Chap 2:
(Chap này mình sẽ kể theo lời của Linh, cho dễ miêu tả, diễn tả cảm xúc ý mà ^^!)
-LINH ƠI!
-Dạ con xuống ngay ạ!
Xin tự giới thiệu với các bạn, mình tên là Hà Nhật Linh, năm nay mình 17 tuổi rồi nhé! Mình đang học tại một ngôi trưởng nhỏ gần nhà mình, nhưng đó chỉ có thể coi là quá khứ thì đúng hơn. Tại sao ư? Vì mình học siêu lắm nhé! Mình vừa được một học bỗng toàn phần tại một ngôi trường cực kì to và đẹp, và hôm nay chính la ngày đầu tiên mình đến trường mới, đó cũng là lý do mẹ mình phải la hét nãy giờ đó.
-Ăn sáng nhanh đi con
-Dạ
Mẹ mình đó, mẹ hiền và tốt lắm, mẹ không có chồng đâu, nên mẹ vẫn luôn thương mình nhất, đến giờ mình vẫn không nhớ tại sao mình lại tồn tại, nhưng lại ngại hỏi mẹ nên đương nhiên là mình cũng không có cơ hôi biết điều đó rồi. Vì sinh sống ở vùng nông thôn nên mẹ làm nông dân, kim luôn bán tiệm tạp hóa, đương nhiên là trong lúc mẹ không phải ra ruộng rồi, còn những lúc mẹ phải đi chăm lúa thì mình thường trông tiệm giúp mẹ, còn lúc mình cũng bận thì mẹ sẽ nhờ đến quyền trợ giúp của mấy đứa trẻ hàng xóm. Chúng nó lanh lẹ và cũng tốt lắm, trả công cho chúng nó chỉ cần 1 viên kẹo là đủ. À, còn một chuyện nữa cực kì là quan trọng, đó là : mẹ mình còn rất trẻ nhá!
-Ăn nhanh còn đi học nữa con, trường ở xa lắm, coi chừng trễ học đó!
-Dạ! Xong ngay ạ
Ăn xong bữa sáng, tôi lấy chiếc xe đạp quen thuộc của mình nhưng đã được sửa sang và sơn lại, trông nó bây giờ cứ như một chiếc xe đạp mới mua về vậy. Tôi không muốn bị quê ngay ngày đầu tiên ở trường mới đâu, vì tôi nghe nói họ toàn là nhà giàu thôi.
....
Sau cả tiếng đồng hồ đạp xe thì tôi cũng đã đến được ngôi trường đó. Là trường Quý Tộc, không chỉ là cái tên, mà theo như tôi biết thì trường này cũng toàn dạy cho quý tộc, tức bọn nhà giàu kênh kiệu và cả hoàng tử công chúa gì đó nữa. Tôi không thích họ, một phần vì tôi muốn giàu có như họ, một phần vì họ thực sự không hề biết cư xử lịch sự, họ luôn luôn châm chọc những đứa nhà nghèo như tôi. Tôi biết rõ vì thậm chí những đứa nhà khá giả còn chê tôi thậm tệ mà.
Trường Quý Tộc to lắm, có khi gấp 100 lần căn nhà nhỏ của mẹ con tôi ấy chứ! Trường sơn màu kem, cánh cổng màu đen to đùng, chắc là xe tải cỡ lớn cũng đi qua được, trường có nhiều cây xanh được tỉa tỉ mĩ, tạo thành một lối đi từ cánh cổng, xuyên qua sân cỏ (nói là sân cỏ nhưng thật ra lối đi là xi măng còn hai bên là cỏ) và đến tòa nhà chính.
Đứng ngẩn ngơ nhìn trưởng một hồi tôi mới dần tỉnh ra và bắt đầu bước chân vào cánh cổng to đó. Vừa vào trong tôi liền nghe thấy một giọng nói rất trầm :
-Xin chào tiểu thư ạ
Tôi giật mình quay mặt về phía giọng nói. Đó là một người đàn ông tóc đen, có lẫn vài cộng tóc bạc, mặc áo vest đen trông rất sang trọng. Nhìn sơ qua ông giống như một quản gia, nhưng theo suy nghĩ của tôi, chắc chức vụ của ông là giám thị. Tôi mĩm cười :
-Dạ cho cháu hỏi, có bãi giữ xe đạp ở đây không ạ?-Vừa nói tôi vừa nhìn chiếc xe đạp mà mình đang dắt đi.
-Thưa tiểu thư, ở đây thường chỉ có chỗ để xe hơi, còn xe đạp thì....
Ôi thôi! Thế là tiêu tôi rồi, tôi liền dắt xe đạp ra ngoài, nhìn quanh thì tôi thấy ở cách trường không xa có một phụ nữ ngồi cạnh xe nước của mình. Mừng như vớ được vàng, tôi chạy thật nha đến :
-Cô ơi!
-Sao cháu?
-Cô cho cháu để nhờ xe đạp trong nhà cô được không ạ? Cháu sẽ trả tiền và ủng hộ nước giúp cô
-Cũng được, không cần thiết phải trả tiền đâu cháu, mà cháu học trường đó sao?-Vừa nói xong cô chỉ tay về phía trường Quý Tộc
-Vâng ạ
-Vậy sao cháu lại đi xe đạp?Cô cứ tưởng học sinh trường đó toàn đi xe hơi chứ?
-VẬY HẢ CÔ?-Tôi la lớn đầy kinh ngạc
-Ừ, cô thấy học sinh trường đó giàu lắm mà
-Ơ...cháu chỉ là nhận học bỗng thôi ạ, nhà cháu xe máy còn không có nữa, lấy đâu ra xe hơi như họ
-Ừ thôi được rồi, cháu cứ để xe ở đây, ra về rồi lấy
-Dạ...dạ...cháu cảm ơn cô nhiều lắm
Xong, đã xử lý được vụ xe đạp, tôi mừng rỡ chạy về trường
Vê đến trường, tôi theo thầy giám thị (tức người đàn ông trong cứ như quản gia ban nãy) vào gặp thầy hiệu trưởng để nhận lớp và nghe về một số quy định của trường đối với học sinh, điều kì lạ là những quy định đó không quá nhiều mà cũng không hề nghiêm khắc, chắc vì ở đây toàn quý tộc nên họ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng nếu như quá nghiêm khắc.
Sau khi đã nhận sách vở, thời khóa biểu, tôi đi tìm cái tủ của mình (trường có những ngăn tủ để học sinh chứa sách vở, không cần phải mang tới mang lui nhiều). Bước đi trên hành lang, tôi chăm chú đọc tờ giấy chỉ địa điểm cái tủ và đôi khi tôi lại ngửa mặt lên xem tới chỗ cái tủ chưa. Thật kì lạ vì tôi thấy trong nguyên một hành lang dài đầy tủ, có 2 đôi tủ nổi bật nhất (tức là 4 cái tủ, 2 cái tủ kế nhau là 1 đôi), 1 đôi màu hồng, 1 đôi màu vàng, trong khi tất cả những cái tủ còn lại màu trắng. Tôi thấy thật lạ, không biết ai mà thích chơi nổi thế nhĩ?
Sau khi đã cất bớt sách vở vào tủ, tôi đi xuống đại sảnh, nơi học sinh tụ tập nhiều nhất. Vì còn lâu mới vào học nên đại sảnh vẫn chưa đông lắm. Tôi đứng ở trên nhìn xuống, chủ yếu là để ngắm bao quát tất cả. Mắt tôi dừng lại ở một anh chàng rất điển trai đang bị bao vây bởi 1 lũ con gái dại trai, anh chàng rõ ràng là muốn được yên nên nói một điều gì đó rồi cười một cái, xong thì đi qua lũ con gái và biến mất luôn. Anh ta cười đẹp lắm, làm tôi chỉ muốn ngất đi thôi. Vừa lúc đang mơ màng, bỗng tôi nghe tiếng cái nữ sinh la rất to :
-A!HOÀNG TỬ ĐẾN RỒI!
Cô nàng làm tôi hết hồn, nếu không thăng bằng tốt, có khi tôi đã lộn đầu từ trên cao xuống đất rồi ấy chứ. Sau khi đã bình tĩnh, tôi nhìn theo hướng mà con nhỏ vừa la chỉ tay về. Kết quả là : Chả thấy được gì bởi quanh cái tên ấy là 1 rừng con gái lẫn con trai, không bị vây như anh chàng ban nãy, tên này có vẻ có uy quyền, mọi người chỉ đứng thành hình bán nguyệt mà nhìn hắn ngưỡng mộ. Sau hắn còn 2 người con trai nữa, một tên đeo kính đen, trong cứ như xã hội đen. Người còn lại...chính là...chàng trai ban nãy.
...................
Tiết học đầu tiên của tôi là tiết toán. Bà cô giới thiệu :
-Tôi tên là Huệ, tôi sẽ là giáo viên dạy toán cũng như giáo viên chủ nhiệm của các em, năm nay các em đã học lớp 11, không còn lạ gì trường mình và các bạn trong lớp nữa. Nhưng hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến. Mời em vào.
Đó có lẽ là tính hiệu của tôi. Tôi rụt rè bước vào và bước lên bục bảng, đứng cạnh cô
-Mời em tự giới thiệu-Cô khẽ nhắc khi nhận thấy sự im lặng ở tôi
-Chào...các...bạn...mình tên là Hà Nhật Linh, mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn-Tôi nói đứt khúc vì sợ bị cười nhạo, nhưng nhận ra các bạn không hề cười nên tôi nói trôi chảy hơn.
-Lớp chúng ta hết bàn rồi, ai có thể cho bạn Linh ngồi cùng?
-Em ạ!-Một cô bạn đứng dậy, giơ cao tay và nhìn tôi mỉm cười
-Vậy thì em ngồi cạnh Lam nhé.
-Dạ-Tôi nói nhỏ đủ cho cô nghe và bước xuống chỗ cô bạn ban nãy
Nhìn sơ qua lớp tôi thấy lớp chỉ có khoảng 30 học sinh và cũng chỉ có bao nhiêu đó bàn, tuy là bàn dành cho 2 người ngồi nhưng mỗi bàn chỉ có 1 học sinh ngồi. Vừa ngồi vừa suy nghĩ thì tôi nghe tiếng cô ban kế bên nói:
-Chào bạn! Mình tên là Lam, hân hạnh được làm quen
-Cô bạn này thân thiên quá-Tôi nghĩ
-Chào bạn! Mình tên Linh, rất hân hạnh được làm quen với bạn, cảm ơn bạn vì đã ình ngồi cùng-Sau khi suy nghĩ,tôi nói
-Không có gì mà-Nói rồi cô bạn đó nở một nụ cười thật tươi
Sau một hồi im lặng nhưng không phải im lặng nghe bà cô thao thao bất tuyệt về những quy định của trường bà của bản thân cho học sinh nghe mà là im lặng để suy nghĩ về chàng trai ban nãy. Cuối cùng, tôi muốn biết tên của chàng trai đó nên đã mạnh dạng hỏi cô bạn kia :
-Bạn có biết 3 chàng trai gây chú ý ban nãy ở đại sảnh không?
-Có chứ, họ nổi tiếng lắm cơ, đẹp trai nữa chứ - Vừa nói cô bạn đó vừa ngửa mặt lên trời mơ mộng
-Họ tên gì vậy?
-Anh chàng đi đầu là Dương Triệu Vỹ, đẹp trai ơi là đẹp trai, nhưng mà lạnh lùng lắm cơ, ảnh là hoàng tử đó, vừa đẹp mà vừa giàu-Cô nàng khuyến mãi luôn thông tin về hắn, tuy rằng mình chẳng quan tâm cũng chẳng có hỏi, Lam nói tiếp - Anh chàng đeo mắt kính đen là Nguyễn Trọng Nam, không đẹp trai bằng 2 anh kia nhưng mà cũng không tới nổi tệ, ảnh là con của ông chùm xã hội đen nổi tiếng, cũng giàu có lun. Anh chàng còn lại là Hoàng Minh Duy, gương mặt đẹp trai, ảnh rất ít nói nhưng khi nói thì luôn luôn lịch sự, ảnh cũng giàu lắm, mẹ ảnh là giám đốc công ty quảng cáo nổi tiếng lắm ý
-Ồ! Ra vậy
Bỗng nhiên đau bụng kinh khủng, thế là lại phải quay qua cầu cứu nhỏ Lam
-Nhà vệ sinh ở đâu ý nhĩ?
-Ở cuối hành lang lầu 1 ý
Quên nói với các bạn là mình học ở lầu 2. Hỏi xong tôi chạy lên xin bà cô đi vệ sinh, bả hơi nhăn nhưng nhìn mặt tui khó chịu nên cũng cho đi. Tôi chạy như bay đi. Đi xong tôi thở phào nhẹ nhõm, thông thả đi về lớp, nhưng thay vì lên lầu rồi đi vòng về lớp thì tôi đi dưới lầu 1, sau đó sẽ vòng lên lầu 2 sau. Đang đi thì tôi thầy cái tên Vỹ gì đó đang ngồi gần một đám lữa, kế đó là 2-3 xấp giấy, tôi vốn có tính tò mò nên lại gần. Thấy tôi hắn liền tặng ngay cho ánh mắt hình viên đạn. Tôi hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại và giả vờ bắt truyện:
-Chào...bạn
-....-Hắn không trả lời, thật đáng ghét
-Bạn đang làm gì vậy?
-Đốt thư-Hắn trả lời cụt lủn
-Thư gì mà bạn lại đốt?
-Thư tình
-Thư tình?
-Ừ
-Thư người ta đã dành hết tình cảm và can đảm để viết, tại sao bạn không coi mà lại đốt đi?
-Sao cô lại quan tâm? Cô cũng có viết cho tôi à?
-Gì chứ, anh kiêu ngạo thế này, tôi khùng sao mà viết cho anh?-(Thay đổi cách xưng hô nhanh ghê-tác giả nói ké tí hihi)
Nói xong tôi bỏ chạy luôn. Nhưng tôi vẫn nghe tiếng hắn nói :
-Thú vị thật
Tôi chợt ngoái lại nhìn khi nghe câu nói đó thì bắt gặp ngay cái nụ cười đểu của hắn. Tức giận quá, tôi kể với nhỏ Lam, thì nhỏ cười, tại sao nhỏ cười? Nó lại bảo hắn là thế, ngày nào hắn cũng chỉ đọc 1-2 lá, còn lại đốt, bởi vậy cô nàng nào không có tiếng trong trường thì ngày nào cũng phải kiên trì viết thư tình cho hắn, nếu may mắn hắn sẽ đọc trúng là thư đó, không may thì lá thư đi chơi với lửa.
Trên đời này thực sự có loại người đó sao?. Tôi tự hỏi nhưng nào có ai trả lời cho tôi. Mà cũng đâu cần có ai trả lời dùm, rõ ràng tôi đã gặp con người đó mà, rõ ràng là con người đó, loại người đó có tồn tại. ÔI CUỘC ĐỜI!
(Tác giả mệt lắm ùi, đi ngủ trưa tý nha, mong các bạn ủng hộ mình nhiều hơn ^^!)