ngon thì hỏi Linh xem-Hắn thách thức
-Linh, chuyện này là sao?
Đầu tôi đang quay như chong chóng, tôi còn thấy mấy chục ngôi sao bay vòng vòng nữa chứ.
-Đề nghị 3 em kia im lặng trước khi tôi đuổi hết ra ngoài-Ông thầy đã tức giận và không thể nhịn được nữa
-Dạ...vâng-2 đứa kia nói với ông thầy còn tôi lăn ra ngủ luôn
Tuy là rất mệt và rất muốn ngủ nhưng mà tôi không sao ngủ được vì tôi cứ có cảm giác 2 đứa chúng nó đang "quăng mìn" qua lại trên đầu tôi.
Tôi khẽ mở mắt thì thấy tên đó đang nhìn con Lam bằng ánh mắt tỏe lửa, còn con Lam thì cũng cỡ dung nham phung trào.
Tôi thở dài và thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi ngủ suốt 3 tiết đầu.
Trường này có điều kì lạ là nếu như học sinh im lặng để giáo viên giảng bài thì dù có làm việc riêng giáo viên cũng không nói gì.
Ngủ ngày mà cũng gặp ác mộng....
Trong giấc mơ tôi là một nàng công chúa, đứng trong toàn lâu đài rất to, mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh dương, chiếc váy này chắc là theo kiểu thời xa xưa vẫn hay mặc, phần dưới của váy phùng to ra, không hiểu tại sao lại như thế.
Điều kì lạ là lâu đài này màu hồng và lấp lánh cứ như tường có đính kim cương hay là chét kim tuyến lên vậy.
Trên trần nhà là một cái đèn chùm màu trắng, tỏa ra những tia sáng lung linh, huyền ảo.
Từ trong góc tối của căn phòng có một chàng hoàng tử mặc áo vest trắng. Anh ta thực sự rất đẹp trai, nhưng cái ánh sáng huyền ảo phát ra từ chiếc đèn chùm khiến tôi không nhìn rõ được đó là ai.
Người đó cứ bước từng bước chậm rãi về phía tôi. Đến khi cách tôi khoảng 4m thì dừng lại. Lúc này tôi nhận ra đó là Vỹ, phải rồi Vỹ vốn là hoàng tử mà, sao tôi không nghĩ ra từ đầu nhĩ?
Vỹ dang tay ra và tôi lập tức chạy tới ôm hắn.
Bỗng tôi nghe có tiếng nói sau lưng mình.
Một đứa bé da đen, gương mặt rất đẹp đang đứng cách tôi và Vỹ khoảng 8m, tức là lúc đầu tôi đứng ngay chính giữa Vỹ và đứa bé đó. Tôi chợt thấy đứa bé ấy trong rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Tôi cố lục lọi trong trí nhớ của mình xem nó là ai.
Đó...đó chẳng phải là Nguyễn sao? Cái đứa bé tôi vẫn chơi chung thuở còn bé.
Nó đưa tay ra, nó muốn tôi đến với nó, nhưng Vỹ ôm tôi rất chặt, tôi chỉ có thể ngoái đầu lại nhìn nó mà thôi.
-Linh, đến chơi với Nguyễn đi, mình là bạn thân mà-Đứa bé lên tiếng
Nước mắt tôi ứa ra, tôi nhớ Nguyễn ghê gớm, ngày xưa 2 đứa là bạn thân, nhưng rồi Nguyễn đã rời xa tôi mãi mãi, đi theo một người đàn ông Nguyễn sẽ gọi là cha.
Rồi như một hồn ma, người đàn ông đó xuất hiện, kéo Nguyễn đi
-Nguyễn ơi! Đừng đi, đừng bỏ Linh mà!
-Linh ơi! Nguyễn không muốn đi đâu!
Tôi cố vùng ra khỏi vòng tay của Vỹ, chạy theo bóng 1 người đàn ông đang lôi 1 đứa bé đi, nhưng tôi chạy nhanh đến mấy đi nữa cũng không đuổi kịp họ. Đến khi tôi không còn thấy được họ nữa thì tôi ngã khụy xuống, tôi khóc, tôi gào thét...
-Nguyễn ơi...đừng đi...đừng đi mà...đừng bỏ Linh
Từng chữ, từng chữ cách nhau bằng tiếng nất nghẹn ngào của tôi....
Ngồi ngồi bật dậy, thoát khỏi cái giấc mơ kinh hoàng đó, mồ hôi tôi nhễ nhại, và tôi lại gục xuống bàn mà khóc, khóc vì nhớ Nguyễn, cái người bạn mà tôi đã không giữ được bên mình.