Chap 4:
-Oa...-Tôi ngáp dài, hôm qua thức khuya quá mà!
Mặc dù đã quen thức khuya nhưng không biết sao hôm nay tôi lại thấy mệt thế này. Chắc là do hôm qua thức tới tận gần 1h sáng.
Đã dậy nhưng vì thấy mệt nên tôi vẫn không ngồi dạy mà nằm nhắm mắt. Mẹ đã dậy từ lúc nào, mẹ hôm nào cũng thế, mẹ luôn dậy từ 5h sáng. Trong lúc tôi đang nằm thì mẹ vào. Mẹ tưởng tôi còn ngủ nên lấy tay vỗ nhè nhẹ vào mặt tôi :
-Dậy đi con! Dậy đi Linh! Ăn sáng rồi đi học kẻo muộn con ơi!
-Con dậy rồi mẹ à! Con xuống ăn sáng ngay đây!-Tôi vẫn nhắm nghiền mắt
Nói là xuống ăn sáng nhưng thật ra chỉ là ra khỏi phòng, nhà tôi bé tý mà. Làm gì có chuyện có lầu, phòng riêng tôi cũng đâu có. Nhà chỉ có một cái giường nhỏ cho 2 mẹ con ngủ thôi. Nghĩ lại gia cảnh của mình, tôi thấy thật chán, chỉ ước mình giàu như lũ học cùng trường với tôi.
Mơ ước thế là đủ. Tôi ngồi dậy và bắt đầu làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục vào và đi ăn sáng. Bữa sáng của tôi chỉ là 1 khúc bánh mì phết mứt và cốc sữa nhỏ, theo như tôi thấy thì thế là đã đầy đủ dinh dưỡng nên tôi cũng không đòi hỏi gì thêm. Vừa ăn mà tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết cái tên đó ăn sáng thế nào nhĩ? Chắc là ngồi trên cái bàn to đùng, một đống thức ăn và rất nhiều người hầu đứng xung quanh sẵn sàng phục vụ hắn bất cứ lúc nào, nghĩ mà thấy tức mình, sao cuộc đời lại bất công thế, con người như hắn lại sống trong sự giàu sang, còn mình thì....
-Ăn nhanh đi con, sao ngẩn ngơ thế?
-Ơ...dạ vâng!-Nghe mẹ gọi, tôi như chú cuội rớt từ cung trăng xuống.
Ăn xong tôi đạp xe đến trường. Vì đi từ sớm nên tôi thông thả đạp xe chầm chậm, vừa đi vừa hóng gió và ngắm cảnh, không khí mát mẻ, phong cảnh lại rất thơ mộng, thật là tuyệt. Nhưng đương nhiên cuộc đời không tuyệt thế đâu!
Một chiếc xe hơi mới cóng (ít nhất là tôi nghĩ thế), bóng loáng chạy qua làm tôi té khỏi xe đạp. Đau chân quá, tôi nhăn nhó nhìn cái xe đó dừng lại. Tôi đang rất muốn mắng cái tên chạy ẩu đó. Nhưng bước xuống xe là Duy, tại sao chứ? Nhưng Duy không bước ra từ ghế trước mà là ghế sau, cùng bước theo sau Duy là Nam, anh chàng đó đeo mắt kính đen, có vẻ anh chàng này rất thích vậy. Còn nhân vật làm tôi té xe thì sao? Hắn cũng đang từ từ bước ra. Hắn là ai? Không ai khác, đó chính là Triệu Vỹ. Cục tức của tôi giờ đây nó to kinh khủng, và nó đang ứ động ở miệng, chỉ chờ thời cơ mà phung trào ra ngoài.
Chưa kịp mắng hắn thì tôi chợt nhận ra chân mình có cái gì ươn ướt, tôi liền nhìn xuống thì... Ôi trời, là máu, chân tôi rách một đường dài mà tôi không biết vì sao lại thế. Máu tuông ra rất nhiều, tôi đau quá, hoảng sợ nữa, không biết làm gì thì đã có một đôi tay bế tôi lên, đưa vào chiếc xe hơi mui trần kia. Đó là Duy, nếu mặt tôi không xanh lét vì sợ thì chắc giờ nó đã đỏ ửng lên rồi. Rồi Duy hối 2 tên kia lên xe nhanh và phóng thật nhanh đến bệnh viện.
Ở bệnh viện tôi được khâu vết thương lại sau đó là băng lại. Bác sĩ nói phải chú ý không được cử động nhiều, nếu không có nguy cơ bị đứt chỉ và vết thương sẽ bị rách to hơn nữa. Duy nói :
-Bác sĩ không phải lo đâu ạ! Cháu sẽ lo cho cô ấy-Kèm theo câu nói đó là một nụ cười đẹp chết người dành cho tôi, tôi ngất ngây nhìn Duy mà đâu có nhận ra đằng kia có một gương mặt đang đằng đằng sát khí nhìn cả hai và bên cạnh là 1 gương mặt mang nụ cười rất tươi, có lẽ người đó vừa phát hiện ra điều gì đó.
Thế là kế hoạch trả thù của tôi phải dời lại ngày mai rồi, cũng may bác Ba cũng chưa cần cái thao lắm, không thì đi tông cái thế hoạch thân yêu của tôi rồi.
(Do cố gắng post nhiều nhiều vì mình không có thời gian để post thường xuyên nên nãy giờ vừa viết mà vừa bị "chữi" xối xả(mẹ mình "chữi" đấy), hix dù sao cũng cảm ơn những bạn đầu tiên đã ủng hộ mình nha ^^! Mình sẽ cố gắng post ngay khi có thể)