Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Như và Duy trở thành một cặp nhưng liệu "tình yêu" này có bền bỉ?
~oOo~
Chap 32
Tuy tôi cảm thấy vui cho 2 người họ nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy một cảm giác đau nhói.
Tôi vẫn chưa xác định được mình thực sự yêu ai và nên đến bên ai. Vỹ? Hay Duy? Mỗi con người họ đều có vẻ hạnh phúc bên người con gái khác trong khi mà tôi đang phải nhặm đắng nuốt cay để cưới một thằng con trai không quen không biết.
Tôi đứng dậy, mĩm cười nhìn Duy và Như rồi bước đi. Những sải chân dài và nhanh theo vô thức của tôi như muốn nó rằng "tôi không cam tâm để 2 người bên nhau" vậy.
Vừa bước ra ngoài tôi gặp mẹ Như đang đứng nói chuyện với ông bác sĩ vừa khám cho Như. 2 người có vẻ như có một mối quan hệ nào đó ngoài mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân. Nhưng đó hoàn toàn không phải là chuyện của tôi. Tôi bước ra ngoài và ngồi lên dãy ghế chờ.
Sau một hồi nói chuyện với người phụ nữ, ông bác sĩ nó cũng chào tạm biệt và bước đi qua phòng kế bên. Mẹ Như cười cười, khi ông ta đã khuất thì gương mặt bà ta bỗng chốc trở nên lạnh lùng. Bà ta bước về phía tôi và ngồi vào chiếc ghê bên cạnh tôi.
-Con là Phương Linh?-Bà ta lên tiếng sau một hồi im lặng
-Vâng-Tôi đáp lời một cách lễ phép
-Con đã quen biết Như từ lâu?
-Vâng-Tôi đáp cụt lũn
-Vậy thì con nên tránh xa chồng sắp cưới của nó ra.
-Bà có quyền gì mà nói với tôi những lời đó?-Tôi trở nên lạnh lùng
-Công chúa nhà gia giáo đây sao?-Bà ta cười khinh bỉ
"Chát"
Tôi đứng dậy, tát mạnh vào mặt bà ta một phát rồi bỏ đi một mạch. Chẳng biết tôi đã trở thành hạng người đanh đá mất nết như thế này từ lúc nào. Từ lúc muốn bảo vệ tình yêu của bản thân chăng???
Bước ra đến cửa bệnh viện tôi gặp ba Như xách một giỏ trái cây đi vào. Thấy tôi ông ta mĩm cười, khẽ gật đầu. Tôi cũng lễ phép mĩm cười thật tươi rồi đi tiếp. Chắc ông ta chỉ thế khi chưa biết tôi vừa tát vợ ông ta. Khi biết rồi có khi ông ta nổi trận lôi đình đòi xé xác tôi không chừng?
Tôi cũng chả quan tâm. Tôi đi về "nhà", chào bố mẹ rồi về phòng nằm.
Ngày thường tôi rất thân thiện với các người hầu. Nhưng từ vụ con Như có ý định giết tôi, nói chính xác hơn là ngày hôm nay, tôi trở nên lạnh lùng và tàn bạo. Mọi ngày tôi cười nói rất vui vẻ với họ, coi họ như chị em ruột của mình, nhưng rồi tôi nhận được gì? Sự phản bội. Vì vậy tôi quyết không nhân nhượng, hiền lành với họ nữa. Bất cứ ai xuất hiện trước mặt tôi mà cười đùa, nói chuyện tôi sẽ cầm roi quất người đó như cái cách mà người xưa vẫn hay làm.
Chắc con người tôi có 2 mặt. 1 mặt hiền lành và ngoan ngoãn, đó cũng chính là bộ mặt mà tôi luôn luôn sử dụng và giờ đây tôi sử dụng trước mặt bố mẹ mình. Mặt thứ 2 chính là gương mặt hung bạo kia. Gương mặt thứ 2 vừa được tôi phát hiện và sử dụng từ lúc gặp mẹ Như.
Tôi hận nhứt là tên kia. Nói cách khác là tên chồng tương lai của tôi. Nếu hắn trở về đây và đứng trước mặt tôi. Tôi sẽ bẻ cổ hắn. Khi đó chắc tôi sẽ không bị bắt cưới ai nữa (Suy nghĩ quá nông cạn +_+)
Trong lúc tức giận, tôi ngồi trên giường và bóp cổ con...gấu bông lúc nào không hay.
"Cốc cốc"
-Vào đi-Tôi nói lớn
-Ngày mai con ra sân bay với mẹ nhé-Mẹ tôi mở cửa bước vào.
-Tại sao ạ?
-Ờ...thật ra là ngày mai hôn phu của con về nước, mẹ muốn 2 đứa gặp nhau luôn.
-Tại sao ạ?-Tôi lặp lại câu hỏi lúc nãy nhưng với giai điệu hoàn toàn khác.
-Thôi con đừng hỏi nhiều nữa, ngày mai theo ba mẹ ra sân bay, giờ thì con ngủ sớm đi, mai chúng ta sẽ đi sớm.
-Vâng ạ-Tôi trở nên yểu xìu trước sự khẳng định chắc nịt của mẹ.
Tôi trèo lên giường và chìm vào giấc ngủ khi đồng hồ vừa điểm 9h.
~oOo~
Tôi bị các người hầu dựng dậy từ 5h sáng để...trang điểm
Tôi ngồi trước gương mà ngủ gà ngủ gật, để mặc cho người ta muốn trét phấn trét son gì lên mặt tôi cũng được.
Sau một tiếng đồng hồ trang điểm, tôi cùng ba mẹ bước lên chiếc xe limo đen và ra sân bay.
Trước đây tôi đã ra máy bay một lẫn để tiễn Duy đi du học. Giờ đây cái cảm giác sao mà khác hẳn, tôi cảm thấy rất khó chịu mặc dù đang ngồi trong xe limo có máy lạnh. Nhìn dòng người đông đúc đi đón người thân mà tôi cảm thấy phát ngộp.
Rồi 2 tấm kính của cái cổng tự động kia cũng dạt ra 2 bên cho dòng người đi ra. Ba mẹ tôi nhìn và dáo dát tìm kiếm hình bóng ai đó. Tôi thì thừa biết đó là tên hôn phu của tôi nhưng tôi chả tìm vì tôi không quan tâm cũng không biết mặt hắn.
Cổng đống lại và người mà ba mẹ tôi tìm kiếm vẫn chưa "xuất đầu lộ diện". Thế là tôi bị mẹ tôi lôi ra khỏi xe limo và tiến về phía cái cổng kia.
Hôm nay tôi mặt một cái áo 3 lỗ bên trong và một cái áo thun to, dài bên ngoài cũng với quần jean đen. Tóc tôi được nhuộm nâu và cắt kiểu.
-A kia rồi-Mẹ tôi la lớn
Tôi phải cảm ơn cái ông chuyên gia về tóc bê đê kia vì hôm nay ổng đã cắt cho tôi một cái mái ngố dài tới lông mày nên chỉ cần cúi mặt xuống bảo đảm tên kia sẽ không thấy được mặt tôi.
Tôi cố tình lùi vào góc khuất gần đó, cúi gầm mặt xuống để tránh sự chú ý từ hắn.
2 tấm kính từ từ di chuyển qua 2 bên. Một còn người bước ra, "theo sao" là cái valy của kẻ đó. Vì cúi đầu, mắt nhìn xuống đất nên tôi chỉ quan sát được có vậy, chả biết mặt mũi hắn ra sao. Hắn mà xấu tới mức ma chê quỷ hờn tôi thề sẽ tự tử chứ không bao giờ lấy một tên chồng xấu xì. Dù tôi không đẹp nhưng tôi không muốn phải chịu khổ như vậy.
-Linh, Linh ơi, Phương Linh, con đâu mất rồi?-Mẹ tôi lên tiếng khi không thấy tôi đâu.
Tôi giơ tay lên, đầu vẫn cúi, từ từ "lết" đến gần mẹ.
Giờ tôi đã đứng gần tên k.h.ố.n n.ạ.n kia và ba mẹ tôi. Tuy không nhìn hắn nhưng tôi cảm nhân được nụ cười khinh bỉ của tên kia dành cho tôi. Tôi cũng khẽ nhếch mép, nhưng đương nhiên là hắn không biết.
Mẹ nắm tay và lôi tôi đi, còn tôi thì vẫn tiếp tục nhìn mặt đất mà đi theo mẹ. Tên kia thì vừa đi vừa nói chuyện với ba tôi. Tôi nghe thoáng qua cuộc nói chuyện của họ :
-Con còn nhớ bác chứ?-Ba tôi hỏi hắn
-Hì, thứ lỗi cho con, thực sự là con không nhớ, nhưng con đã gặp bác sao?
-Ừ, nhưng chỉ có vài lần lúc nhỏ và một lần năm ngoái thôi, con không nhớ cũng phải-Ba tôi thở dài
Tới lúc vào limo có lẽ là lúc tôi cảm thấy khó chịu nhất. Không biết ba mẹ nghĩ gì mà đẩy tôi vào ngồi kế người lạ còn ba mẹ đi xe khác. Tới lúc này thì tôi cảm thấy ngộp thở và khó chịu vô cùng. Không thể chịu đựng hơn nữa. Tôi ngửa mặt lên thở như chưa bao giờ được thở. Tôi cảm nhận được tên kia đang nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi cũng mặc kệ, cái xe này dài thòn lại chỉ có 2 người ngồi. Sau khi thở xong, tôi lập tức ngồi nhích ra xa hắn.
Nhưng vừa nhích được một tý thì tôi cảm thấy mình bị kéo ngược về vị trí cũ. Tôi tức giận quay qua nhìn tên kia, nhưng vừa quay qua thì....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui