Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem

Cầm tài liệu lên, mặc dù biết bản thân một chút tâm tình tiếp khách cũng không có, nhưng người nên gặp vẫn phải gặp, về phần thuyết phục……Cô biết căn bản không có khả năng thành công.

Đi tới phòng khách quý, đẩy cửa ra, cô dùng nghi thức máy móc cười cười với người đàn ông ngồi trên ghế, đưa danh thiếp ra. “Ngài khỏe chứ. Cảm ơn ngài trong lúc bận rộn vẫn qua đây. Đây là danh thiếp của tôi.”

Người đàn ông nhìn cô sững sờ, vội vàng nhận lấy danh thiếp nhìn tên phía trên, sau đó kêu lên: “Đúng là em!Em thay đổi nhiều quá!”

Tưởng Vĩ Nhân không ngờ đối phương sẽ là người cô quen biết, lúc này mới tập trung tiêu cự nhìn lên mặt anh ta, sau khi nhìn kỹ đối phương, cô vô cùng kinh ngạc!

“Là anh?” Uông Gia Úy, cái vị ABC đã từng làm tổn thương lòng của cô rất sâu!

Thế giới quả thực rất nhỏ!

Cô thực là xui xẻo tám đời, dưới tình huống lúc tâm tình đang tồi tệ nhất, gặp lại người yêu cũ.

“Anh còn tưởng em quên anh rồi. Lúc mới vừa rồi em nhìn anh, giống như anh là người không quen biết.” Cô thực hi vọng như vậy sao!

“Mới vừa rồi em không nhìn kỹ, quá căng thẳngrồi.” Cô nói rất khách sáo, cười cũng khách sáo. “Anh sao lại biến thành người đại diện pháp lý của nhà đầu tư nước ngoài rồi hả?” cô nhớ tài sản của Uông Gia Úy ít nhất cũng có trăm tỉ.

“Là anh tạm thời thay mặt thôi. Tổng giám đốc của “Tập đoàn Mỹ Liên” là William năm trước trở thành anh rể anh, anh ấy đến đây để bắt đầu sự nghiệp—”


“Em biết rõ bối cảnh của “Mỹ Liên” , nhưng không biết tại sao anh tới?” Âm thanh cô thản nhiên cắt đứt lời anh ta, đối mặt với người tình cũ không có nhiệt tình thừa thãi.

Cô không ngờ tổng giám đốc của “tập đoàn Mỹ Liên” sẽ thành anh rể của Uông Gia Úy, hiện tại “tập đoàn Mỹ Liên” đã có danh tiếng ở Bắc Mỹ hơn mười năm, phần lớn là tìm kiếm những xí nghiệp quốc doanh có điều kiện tốt làm mục tiêu đầu tư.

Uông Gia Úy không để ý tới việc bị cắt đứt lời nói, thậm chí ngay cả bị cô đối xử lạnh nhạt cũng không tức giận, dù sao cũng là anh nợ Vĩ Nhân quá nhiều, năm đó anh làm tổn thương cô quá sâu, hôm nay vấp phải sự đối xử như thế này, là báo ứng anh đáng nhận được.

Anh mỉm cười, giải thích nói: “Hôm nay vốn dĩ trợ lý của William tới, nhưng mà người đó lại xảy ra tai nạn xe cộ, không thể đến đây. Bởi vì William rất có hứng thú đầu tư vào “tập đoàn Trung Dục”, vì vậy nên đã gọi điện thoại cho anh hỏi anh có thể giúp anh ấy tới tìm hiểu tình hình một chút hay không? Anh là người Đài Loan, vừa đúng dịp quay về Đài Loan du lịch, thêm nữa là trước đây anh chuyên tâm đến sự phát triển của Bắc Mỹ, đã từng mở công ty đầu tư tại Đài Loan, anh ấy tin tưởng kinh nghiệm của anh, có thể cho anh ấy một vài ý kiến hay. Dù sao anh cũng không có chuyện gì làm, cho nên cứ tới đây giúp anh ấy xem một chút.”

“À.” Cô không biết nên nói tiếp như thế nào. Bây giờ cô không có tâm tình đi vào vấn đề chính, cũng không có tâm tình ôn chuyện với người yêu cũ.

Đột nhiên không khí đi vào bế tắc, nhưng ý nghĩ của cô cũng đã rã rời, toàn thân không ép ra được một chút sức để thay đổi không khí.

Nếu mọi người đã là “bạn bè quen thuộc” rồi, dưới tình huống như thế này, cô cũng lười phải suy nghĩ xã giao.

Tập tài liệu đang ôm trên tay, dứt khoát nhét vào tay Uông Gia Úy

“Tất cả tài liệu ở đây, anh mang về từ từ nghiên cứu!”

Động tác này không ngoài dự liệu nhận lấy khuôn mặt đầy kinh ngạc của Uông Gia Úy.


Nhìn Tưởng Vĩ Nhân trước mắt đã trở nên xinh đẹp hơn, càng thêm ý vị của phụ nữ, anh cười nói: “Đây là thái độ em đối xử với người đại diện pháp lý của nhà đầu tư sao?”

“Không. Đây là thái độ em đối xử với bạn bè thân thuộc.” Âm lượng nửa vời, cứng nhắc giống như nói với người thiếu cô mấy vạn tiền Đài Loan, còn cô một chút cũng không muốn thu lại.

“Nếu như vậy, em có để ý không nếu tối nay cùng với vị bạn bè thân thuộc này gặp lại ăn tối dưới ánh nến ?”

Tưởng Vĩ Nhân ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng người đàn ông này. Bữa tối dưới nến? Thật thiệt thòi cho anh ta khi nói ra miệng được!

Anh ta cũng không nghĩ lại, lúc trước đã làm cô thương tâm như thế nào!

Người đàn ông vừa đáng giận vừa đáng xấu hổ này! Rốt cuộc là kho kí ức của anh ta chứa quá nhiều xì căng đan bùng nổ với phụ nữ, hay căn bản không hề có một chútthẹn với lương tâm?

“Em kết hôn rồi.” Cô đưa nhẫn kim cương sáng chói mắt trên ngón áp út đến trước mặt anh ta, lạnh lùng nói.

Ai ngờ Uông Gia Úy lại bắt lấy tay của cô, cẩn thận nghiên cứu viên kim cương lớn năm carat kia, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tiện rất tuyệt, tinh độ rất sạch sẽ, màu sắc trắng sáng. Chiếc nhẫn này không hề rẻ, mua được chiếc nhẫn này, tiên sinh của em phải là một người đàn ông vô cùng thành công.”

Tưởng Vĩ Nhân rút tay của mình về, giở tính trẻ con chà xát, giống như tay Uông Gia Úy có vi khuẩn.

“Thật xấu hổ, tiên sinh của em vừa vặn là người phụ trách“Trung Dục”!” Cô nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.


“Lương Duy Nặc?” Uông Gia Úy có chút kinh ngạc.

“Bingo!”

Uông Gia Úy im lặng hai giây, sau đó mới cẩn thận mở miệng. “Em…..hạnh phúc sao?”

Rất tốt, rất tốt! So với cái này còn tốt hơn à? Loại giọng điệu thăm dò, vẻ mặt thương hại!

Toàn thế giới đều biết Lương Duy Nặc gặp gỡ bên ngoài, hiển nhiên trùng hợp lúc Uông Gia Úy ở Đài Loan cũng biết! Từ đầu đến cuối Tưởng Vĩ Nhân cô trở thành người phụ nữ ngốc nghếch bi thảm cuối cùng trong khắp thiên hạ biết chồng mình gặp gỡ bên ngoài!

Lương Duy Nặc! Cô, cô……..Cô nhất định muốn báo thù!

“Không hạnh phúc! Anh hài lòng chưa? Muốn cười thì nhanh lên, cười xong cút ngay!”

Uông Gia Úy đứng bất động tại chỗ, trên mặt không hề nở nụ cười, giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Anh cười không nổi, dù sao em là người duy nhất anh đã từng yêu.”

Đàn ông! Anh ta có thể cùng trăm ngàn phụ nữ lên giường, sau đó nói anh ta chỉ từng yêu một người phụ nữ!

Mặc dù trong nháy mắt, cô có một phần lẻ vạn cảm động, nhưng phản ứng lớn nhất vẫn là muốn ói.

“Thực sự không dám nhận!” giọng nói cô ngượng ngùng.


“Buổi tối không rảnh cùng ăn cơm sao?” Anh hỏi một lần nữa. Đối với phụ nữ anh thích, anh luôn luôn dùng lời nói nhẹ nhàng không muốn buông tha. Không phủ nhận, Vĩ Nhân hiện tại càng có thêm ý vị phụ nữ, so với trước đây vẫn còn hấp dẫn anh.

“Không có—” trực giác cô muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Lương Duy Nặc, bỗng nhiên cô lại không muốn từ chối nữa. “Mấy giờ? Anh tới công ty đón em. Sáu giờ em có thể rời công ty.” Cô nói một mạch.

“Được, sáu giờ, đúng giờ anh sẽ tới đón em.”

“Nhưng phải nói trước, chỉ là ăn cơm đơn thuần, em đối với anh không có ý gì cả!” Tưởng Vĩ Nhân bổ sung rõ ràng.

“Yên tâm, anh hiểu.” Anh cười.

~~Diễn đàn Lê Quý Đôn~~

Ôm tài liệu, Uông Gia Úy tiêu sái rời khỏi phòng khách quý, Tưởng Vĩ Nhân nhìn bóng lưng của anh, tâm trạng rơi vào đáy vực trong nháy mắt.

Cô thực sự muốn đi như vậy sao? Bởi vì Duy nặc khiến cô tức giận, cho nên cô tìm một người đàn ông khác giận anh sao?

Thật sự muốn như vậy sao? Cô lại tự hỏi lần nữa.

Có khả năng cô hiểu lầm Lương Duy Nặc hay không? Ít nhất cô vẫn chưa nghe chính miệng anh chứng nhận, không phải sao? Có lẽ cô nên cho anh một cơ hội giải thích, coi như thực sự muốn giận anh, cũng nên chờ Lương Duy Nặc chính miệng thừa nhận đã rồi tính.

Mặc dù tối hôm qua anh cả đêm không về, làm trái tim cô bị thương. Tuy nhiên việc này gần như có thể chứng minh, Lương Duy Nặc thực sự phản bội lại hôn nhân của bọn họ. Nhưng cô…..Vẫn nghĩ rằng muốn nghe chính miệng anh nói, như vậy cô mới có thể hoàn toàn chết tâm. Cô phải nói chuyện với anh, hơn nữa phải là hôm nay.

Mắt liếc nhìn đồng hồ, cô quyết định buổi trưa hôm nay phải đi tổng công ty tìm Lương Duy Nặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận