Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá


Lại kết thúc một ngày khá vất vả.
- Sài gòn về đêm đẹp thật hả Phong? Đẹp hơn nơi mình sống lúc trước. Đúng là một thành phố hiện đại, cái gì cũng tốt, cũng đẹp hơn chỗ cũ của mình.- Nam hít thở nhẹ không khí đêm Sài Gòn ngoảnh cổ bảo hắn.
- Ờ. Nhưng không phải trăng Liên Xô nào cũng tròn hơn trăng nước Mĩ, đâu phải đồng hồ Thụy Sĩ nào cũng chạy đúng hơn đồng hồ Liên Xô đâu.
- Ừ. Cậu nói cũng đúng, mỗi nơi có mặt tốt mặt hạn chế riêng, đâu chỗ nào hoàn hảo tuyệt đối được đâu.
- Ừ. Cũng giống như con người vậy.
- Phong nè.
- Gì vậy?
- Cậu yêu Băng và cô ấy cũng yêu cậu thì cậu hãy cố giữ chặt cô ấy, nhưng đừng chặt quá vì Băng còn có khoảng trời riêng, không gian riêng, cậu nhớ lấy điều đấy.
- Ừ, cảm ơn cậu.
- Mà cậu ngủ có hay tè dầm, ngáy hay chảy ke không đó.- Hắn chọc Nam.
- Nè, không có chuyện đó đâu nhen.
- Tưởng cậu có mấy cái tật đó, mai mình nói cho Phương biết.
- Cậu mà bịa chuyện nói xấu mình trước mặt Phương là chết với mình đấy. Mà cậu dám làm như vậy thì mình sẽ nói với Băng như những gì cậu nói với Phương.- Nam thách.
- Chứ cậu có gì tốt để mình nói nào.
- Sao lại không có, nhiều là đằng khác, này nhé nào là đẹp trai, học giỏi, hiền lành, gia cảnh tốt vậy đã đủ chưa.
- Ừ. Cậu tốt nhiều mặt nhưng cậu nên nhớ Phương có không ít vệ tinh đâu đấy và cậu chắc cũng biết lí do vì sao một cô gái xinh đẹp, học giỏi như Phương lại không có bạn trai chứ.
- Uhm. Mình có thể đoán được, chắc là chị hai của trường, không thân với một thằng con trai nào ngoại trừ cậu. Rồi chắc cô nàng kén chọn lắm phải không?
- Uhm. Chắc cậu nói dung. Nhưng theo mình nghĩ cô nàng chưa nghĩ tới chuyện có bạn trai hay nói đúng hơn là cô nàng chưa thích ai.
- Mà thôi, nếu cậu thích Phương thật thì mình sẽ giúp. Dù sao mình cũng thân với cô nàng mà.- Hắn vỗ vỗ vai Nam nói.
- Ừ. Cảm ơn cậu.
---
Sài Gòn lại bị ánh mặt trời buổi ban trưa đốt nóng hừng hực, rồi những cơn nắng tắt vội vàng, thay vào đó cơn mưa bất chợt ào ào kéo đến xua tan cái oai bức, khó chịu. Đêm về, bộ mặt “thành phố không ngủ” lại được phủ bởi ánh đèn điện đa màu nhiều sắc như bộ áo mới lộng lẫy, hào nhoáng. Ở nơi đây, những hoạt động ban đêm cũng không kém sôi động như ban ngày. Cứ như vậy giai điệu này đã quá quen thuộc với người dân nơi đây.
Sài gòn là thế!
Nắng sáng tràn vào căn phòng làm Nam cục cựa một hồi cũng tỉnh giấc.
- Sống ở đây một thời gian rồi cậu thấy như thế nào?- Hắn đứng tựa lưng vào lan can hỏi Nam khi thấy cậu từ nhà vệ sinh đi ra.
- Không vấn đề gì.- Vừa nói Nam vừa bước tới chỗ hắn.
- Cậu và Băng sao rồi?
- Vẫn như vậy.
- Không có tiến triển gì sao?
- Thì vẫn gặp mặt nói chuyện hàng ngày, cậu muốn tiến triển gì nữa.
- Ý mình là cậu chỉ dừng lại ở việc thích Băng thôi sao.
- Không biết nữa, chuyện gì đến rồi sẽ đến.
- Còn Vân Anh, mình thấy cô nàng có vẻ rất quyết tâm đấy. Nếu cậu đã có Băng rồi nên giữ khoảng cách đúng mực với Vân Anh không thì hiểu lầm này nọ mệt lắm.
- Ừ. Nhưng theo cậu mình có nên nói rõ với Vân Anh không.
- Mình nghĩ là cậu nên nói dứt khoát đi để tránh tình trạng cô nàng nuôi hy vọng ngày càng lớn dần rồi khi thất vọng sẽ đau khổ hơn đấy.
- Nhưng mình sợ nói ra rồi tình bạn bấy lâu nay giữa hai đứa mình…
- Cậu lo vậy cũng đúng thôi. Nhưng không còn cách nào đâu Phong.
- Ừ. Chắc vậy.
- Thôi không nói mấy chuyện này nữa. Hôm nay chủ nhật cậu có định đi đâu chơi không Nam?
- Biết chơi đâu giờ, đâu có ai rủ mà đi.
- Sao không gọi Phương xem sao, chắc Phương rảnh đó.
- Nhưng hình như cô nàng không hứng thú mấy khi đi chơi với mình. Lần trước nếu cậu không đi cùng chắc gì Phương đã đi, giờ cậu bảo mình mình đi thì cô nàng chắc sẽ viện cớ à coi.
- Thì cậu gọi thử đi, chưa gì đã bi quan như thế rồi.
Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu...
Tiếng nhạc chuông quen thuộc của hắn vang lên.
- Mình nghe nè Băng.
- Sao?
- Hồi nào?
- Ừ.
Tít…tít..tít…
- Phương gặp tai nạn rồi.
- Hả?
- Đi nào.- Nói xong hắn cùng Nam vội vã chạy ra bắt taxi.
Tới nơi hắn vội vàng dúi tờ 200k cho bác taxi không cần biết đủ hay thiếu vội vàng nhảy xuống xe chạy đi tìm phòng.
- Băng! Phương sao rồi?- Thấy Băng ngồi trước cửa phòng bệnh hắn hỏi.
- Cậu ấy bị đụng xe và bị gãy tay và trầy xướt một số chỗ.
- Sao Phương lại bị đụng xe vậy?
- Có người cố ý hại Phương.
- Hả? Ý cậu là cậu ấy bị người khác tong? Cậu thấy mặt người đó không?
- Không. Hồi sáng Phương hẹn mình ăn. Mình tới trước ngồi đợi cậu ấy. Phương đi tới cách mình còn khoảng 100m thì đột nhiên có một xe áp sát rồi một người giơ chân đạp mạnh. Còn hậu quả thì cậu thấy rồi đấy.
- Để chút nữa hỏi Phương thử xem sao.
- Bác sĩ! Bạn cháu có sao không ạ?- Hắn thấy ông già đeo kính đít chai mặc đồ trắng đi ra vội chạy lại hỏi.
- Cô cậu yên tâm, cô bé chỉ bị gãy xương tay phải và trầy xướt một số chỗ thôi. Vết thương không đáng ngại, các cô cậu đừng lo, cô bé được đắp bột băng bó rồi chờ một thời gian sẽ khỏi thôi.
- Vâng cảm ơn bác sĩ. Giờ mấy cháu có thể vào được chứ bác bác sĩ.
- Ừ. Nhưng nhớ đừng đừa giỡn làm động đến vết thương.
- Vâng.
- Cậu thấy sao rồi?- Hắn mở cửa bước vào vừa đi tới giường Phương nằm vừa hỏi.
- Ổn cả. Không vấn đề gì.
- Công nhận cậu lì thiệt, lúc té xuống tay gãy rồi mà mặt vẫn bình thản. Cậu gần giống Quan Công rồi đấy.- Băng bước đến ngồi cạnh Phương.
- Mình là hậu duệ của ổng mà.- Phương cười cười nói.
- Bị thế mà vẫn còn cười được à. Mà nghe Băng nói có người cố ý hại cậu à?- Hắn lắc đầu rồi hỏi.
- Uhm.
- Cậu thấy mặt hai tên đó không?
- Không.
- Nè Nam! Sao cậu nãy giờ không nói tiếng nào vậy? Mọi ngày cậu mồm mép tép nhảy lắm mà.- Hắn thấy Nam im nãy giờ thấy lạ nên hỏi.
Băng nháy mắt với hắn rồi viện cớ:
- Mình với Phong ra ngoài có chút việc, hai người ngồi nói chuyện đi ha. Lát nữa mình và cậu ấy quay lại.
Hắn chưa kịp hiểu ý Băng thì đã bị cô nàng nắm tay lôi đi.
Cánh của vừa mới khép lại hắn vội hỏi:
- Ủa. Có chuyện gì vậy Băng.
- Cậu ngốc thật, cậu không thấy Nam lo cho Phương nãy giờ sao. Mình ra ngoài tạo điều kiện cho họ nói chuyện chớ chẳng lẻ cậu muốn làm kì đà cản mũi à.
- Ừ. Mình thật là ngốc. Vậy mà cũng không nghĩ ra, nhưng giờ đi đâu đây.
- Ra ghế đá kia ngồi lát, chút nữa vào.
- Ờ. Đi nào.
Hắn nắm lấy bàn tay Băng, siết chặt lại. Những ngón tay đan vào nhau tạo nên cảm giác ấm áp và bình yên đến lạ. Nhìn nhau không nói một lời nhưng mùa xuân đã trở lại trong con người họ.
Tại phòng bệnh.
Tay thì gãy, mặt mày tay chân trầy hết. Chắc đau lắm Phương nhỉ ?- Nam thầm nghĩ.
- Cậu thấy đỡ hơn chưa.- Nam lên tiếng mở lời.
- Ừ. Mình đỡ nhiều rồi. Cảm ơn cậu quan tâm.- Phương vẫn giữ khoảng cách với Nam.
- Cậu nhớ ăn uống đầy đủ theo chỉ dẫn bác sĩ để mau lành vết thương nha.
Thấy cậu quan tâm như vậy Phương tỏ vẻ không thích:
- Mình lớn rồi không phải con nít, cậu không cần phải bận tâm mấy chuyện đó đâu, cảm ơn đã quan tâm.
- Ờ. Lần sau đi xe cậu nhớ cẩn thận hơn.
- Ừ. Biết rồi.
---
Tại quán bar Chagall.
- Sao rồi.
- Dạ! Em làm theo như lời chị dặn rồi ạ.
- Kết quả?
- Em đạp nó ngã xuống đường, chắc ít nhất cũng gãy tay gãy chân gì đó.
- Thôi zậy là được rồi, bước đầu xem như đã thành công.
- Đây là phần thưởng cho hai tụi mầy- Vừa nói ả vừa rút hai phong bì đặt lên bàn.
- Dạ, cảm ơn chị hai.
- Thôi, tao cần yên tĩnh chút tụi bây biến đi.
- Dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui