6/ Buổi tiệc sinh nhật vẫn được diễn ra theo kế hoạch. Tuy nhiên, thay vì cả hai hoàng tử sinh đôi cùng xuất hiện một lúc thì bây giờ chỉ còn mỗi Phạm Minh là đại diện, gương mặt Phạm Quang do bầm dập quá nên phải tạm lánh sau hậu trường. Tự dưng nhìn thấy mặt Ghim là máu trong người nó sôi lên sùng sục, gì chứ nó cực ghét bị đem ra làm trò cười cho người khác. Phạm Minh lần này đúng là mắc một cái tội quá to, và nó tự nhủ sẽ không tha thứ cho cậu nhóc một cách dễ dàng, cả Phạm Quang cũng vậy.
Đang mải mê nói chuyện và “chén” cùng đám bạn trong bàn, nó chợt nhìn thấy cô gái mà hồi nãy anh trai nó đã chết lên chết xuống và hết lời năn nỉ nó xin cho bằng được số điện thoại. Mặc dù không phải là đứa bạo dạn nhưng vì “sự nghiệp không rửa chén” nó đành bấm bụng mon men sang bàn bên cạnh để thực thi nhiệm vụ mà anh trai giao phó.
Nhưng đúng là ông trời thương nó khi vừa dợm bước đến Thanh Thanh đã nhìn thấy Bom – Hoàng tử Online “từ trên trời rơi xuống” cầm ly nước tiến lại gần chị gái đó. Trông họ có vẻ rất thân thiết.
- Ôi Thanh! Cậu tới đây! – nhìn thấy khuôn mặt “ngáo ộp” của nó, Bom vội hươ tay ngoắc lấy ngoắc để.
Nó mỉm cười sung sướng lon ton chạy tới. Có lẽ Bom không phải chỉ là Hoàng tử trong mơ mà còn là thiên sứ may mắn của nó thì phải???
Chị gái mà anh nó mê mẩn ngẩn mặt lên nhìn rồi hỏi nhẹ:
- Ai thế nhóc?
- Dạ! Công chúa của em ạ!
- Cái gì???? – nó lác mắt nhìn Bom.
- Giới thiệu với cậu đây là chị Ngân! Con gái của quản gia nhà mình! Chị gái kết nghĩa của mình đó! – Bom cười tươi.
- À! Em chào chị ạ! Hồi nãy anh em quả là không phải? – nó lí nhí gãi đầu.
- Không sao! Anh em cũng không vô ý mà! – cô gái mang tên Ngân cười hiền, nó tự mừng thầm vì cuối cùng ông anh trai lông bông của mình cũng kiếm được một cô gái chuẩn đáng để theo đuổi.
- Hóa ra hai người có gặp nhau rồi hả??? – Bom thắc mắc.
- Uh! Lúc đầu tiệc! Cũng không có gì! – nó nói lảng để tránh việc Bom đề cập sâu hơn tới vấn đề này.
Sau một hồi cười sái cả quai hàm và nói mỏi cả miệng, cuối cùng nó cũng hoàn thành xong cái nhiệm vụ to đùng mà đại ca giao phó. Thanh hí hửng lưu số điện thoại của chị Ngân với lý do rất ngây thơ rằng vì chị ấy học sư phạm Lý nên có gì không hiểu thì gọi hỏi cho tiện!
Đang hạnh phúc nghĩ ngợi đến cái viễn cảnh hành hạ ông anh trai đáng ghét ở nhà, nó vội giật mình khi nhìn thấy ánh đèn được bật sáng rực lên, mọi sự chú ý đều hướng về trung tâm của buổi tiệc, đó chính là chiếc bàn đặt 5 tầng bánh kem cao ngất ngưởng kèm theo bên cạnh là những hộp quà đầy đủ màu sắc. Phạm Minh đang đứng ở đó cùng với ba mình.
- Cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian đến tham dự buổi tiệc nhỏ mừng sinh nhật hai đứa con trai của tôi! Hôm nay là ngày mà cuộc đời ban tặng cho tôi món quà quý giá nhất. Đó chính là hai quý tử tuyệt vời này. Đáng lẽ hai anh em sẽ cùng quý vị tham gia buổi tiệc, nhưng vì lý do sức khỏe nên cháu thứ hai không thể ra tiếp đón quý vị. Mong mọi người thông cảm! Còn bây giờ thì mời tất cả hãy cùng nâng ly và thưởng thức buổi tiệc nhỏ của gia đình chúng tôi!
Sau lời dứt của ba Phạm Minh, mọi người đồng loạt nâng ly chúc mừng. Nó nhủ thầm việc này thực ra cũng không cần thiết, ba của hai anh em sinh đôi có vẻ thích khoa trương nên mới màu mè như vậy. Buổi tiệc diễn ra rôm rả, người ta tới đây đa phần chỉ vì mối quan hệ làm ăn với ông Phạm chứ chẳng ai quan tâm đến hai anh em Gum Ghim. Bằng chứng là sự thiếu vắng của Phạm Quang hầu như không ai để ý tới. Nó chốc chốc lại nhìn sang Ghim, cậu nhóc lạnh lùng đi hết từ bàn này sang bàn nọ, nhận những lời chúc mừng sáo rỗng và không chút thật lòng từ mấy người khách lạ hoắc mà chỉ có ba cậu ta mới biết đó là ai. Hình như Minh không vui, nó nhận ra điều đó trong cử chỉ và ánh mắt của cậu nhóc.
- Đợi mãi mới thấy hotboy tới bàn của tụi này đấy! – Liên buông một câu chọc ghẹo khi thấy Minh tiến tới bàn của nó và lũ bạn trong lớp.
- Bộ cậu tưởng tôi thích lắm hả? – Minh nhìn Liên càu nhàu.
- Này Chảnh! Mày còn chần chờ gì nữa! Tặng quà cho nó đi! Không thì đến bao giờ mới có cơ hội để chàng hiểu lòng mình! – nhỏ Liên hất hông nó cười “nham hiểm”. Thanh nhăn mặt phóng đôi mắt đầy oán hận sang phía con bạn lau chau của mình. Nó bối rối ngước nhìn lên, Minh có vẻ khá tò mò sau khi nghe những gì Liên nói.
- Này! Tặng cậu và Gum! Hộp caro là của cậu, hộp trơn là của Gum! Cầm đi! – nó hơi ngượng, dúi hai hộp quà vào tay Minh.
Cả bàn cười ồ lên. Mặt nó lại đỏ ửng. Nó không hiểu sao mình lại như thế! Mới ban nãy còn tự dặn lòng không tha thứ cho cậu nhóc vậy mà bây giờ lại lúng búng như gà mắt tóc. Đúng là những gì ta nghĩ và những gì ta làm luôn có một khoảng cách...khá xa!
Phạm Minh ban đầu ngỡ ngàng khi nhận hộp quà, nhưng sau đó ánh mắt lại trở về lạnh lùng. Không hiểu sao, cậu nhóc lại cầm tay nó rồi kéo đứng lên khiến nó loạng quạng suýt ngã. Cậu nhóc cầm rất chặt làm mọi người trong bàn ai cũng ngạc nhiên đưa mắt “bò” ra nhìn. Chỉ có nó là nhăn nhó vì...đau!
- Minh! Cậu bị gì thế? Thả tay ra! Đau! – nó bực bội nhìn Ghim.
- Tôi không thả đấy! Cậu làm gì được tôi? – Ghim mặt lỳ lỳ, ý thách thức.
- Cậu khùng hả??? Sao hôm nay cậu toàn làm chuyện điên rồ không vậy? – nó đã bắt đầu tức giận.
- Cứ cho là vậy! – Ghim mỉm cười rồi kéo mạnh nó ngả về phía mình...
Mọi người chết lặng. Nó bị shock. Ai cũng biết Minh là một cậu nhóc rất kỳ quặc. Nhưng có nằm mơ thì người ta cũng không tưởng tượng được rằng tiểu thiếu gia nhà họ Phạm lại có cách biểu hiện tình cảm quái dị đến mức này.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại đó...
Khi mà...
Phạm Long từ đằng sau lù lù tiến lại với sát khí đùng đùng:
- THẢ THANH THANH RA!
7/ Nó luống cuống cố đẩy Phạm Minh ra. Trong khi đó Phạm Long hùng hổ chạy tới cầm tay Ghim kéo mạnh để tách cậu nhóc ra khỏi người nó. Mọi người cứ tròn mắt nhìn và chẳng ai hiểu được chúng nó đang làm gì.
- Anh bảo em thả cô ấy ra! Em không nghe hả? – Bom bực bội la lớn.
- Anh có quyền gì mà bảo tôi thả nhóc khùng này ra? – Phạm Minh chẳng hề bối rối, vẫn ghì chặt nó áp sát vào người mình. Cậu nhóc khỏe bẩm sinh nên cho dù Thanh có cố gắng hết sức thì vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay cậu chủ họ Phạm.
- Nhưng em là gì của cô ấy mà có quyền làm như thế? – Phạm Long cũng không chịu thua.
- Tôi không là gì của nhỏ khùng! Nhưng tôi thích nó!
Câu nói thản nhiên của Phạm Minh khiến tất cả ồ lên ngỡ ngàng. Nó vốn dĩ cũng biết chuyện này nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ thì lời “tỏ tình bạo lực” của Ghim làm tim nó rụng rời vì...không tin nỗi!
- Em thích cô ấy? Ok! Nhưng anh cũng đâu có bảo là anh không thích cô ấy? Suy ra em thả Thanh Thanh ra! Right now! – Bom nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ ửng nhưng vẫn toát lên vẻ ngạo nghễ.
- Thôi đi! Làm ơn thả tôi ra! Đau quá! Cậu đi quá giới hạn rồi đấy Phạm Minh! – nó bỗng nổi máu khùng, gầm gừ nhìn cậu bạn máu lạnh.
Trước ánh mắt đầy giận dữ của nó, Ghim từ từ buông tay...Gì chứ Minh hiểu rõ, khi Trần Thanh Thanh đã nhìn mình với ánh mắt như vậy thì chứng tỏ cô bé đã “vỡ bờ”....
Buổi tiệc sinh nhật đang vui vẻ bỗng dưng náo loạn hẳn lên. Không một ai có thể hiểu được những hành động kì quặc vừa rồi của Phạm Minh cũng như mối quan hệ đầy bí ẩn giữa ba người. Họ bắt đầu bàn tán xầm xì. Nó không chịu nỗi đành phải trốn về trước. Trong khi đó thì Phạm Minh với khuôn mặt vô cảm vào thẳng trong nhà, Bom lặng lẽ nhìn theo rồi chạy đi tìm nó. Ông Phạm bối rối không biết làm thế nào đành cáo lỗi với quan khách có mặt trong buổi tiệc. Chắc hẳn ông không ngờ rằng Phạm Minh – con trai mình đồng ý tổ chức sinh nhật theo kiểu công khai và linh đình như thế này chỉ vì một lý do duy nhất, đó là để bày tỏ tình cảm với người mà cậu thích. Là một con người nội tâm khép kín, và cũng là kẻ không có quá nhiều hy vọng vào cuộc đời nên lần này cậu nhóc quyết định liều một phen, nếu được thì sẽ có hạnh phúc, còn không thì chấm dứt và chôn đi cái tình cảm đầy đau khổ này. Nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng quá sức tưởng tượng khi có sự xuất hiện của Phạm Long – ông anh họ từ trên trời rơi xuống. Bây giờ...đối với Phạm Minh...tất cả...đã hết thật rồi.....
............................................
5 ngày sau...
Nó đi học với tâm trạng không mấy vui vẻ. Phạm Minh từ hôm sinh nhật đến bây giờ chẳng khác nào một tảng băng lạnh chính hiệu. Ai hỏi gì cũng ngoảnh mặt quay đi, ngay cả cô giáo kêu đứng dậy phát biểu thì cậu ta cũng chỉ đứng im nhìn. Ra chơi thì trốn đi đâu đó, ra về thì lẳng lặng về một mình. Phạm Minh cứ như một cái bóng cô độc đi từng bước lùi giữa cuộc đời xô bồ tấp nập. Đến nó cũng không làm cách nào để cậu nhóc mở miệng ra dù chỉ là một tiếng Uhm.
- Anh không ăn mấy ngày nay rồi! – Phạm Quang rầu rĩ nói với nó.
- Cái gì??? Không ăn thì làm sao mà chịu nỗi????
- Mình cũng cố hết cách rồi! Ai cũng bảo anh bị trầm cảm mức độ nặng!
- Trầm cảm????
- Mà hôm đó cậu nói gì với ảnh để khiến ảnh ra thế này vậy???? Ảnh thương cậu còn hơn thương mình...
- Mình....
Nó chẳng biết nói gì. Nhưng thực sự thì nó không nghĩ mình đã nói cái gì quá sai hay xúc phạm để khiến Ghim phải hành xử như thế! Dạo này hình như cậu nhóc có vấn đề về tâm lý khi cách cư xử cũng như hành động cứ thay đổi xoành xoạch và luôn làm theo hướng quái dị. Nó thấy lo vô cùng nhưng không biết làm thế nào. Ngay cả nhìn mặt nó mà Ghim còn không thèm nhìn thì có cơ hội nào mà nói với cậu ta.....
Phạm Long đã chuyển tới học trường nó và cùng lớp với Phạm Quang. Sự xuất hiện của Long khiến cả trường cứ xôn xao. Cái tên “Cậu ấm họ Phạm” từ từ được mọi người sử dụng để gọi ba cậu nhóc. Ba người ba tính cách: Phạm Minh lạnh như băng, Phạm Quang đáng yêu như con gái, Phạm Long ngạo nghễ và lãng tử. Cứ mỗi lần nhắc đến tên của ba người thì như là có chuyện để bàn tán. Tất nhiên nhân vật trung tâm của những câu chuyện đó chính là nó!
- Lyn này! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé?
- Hở??? Đi chơi????
- Uh! Từ hồi về Việt Nam đến bây giờ, mình chưa đi đâu cả!
Nó im lặng. Sự xuất hiện của Bom đúng thật là khiến nó rất vui. Nhưng càng lúc nó càng nhận thấy cậu bạn này có cái gì đó rất độc đoán và gia trưởng, đôi khi còn khá ích kỷ và lạnh lùng. Nói chung là cứ có cái gì đó ở Bom khiến nó ái ngại và đôi chút không thích. Mặc dù cậu nhóc cực kỳ đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tuấn nhiều.
- À uh! Mai lớp mình kiểm tra một tiết Toán nên tối nay mình phải học bài. Chắc để lần sau nhé?
- Cái gì??? Học bài??? Cậu nói dối! Học bài hay là đi tìm thằng Ghim? – Bom bực tức.
- Ơ! Ghim thì ngày nào mà mình chẳng gặp, cần gì tối phải gặp nữa????
- Mình không quan tâm! Chiều nay cậu phải đi với mình! Cậu mà không đến thì đừng coi mình là bạn nữa! Đừng tưởng cậu được Phạm Long này thích thì muốn làm gì thì làm đâu!
Nó ngơ người nhìn theo bóng Long đang khuất dần sau bức tường đối diện. “Hoàng tử” của nó đây sao???? Chúng nó chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tuần mà sao nó cảm thấy thất vọng tràn trề như thế này nhỉ???
................................
Giờ ra chơi...
- - Ê mày! Đi với tao! – nhỏ Liên lôi xồng xộc nó đi ra cửa.
- Đi đâu???? Đừng nói với tao là mày lại bắt tao đứng ngoài nhà vệ sinh chờ mày chứ???
- Hì! Biết rồi thì hỏi làm gì nữa! Đi nhanh lên! Hôm nay tao uống nước hơi nhiều!
Nó lắc đầu chán nản con bạn. Cái số của nhỏ Liên hình như gắn chặt với cái nhà vệ sinh thì phải +_+.
Bây giờ nó đang đứng trước nhà vệ sinh của trường. Bỗng chốc trong kí ức xa xôi của mình, nó nhớ lại đã có lần nhìn thấy Minh hút thuốc lá ở đây nhưng khi đó nó vẫn chưa biết đó là cậu nhóc. Theo cảm giác, nó lại tiến tới chỗ hôm nọ...
Và một lần nữa...Nó lại nhìn thấy Phạm Minh...nhưng không phải với điếu thuốc trên tay...mà là một con dao nhỏ sắc lẻm.... [alobooks.vn]
8/
- Minh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu điên rồi hả????????????????
Nó hét dựng lên khi nhìn thấy Phạm Minh đang dùng đầu nhọn của con dao rạch những đường ngang dọc trên cánh tay phải của mình. Cậu nhóc thực hiện hành động đó với gương mặt không chút cảm xúc, còn nó thì thấy đau nhói trong lòng. Đọc báo Thanh vẫn thường nghe người ta nhắc đến những người bị trầm cảm và ức chế cảm xúc luôn có những hành động theo khuynh hướng tiêu cực và quái dị. Nhìn Minh lúc này nó cảm giác dường như cậu ta đang dần vô cảm với xung quanh và vô cảm với bản thân mình.
Sau tiếng hét vang trời của nó, Ghim ngước nhìn, đôi mắt đờ đẫn. Mọi thứ cứ như trống rỗng và u ám trong ánh mắt đó. Nó hốt hoảng chạy tới giựt phăng con dao trên tay cậu nhóc.
- Làm gì thế???? – Minh hỏi một cách mệt mỏi.
- Cậu...cậu... – nó run rẩy, mặt mày tái xanh khi nhìn thấy máu đã rịn ra trên cánh tay của Phạm Minh. Nhanh như cắt nó lôi cậu nhóc đứng dậy rồi kéo thẳng tới phòng y tế của trường cách đó không xa.
....................................................
- Tụi trẻ các em bây giờ hết việc để làm rồi hả? Lớn to đùng thế này rồi mà còn chơi với dao kéo là sao???????? – cô y tế bức xúc vừa băng bó cho Ghim vừa thuyết giáo một tràng. Nó thì lòng nóng như lửa đốt, vừa tức vừa thương Minh. Còn cậu ta thì chẳng có vẻ gì là đau đớn hay sợ hãi, mặt cứ ngây ra, vô hồn và vô cảm...
Trời trưa nắng oi ả, nó đi sau Minh, cậu nhóc vẫn bước từng bước nặng nề phía trước. Thanh ngước mắt nhìn, nó cảm giác Phạm Minh bây giờ như một đám mây đen u ám, dờ dật trôi qua tất cả, đám mây ấy đang tự thu mình lại, đang tự hành hạ bản thân....Và bỗng chốc nó thấy đau....Nỗi đau tựa như ngày nào nó đã quặn lòng vì sự ra đi của Trọng Tuấn....
- Cậu đứng lại cho tôi! – nó hét lên.
Nhưng Minh dường như không nghe thấy, những bước chân vẫn đặt từng sải dài trên sân trường đầy lá bàng rụng. Mọi thứ trong mắt cậu nhóc lúc này cứ xa dấn đi, mờ dần đi....
- Tôi đã bảo cậu đứng lại mà sao cậu không nghe hả????????? – nó nổi khùng thật sự, nó muốn khóc, nó cảm giác bị ức chế, Phạm Minh đang bước đi xa nó, và nó thấy sợ...Nó chạy theo để kéo tay Ghim lại....
Á.........
Một cú đo đường “cực chuẩn” đã được nó thực hiện. Phạm Minh giật mình quay lại thì đã thấy nhóc khùng đang nằm dài trên nền đất, gương mặt nhăn nhó đầy thảm hại. Minh nhíu mày...đôi tay giơ nhẹ lên nhưng rồi lại thả lỏng...Sao thế này nhỉ??? Thấy đau là vậy nhưng vẫn đứng như thế, vẫn im lặng như thế! Tại sao???
- Huhu! Cậu bỏ mặt tôi! Cậu không đỡ tôi dậy! Cậu vô cảm với tôi rồi! huhu...Đồ độc ác! Đồ xấu xa!
Như đã không còn chịu đựng được nữa, nó bật khóc tức tưởi. Phạm Minh nhìn thấy nó ngã, Phạm Minh nhìn thấy nó đau nhưng cậu ấy vẫn đứng đó, vẫn không chạy tới bên nó. Lúc Trọng Tuấn khóc một mình dưới chân cầu thang, nó chính là người chìa tờ khăn giấy để cậu ta lau nước mắt. Nó từng nghĩ rồi cũng có lúc, nó sẽ được ai đó lau nước mắt mỗi khi đau buồn. Nó từng nghĩ khi nó thương yêu ai thì sẽ được họ đáp lại...Lúc ngã nhoài xuống đất, điều đầu tiên nó nghĩ đến không phải là sự đau đớn do bị trầy xước ở chân mà là nó hi vọng một cánh tay từ phía Phạm Minh sẽ đỡ nó dậy. Cho dù có nằm mơ nó vẫn không tưởng tượng được rằng...Bây giờ, nó đang ngã, và không ai đỡ nó đứng lên....
Phạm Minh nghiến răng, đầu óc cứ đảo lộn...Đôi mắt đẫm nước của nó chiếu thẳng vào cái tâm hồn đang tím tái dần đi vì những nỗi đau không thể nào chịu đựng. Đó là gì nhỉ??? Đó là nước mắt...là nước mắt của đứa con gái mà từ sâu trong trái tim lạnh lẽo của cậu đã có một vị trí không thể nào đổi thay....
Ghim bước từng bước đầy tâm trạng, đôi mắt cứ sâu hun hút tiến về phía nó. Thanh nhìn thấy dường như Minh cũng muốn khóc như mình......
- Đứng dậy đi! Tôi không chịu đựng được nữa rồi.... – Minh nói thều thào, đưa đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của nó và kéo lên.
Trời trưa đổ nắng thiêu đốt không gian, những hàng cây cứ im lặng dần đi vì gió vắng mặt...Sân sau của trường cứ thu hẹp dần, thu hẹp dần trong đôi mắt của nó...Mọi thứ cứ méo mó đi....nó thấy vai mình nặng trịch....nó thấy lòng mình ướt đẫm nỗi đau....Không đau sao được khi mà Phạm Minh – cậu bạn thân chưa một lần khóc trước mặt ai bây giờ đang gục trên vai nó và nấc từng tiếng một...rất nghẹn ngào...rất cay đắng....rất xót xa.....
Con người ta có tuổi...Nhưng nỗi đau thì không chừa bất cứ ai....Trong cuộc đời của mình, ta có thể cười nhưng chắc chắn cũng phải khóc...Khóc nhiều là đằng khác....Ai bảo trưởng thành thì mới biết đau, ai bảo chỉ có người lớn mới biết chôn chặt đắng cay để không nấc ra thành tiếng...Con trẻ cũng có nỗi đau của riêng nó....Và con trẻ cũng có cách che giấu của riêng nó....Chỉ khác rằng, tâm hồn và sức chịu đựng của nó còn quá mỏng manh...Và nó cần rơi nước mắt.....
.....................................................
- Cậu đã khóc đấy! Cậu biết không? - nó nhìn Minh hỏi khi cả hai đã ngồi ngoài bờ sông cạnh trường.
Im lặng.
- Lúc cậu khóc...tôi cũng khóc....
Im lặng.
- Và cậu đã khóc trên vai tôi...
- Bạn ấy đi rồi....
- Bạn nào cơ???
- Mối tình đầu của tôi....
- Như thế nào?
- Một tuần trước...vào tối hôm sinh nhật....người ta gọi điện cho tôi....họ bảo rằng....bạn ấy đã không còn trên cõi đời này nữa.....
- Và cậu đã đau lòng đến mức trở nên vô cảm với tất cả?
- 10 tuổi, tôi phải sống một cuộc sống thiếu thốn tình cảm của người mẹ...trong mắt tôi, khái niệm kẻ khác giới hầu như là không có...tôi ghét mọi thứ...không ai chơi với tôi...không ai chịu chia sẻ với tôi.....chỉ có bạn ấy....chỉ có bạn ấy là ngày nào cũng ngồi nghe tôi nói....bạn ấy không đi được như người ta nhưng bạn ấy biết dẫn tôi đi qua nỗi đau để tiếp tục lớn lên giữa cuộc đời này.....vậy mà....
- Cậu thích bạn ấy nhiều lắm hả?
- Không phải là thích...mà là yêu....yêu như một phần cơ thể....yêu như chính bản thân mình.....
- Bạn ấy đã đi tới một nơi rất đẹp...ở đó bạn ấy sẽ không phải chịu đau khổ nữa...
- Có lẽ....
Và Minh lại khóc. Cậu nhóc khóc như một thằng con trai thực thụ, một thằng con trai biết đau khổ trước tình cảm của chính mình. Nó im lặng nhìn. Hóa ra cả tuần nay Minh trở nên như vậy không phải vì bị nó từ chối mà là vì một nửa trái tim của cậu đã không còn. Đôi khi nỗi đau đến quá bất ngờ, quá nặng nề khiến con người ta hoảng loạn và không thể tìm được cách nào để đối diện. Phạm Minh vì quá đau mà không biết làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau đó. Nó đã từng nghe Quang nói ngay từ nhỏ Ghim đã thiếu thốn tình cảm rất nhiều. Mẹ chỉ thương Quang, ít quan tâm Minh. Khi ly hôn, Minh về ở với ba, suốt ngày sống một mình trong căn nhà rộng tênh cô độc. Chính hoàn cảnh sống ấy đã tạo nên một Phạm Minh lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, lúc nào cũng chỉ biết im lặng tự che giấu nỗi đau. Người ta nói quả không sai, gia đình chính là môi trường sống thứ nhất, có ý nghĩa quyết định đến sự hình thành nhân cách con người. Một số người làm cha làm mẹ cứ nghĩ đơn giản rằng mình sinh ra nó, mình nuôi nó lớn là đã hoàn thành trách nhiệm. Nhưng không, con người tồn tại đâu phải chỉ nhờ vào thể xác, phải cần đến sự điều khiển của tâm hồn. Tâm hồn con cần được cha mẹ vun đắp và nuôi dưỡng. Một người cha, người mẹ đúng nghĩa thì phải biết rằng những việc mình làm sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến cảm xúc trẻ thơ. Ly hôn, đơn giản là sự tách nhau ra, ai đi đường nấy. Nhưng đối với những tâm hồn thơ ngây nhỏ dại, việc thiếu đi tình thương của một trong hai đấng sinh thành chính là thiệt thòi không thể nào bù đắp. Minh đúng là bất hạnh...Cậu có một gia đình không trọn vẹn....những tình thương không trọn vẹn....và cả một trái tim cũng không được yêu trọn vẹn....
..............................
Nó cứ ngồi với Minh như thế...rất lâu...rất lâu....
Phố đã len đèn...mặt sông in bóng những vệt sáng ngoằn nghèo nối đuôi nhau chạy quanh quẩn. Trời thay màu áo, trăng kéo vành nhô lên đầy rạng rỡ. Mọi thứ cứ như một niềm an ủi vô biên mà tạo hóa muốn vỗ về trái tim đang chảy máu của Minh....
- Về thôi... – Minh nói nhỏ.
- Về thật chứ? – nó ngúc ngắt cái đầu.
- Uh! Về...
Uh! Về. Về lại với chính mình, về lại với tất cả....
..................................................
Nó và Minh chia tay nhau tại ngã ba. Minh đã ổn một phần nào đó, và nó thấy yên tâm. Nỗi đau như tảng đá đè nặng tâm hồn, bây giờ được trút ra rồi thì chắc hẳn sẽ vơi đi nhiều. Nó cũng vơi đi nhiều....
- Cậu đi đâu giờ này mới về?
Một câu hỏi vang lên bên tai khi nó đang bước từng bước tiến tới cánh cổng của nhà mình. Theo quán tính, Thanh ngước nhìn về phía có âm thanh. Đôi mắt nó tròn xoe khi nhìn thấy Phạm Long đã đứng trước nhà mình từ bao giờ, khuôn mặt cậu nhóc xem ra không vui vẻ gì cho lắm.
- Mình đi với Minh! – không hiểu sao trong lúc đó nó lại “thành thật” đến như vậy!
- Cái gì?????? Đi với Minh???? Hồi sáng mình đã hẹn cậu tối nay đi chơi rồi mà???? – Long nổi khùng lên.
- Nhưng mình đâu có nhận lời???
- Cậu....
- Minh đang không ổn, là bạn bè, mình cần phải ở bên cậu ấy lúc này.
Long bỗng dưng im lặng. Đôi mắt đầy trách cứ. Cậu nhóc quay đầu xe rồi đạp thẳng đi. Trước khi bỏ về không quên để lại một câu khiến nó phải choáng váng:
- Tôi hết thích cậu rồi!
9/ Vài tuần sau...
Tình hình là Phạm Minh đã tạm ổn về mặt tinh thần. Cậu nhóc vẫn lạnh lùng như bản tính từ trước đến nay nhưng đã lạnh lùng có phản ứng, tức là không thuộc dạng trầm cảm như lúc trước. Nhiều lúc nó cũng muốn hỏi Ghim về mối tình đầu của cậu ta nhưng suy đi nghĩ lại nó lại thấy cứ im lặng là hơn. Dù gì cũng đã qua rồi, nhắc lại có khi lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Thôi thì cứ để tình yêu đó sống âm thầm trong tiềm thức của Phạm Minh cũng được...
Qua sự việc vừa rồi, Thanh Thanh cũng rút ra một điều rằng Minh thực sự quan trọng với nó. Quan trọng một cách đặc biệt mà nó không thể nào lý giải được. Đã từ lâu lắm rồi cái cảm giác tim đập thình thịnh, người run run khi nhìn thấy Quang trong nó tan biến đi đâu mất. Nhiều lúc nằm suy nghĩ, nó tự cười một mình. Phải! Việc nó cho rằng mình thích Gum thực ra chỉ là một sự ngộ nhận, quá lắm thì cũng chỉ là cảm nắng nhất thời. Ở độ tuổi này tình cảm vẫn chưa thật ổn định, có những lúc thì thấy rất thích, sau đó lại không còn cảm giác đó nữa. Nó thở phào khi bản thân vẫn chưa làm điều gì ngu xuẩn để đánh mất tình bạn giữa cả ba người...Bây giờ, điều nó cần nhất chưa phải là tình yêu mà chính là tình bạn...
- Này! Đợi tôi với! – nó gọi lớn khi nhìn thấy Phạm Minh đang thủng thỉnh đi trước mặt.
- Nhanh chân lên! Người đâu mà chạm chạp!
- Lúc nào cậu cũng cằn nhằn tôi được là sao hả??? Người đâu mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
- Nhìn lại mình đi!
- Tôi chẳng thèm chấp kẻ máu lạnh như cậu. Mà này, tôi hỏi thẳng nhé!
- Nói.
- Hôm trước, trong buổi tiệc sinh nhật, trước mặt mọi người, cậu bảo...cậu bảo....cậu bảo....- nó cảm thấy cổ họng cứ nghẹn nghẹn, không tài nào phát ra được trọn câu.
- Tôi nói là tôi thích cậu. Mà sao? – Minh tỉnh queo
- Ờ thì...Nhưng cậu yêu người khác rồi...thích tôi là sao....? – vừa nói xong thì nó xụ mặt xuống đất, hai má phừng phừng. Dù biết là hơi vô duyên nhưng nó muốn được biết sự thật.
- Thích và yêu là khác nhau! Mà tôi cũng chưa yêu ai cả. Tôi thích bạn hơn những đứa con gái khác thôi, thích như một đứa trẻ thích đồ chơi ấy! Đơn giản thế thôi mà bạn phải thắc mắc làm gì.
Minh trả lời xong thì bỏ hai tay vào bọc quần đi thẳng, bỏ lại nó đứng ngơ ngẩn một mình, mặt ngố xịt.
- Thích như một đứa trẻ thích đồ chơi ư??? – nó tự nói một mình rồi chợt hét toáng lên – Phạm Minh! Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu dám ví tôi là đồ chơi của cậu hả???????????? Tức mà chết đi mất!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thế đấy! Mối quan hệ của tụi nó vẫn luôn là vậy, chẳng chút tiến triển gì. Nhưng như thế hóa ra lại hay, vì giữa Minh và nó ít ra vẫn giữ được tình bạn trong sáng. Mọi thứ cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn là bắt ép theo một khuôn khổ nào đó. Yêu ư? Chưa đến lúc....
.............................................
Nhắc đến Phạm Long, bây giờ cậu nhóc chẳng khác nào một Trọng Tuấn thứ hai. Lũ con gái trong trường lại được phen rụng tim trước những cử chỉ lãng mạn và độc đáo của tiểu thiếu gia họ Phạm. Từ cái hôm gặp nó trước mặt nhà tới giờ, dường như Bom muốn tránh mặt nên chẳng khi nào hai đứa nói chuyện được với nhau một câu. Càng lúc nó càng thấy thất vọng tràn trề về cái gọi là niềm tin vào Hoàng tử. Bom trên mạng khác với Bom thực tế rất nhiều, thậm chí là chẳng giống gì nhau. Nhiều lúc nó còn tự hỏi liệu đó có phải là Bom - Hoàng tử Online của mình hay không nữa. Càng lúc càng xa, càng lúc càng lạ, cứ như một cậu nhóc nào đó từ trên trời rớt xuống rồi nhận mình là Bom. Nhưng rồi nó lại tự an ủi mình, là rằng, qua cách nói chuyện thì ta không thể hiểu hết bản chất của một con người. Nó và Bom dù có quen nhau khá lâu trên mạng trước khi gặp trực tiếp ngoài đời nhưng nói cách gì đi chăng nữa thì vẫn chỉ là tiếp xúc bằng ngôn ngữ, không phải bằng đôi mắt nên chẳng thể hiểu hết được nhau. Bom đang đứng trước mặt nó bây giờ là một cậu nhóc lém lỉnh, ham chơi, đào hoa, thích quậy phá và khá ích kỷ. Và vấn đề làm nó đau đầu chính là Phạm Long đang có ý định cưa cẩm nhỏ Liên – cô bạn thân nhất trần đời của nó.
- Nè! Mày đừng có dại mà nhận lời Bom đó! Cậu ấy không phải đứa chung tình đâu!
- Ôi dồi! Mày cứ lo xa! Thích nhau thì cứ đồng ý đi đã, nếu sau này cảm thấy không hợp thì bye bye! – Liên tỉnh rụi đáp trả.
- Ơ! Mày đang nói nhảm hả? Chuyện tình cảm mà mày làm giống trò chơi thế!
- Tại mày quan trọng hóa vấn đề thôi! Mày không thấy trường mình tùm lum cặp đó à? Tao cũng đang chán đời lắm đây, muốn thay đổi cuộc sống cho nó bớt suy nghĩ.
Nó lắc đầu ngán ngẩm trước cái suy nghĩ lạc quan quá đáng của nhỏ bạn. Nhưng nó cũng thông cảm với Liên. Thời gian này cô nhóc không được thoải mái về tinh thần....
...........................................
Hôm nay có tiết kiểm tra Văn. Cả đêm hôm qua nó học đến quầng mắt vì sợ phải mất danh hiệu học sinh giỏi vì môn học ướt át này ( đó là nhận xét của nó về môn văn – ướt át và...lênh láng! +_+). Dù là con gái nhưng như đã trình bày, nó không đội trời chung với mấy môn khoa học xã hội. Cứ nhắc đến việc học thuộc, gạo bài là đã khiến nó choáng váng và mất tinh thần. Như bây giờ, khi cầm tờ đề trên tay, mắt nó đã sụp xuống đầy đau khổ.
- Này! Đừng có xỉu đấy nhé! Ảnh hưởng đến việc làm bài của tôi! – Minh vừa viết họ tên lên tờ đề vừa nói nhỏ đủ để mình nó nghe.
- Mặc xác tôi! Cậu cứ lo cho cái bài văn quý hóa của mình đi!
- Cảm ơn vì đã nhắc nhở!
Và chúng nó lại cãi nhau. Không có thời điểm nào mà hai nhân vật của chúng ta đối xử với nhau bằng tình thương mến thương, lúc nào cũng chỉ có cãi vả và đấu khẩu. Ngay cả khi kiểm tra cũng thế. Như bây giờ, nó đang ngồi và lăm le phóng tia nhìn như lưỡi dao sang phía Phạm Minh. Trong đầu đã chưa nghĩ ra được ý để làm bài mà cậu nhóc cứ xỏ ngang xiên dọc khiến bộ óc nó càng trống rỗng mịt mờ. Mọi ATP bây giờ được dồn cho công việc tức giận và bực bội.
Nhưng mọi bức tức đột ngột tan biến hết khi nó phát hiện ra hôm nay nhỏ Liên lại tiếp tục nghỉ học. Đã hai hôm rồi cô nhóc không đến lớp, nó đã sang nhà nhỏ tìm mấy lần nhưng ngay cả ba mẹ Liên cũng không biết con gái mình đi đâu. Nó thấy bức xúc khi cha mẹ cô bạn thân dường như chẳng chút quan tâm gì đến con cái, Liên không có nhà hai ba ngày rồi nhưng họ vẫn coi như không có gì, chỉ trả lời nó bằng những cái xua tay với câu trả lời muôn thưở: “Ai mà biết nó, con này giờ không dạy được, chắc nó đi tới nhà đứa nào đó ở lại”. Càng nghĩ nó càng buồn cho Liên, hèn gì dạo này cô nhóc học hành sa sút, lên lớp không đều đặn.
............................................
- Thanh!
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, nó quay lưng lại và khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Quang. Lâu nay cậu nhóc chẳng chịu sang lớp nó chơi, đến hôm nay mới chịu ló mặt.
- Dạo này cậu lặn đi đâu thế? Học cùng một trường mà mình chẳng thấy tăm hơi cậu đâu cả!
- Hì! Mấy tuần nay mình bận học đội tuyển nên không có nhiều thời gian! Mà Thanh nhớ mình làm gì, có anh trai ngày nào cũng kề cận bên cạnh rồi mà. Mình với anh giống nhau, thấy anh cũng như thấy mình!
- Thôi thôi! Đừng có nhắc tới cơn ác mộng của mình nữa! Mà hôm nay sang lớp mình có chuyện gì thế??? Vừa mới kiểm tra Văn xong, đang thảm đây!
- Thế à? Cậu làm bài được không?? Liên...Liên làm bài được không?
- Ơ! Sao hôm nay hỏi cả đến Liên nữa thế??????
- À ờ...thì...Liên là bạn thân của cậu....Tiện thể mình hỏi....
Nó nhăn mày đầy suy tư khi nhìn thấy thái độ lúng búng của Quang khi hỏi về Liên, cậu nhóc sau câu hỏi của nó cứ đứng gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng lên. Như thế là sao nhỉ?????
- Liên mấy hôm nay có việc nên không đi học!
- Ơ! Sao thế?
- Mình cũng không rõ...
- Vậy...thôi nhé! Mình về lớp đây.......À! Tặng Thanh nè!
Nó cười nhẹ cầm lấy viên kẹo Anpenlibe từ tay Quang. Lúc trước khi nhận như thế này, nó thấy lòng vui đến kì lạ, nhưng bây giờ, thì cảm giác hoàn toàn bình thường....Mọi thứ cứ thay đổi hẳn đi...Rất nhiều.....
Tan học. Minh gõ nhẹ vào đầu nó trước khi chạy ra nhà xe khiến nó điên tiết rượt theo. Cậu nhóc khi không thích quậy thì thôi, chứ đã nỗi máu lên rồi thì chẳng ai sống nỗi. Nó là một điển hình....
Đạp xe giữa trời chiều mát mẻ, nó thả ái tóc xõa bồng bềnh theo chiều gió. Có lẽ nó là một trong những đứa hiếm hoi thích mặc áo dài vào mùa này, đơn giản vì nó thích màu trắng. Nhìn tinh khiết và dễ chịu. Đưa đôi mắt mở ra xung quanh, nó cười tươi khi trông thấy những hàng xe nối đuôi nhau chở những tà áo dài phất phới. Thời học sinh có gì đáng nhớ hơn điều này? Khi mà tuổi học trò gắn liền với phượng đỏ, phấn trắng, và tà áo dài trong sáng tinh khôi....Nó cứ vừa đạp vừa nhìn mãi như thế...Bây giờ đã là thời điểm cuối của học kì 2 năm 11, chỉ còn một năm nữa nó được làm học sinh...Mới nghĩ đến đó đã thấy buồn buồn. Thời gian trôi mau lắm, thoắt cái rồi sẽ đến lúc nó phải rời xa tà áo dài trắng mà mình đang mặc, rời xa ngôi trường cấp 3 thân yêu này, rời xa những đứa bạn nhí nhố, tinh nghịch nhưng rất tốt bụng ngày ngày vẫn cười đùa cùng nó. Mọi thứ đâu đó đã thấm dần màu của chia ly...
Có lẽ Thanh sẽ chìm trong cảm giác vui buồn lẫn lộn ấy thêm một lúc nữa nếu như không nhìn thấy một cảnh tượng khiến nó phải giật mình. Đằng trước kia không phải là Liên đó sao??? Con nhỏ đang đi cùng ai thế chứ???? Một ông anh nào đó tóc tai lởm chởm, nhuộm vàng chói lóa, tay chân thì toàn hình xăm....Bỗng chốc nó cảm giác lạnh sống lưng.....Một cái gì đó rất khó chịu xuất hiện làm người nó bần thần....Nó mong là mình nhìn nhầm, nó mong là mình nhớ nhầm....đó không thể là hắn! Không thể là Prince!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
10/ Bằng tất cả sức lực của mình, nó hì hục đạp đuổi theo. Nhưng xe đạp không thể thâng được xe máy, chỉ trong phút chốc chiếc Dream chở Liên đã chạy tuốt đằng xa, để lại trước mặt nó những vệt khói mờ mờ. Nó thấy ruột gan cứ lộn tung cả lên. Những mảng ký ức đầy ám ảnh lại trở về, nguyên vẹn trong tấm trí. Thế mới nói, trong đời mình, ta có thể gặp rất nhiều người, có những người gặp một lần thì ta sẽ quên, nhưng có những người dù có muốn thì không tài nào ta xóa được hình ảnh của họ trong kí ức. Có nhiều lý do để giải thích cho việc này, đôi khi vì họ cho ta những kỷ niệm đẹp, nhưng cũng đôi khi họ khiến ta đau đến mức vết thương cứ mãi ở trong lòng... Prince – Minh Nhật chính là một ví dụ điển hình, người đã để lại trong nó một ký ức kinh khủng...
Vừa đạp về nhà, nó đã thấy tiếng cười nói vang cả một góc sân. Nhìn vào thì mới hay hôm nay anh Thiện đưa người yêu về ra mắt. Nó cũng không ngờ mình lại là người đóng vai trò ông tơ bà mối trong cuộc tình mang tính “thiên sử” của ông anh hai quý hóa. Nói tới đây thì mọi người chắc cũng đoán được ra người yêu Trần Minh Thiện là ai. Đó không ai khác chính là chị Ngân – người đã lỡ cướp đi trái tim chàng trai đào hoa của chúng ta trong chớp mắt ở buổi tiệc sinh nhật hôm nọ.
- A! Nhỏ Thanh nó về rồi!
Nó khựng lại, tay chân nổi cả gai ốc lên khi đón nhận sự chào đón thân thiện đến quái lạ của ông anh trai. Sống với nhau gần mười tám năm trời nhưng chưa lần nào nó nhìn thấy anh mình đầy tình cảm và hiền từ như thế. Nó ngơ người nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ:
- Hì! Em chào chị ạ! Hôm nay trông chị xinh quá! Hai anh chị chuẩn bị đi đâu à?
- Mày tinh mắt thật! Anh với chị Ngân chuẩn bị đi dự tiệc tiễn đứa bạn thân của anh sang Úc!
Nó gật gù, nói chung thì Thanh cùng có nhiều cảm tình với chị gái này. Nhìn chị Ngân rất nữ tính và tốt bụng, không ngờ anh trai nó một đời tung hoành trên trường tình cuối cùng lại chọn ình một người con gái theo đúng chuẩn công dung ngôn hạnh của phụ nữ Việt Nam truyền thống. Âu cũng là quy luật. Cũng giống như những người giỏi giang giàu có thường không thích lấy những cô vợ cũng giàu có giỏi giang như mình, họ muốn có một bến đậu đủ vững để xây dựng một gia đình thực sự và một ai đó đủ nhỏ bé, yếu đuối để họ được chở che suốt cuộc đời. Theo như nó thấy thì anh Thiện rất rất thích chị Ngân, nói đúng hơn là yêu rất nhiều. Dù hai anh em suốt ngày gây gổ nhưng nó vẫn luôn mong anh mình tìm được hạnh phúc.
- Hai này! Em thấy ba mẹ cũng thích chị Ngân lắm đó! Hai lo mà giữ chị cho chặt vào, đừng có giở cái thói đào hoa ra nữa nghe! – nó lôi anh Thiện vào một góc rồi “dặn dò”.
- Xời! Anh hơn mày cả đống tuổi mà còn cần mày phải dạy nữa sao! Yên tâm đi cưng! Có Ngân rồi anh không cần đứa con gái nào nữa hết!
Anh nó trả lời một cách đầy tự tin rồi xoa đầu nó bước ra ngoài. Nó im lặng nhìn theo. Hy vọng là hạnh phúc thực sự đã đến...
..........................
Ngồi một mình trong phòng, nó lôi máy điện thoại ra rồi gọi lấy gọi để cho nhỏ Liên. Nhưng tín hiệu trả về chỉ là những tiếng tút tút kéo dài trong vô vọng. Hơn ai hết nó hiểu bạn mình đang ở trong tâm trạng không được bình thường, Liên lại là đứa nhạy cảm và ít làm chủ được bản thân. Bây giờ lại đến việc nhỏ ta quen với Prince – kẻ lừa tình trên mạng càng khiến lòng nó rối như tơ vò. Nó sợ Liên không đủ tỉnh táo và sẽ làm những chuyện dại dột. Tụi nó còn quá trẻ và non nớt giữa cuộc đời phức tạp này. Nó nhăn mặt rồi thở dài buồn bã...
Sáng...
Sân trường vắng lặng, mấy chiếc ghế đá trống người ngồi, chỉ vương *** trên mình những chiếc lá bàng đã lìa cành sau một cơn gió nhẹ. Hôm nay không hiểu sao nó lại thích đi học sớm. Nhìn mọi thứ vào buổi ban mai trông rực rỡ và tinh khôi thấy lạ. Bây giờ nó mới thấy mình đúng là tuổi 17, thích mơ mộng và đầy lãng mạn. Thanh chợt nghĩ đôi khi cũng cần như thế để cân bằng cuộc sống, thực tế quá hay cứng nhắc quá lại không hay. Lúc này đây, nó muốn được thu lại toàn bộ cảnh sân trường vào đôi mắt nhỏ bé của mình để sau này dù có cất cánh bay đi về đâu cũng không quên một thời được ngồi ở đây và trưởng thành dưới mái trường này.
- Tâm hồn lại treo ngược cành cây! Đúng là bạn có thể khùng mọi lúc mọi nơi!
Tiếng nói cất lên từ phía đằng sau khiến nó giật mình quay lại. Giọng điệu này thì không ai khác ngoài Phạm Minh – “cục nợ đời” của nó ( đó là nó nghĩ thế! )
- Kệ tôi! Liên quan gì đến cậu!
- Sao lại không liên quan! Suốt ngày phải ngồi cùng bàn với một kẻ tâm hồn vắt vẻo trên trời cao thì cũng ảnh hưởng đến tinh thần của tôi lắm chứ!
- Thế thì xin cô đổi chỗ đi! Ai bắt ép cậu ngồi với tôi đâu!
- Nhưng tôi không thích! Vấn đề là ở đó!
Minh trả lời bâng quơ rồi đi thẳng vào trong lớp. Nó ngạc nhiên nhìn theo. Cậu ta luôn có cách khiến người khác phải rung rinh mặc dù toàn thân luôn toát lên vẻ máu lạnh. Nhưng như thế mới là Phạm Minh mà nó biết...
...........................
Hôm nay Liên lại nghỉ học. Cô giáo chủ nhiệm có vẻ không hài lòng với hành động này của Liên. Tụi bạn trong lớp đã bắt đầu xôn xao về vấn đề này. Có đứa còn ác ý bảo rằng nhỏ Liên vì tình mà bỏ học khiến nó bực hết cả mình.
- Cô bạn thân của cậu bị gì thế? Hay là chán trường học muốn ra trường đời? – Ghim vừa đọc sách vừa nói đều đều.
- Cậu im đi! Sao chẳng lúc nào cậu nói được một lời tử tế cho người khác vậy hả???
Đang bực mình, lại phải nghe câu nói phũ phàng của Minh khiến nó như phát điên lên. Phạm Minh biết ý nên cũng không cãi lại làm gì, chỉ mỉm cười trước khuôn mặt đỏ hơn Trương Phi của nó. Thanh Thanh là vậy, lúc nào cũng nóng nảy và khó kiềm chế được cảm xúc.
.............................
Ra chơi.
Vì không muốn nhìn thấy bản mặt khó ưa, máu lạnh của cậu bạn cùng bàn nên nó quyết định sẽ gậm nhấm ổ mì ở một nơi khác. Địa điểm được nó chọn lựa chính là khu phòng học chức năng đang xây dang dở của trường. Vào thời điểm này thì đó là nơi yên tĩnh và thoải mái nhất cho cái tâm hồn đang không được yên vui của nó.
Nhưng hình như cái mong muốn được ngồi một mình của nó đã không được toại nguyện. Vì ngay khi bước chân tới khu phòng học chức năng, nó đã nhìn thấy Phạm Long ngồi ở đó từ bao giờ. Nó lặng im đứng nhìn. Bom lúc này trông thật khác, hai tay chống hai bên, mắt ngước lên trời cao, khuôn mặt đăm chiêu và có cái gì đó buồn buồn. Tự dưng nó lại nghĩ đến Trọng Tuấn. Cậu nhóc cũng hay có những lúc như vậy. Nhìn cứ cô đơn và đáng thương sao sao đó....
- Chào! Lâu rồi không gặp Bom!
- Uh...
Cuộc trò chuyện kết thúc một cách nhanh chóng đến mức khiến nó thấy hụt hẫng trầm trọng. Long dường như không chút bất ngờ trước sự xuất hiện của nó, cậu nhóc chẳng thèm nhìn nó một cái, vẫn ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời xa xăm trước mặt. Nó thấy đôi chút tự ái nhưng cũng thôi không nói nữa. Mỗi người một khoảng trời riêng. Cậu ta thích nhìn trời thì cứ để cậu ta nhìn trời, còn nó sẽ cố gắng thanh toán xong ổ mỳ này trước khi tiếng chuông cất lên báo hiệu giờ vào học.
- Việc tôi thích Lyn là sự thật...
Nó ngừng ăn, ngước mắt nhìn sang...
- Nhưng là Lyn trên thế giới ảo chứ không phải Lyn ngoài đời...
Nó cúi mặt...
- Xin lỗi...nhưng...khi gặp Lyn ngoài đời mình lại thấy cậu không giống với Lyn trên mạng...Khác nhau lắm.....
- Thì cậu cũng thế! Bom trên mạng khác với cậu....
- Uh...Chúng ta đều khác...
- Cậu...hình như cậu có chuyện gì đó không vui?
- Mình cũng không biết...
- Đôi khi mình vẫn nghi ngờ...đôi khi...mình thấy...tính cách của cậu...
- Chúng ta thử làm một đôi nhé...trong một tuần? Được không?
Nó vốn định nói với Bom câu khác, nhưng chưa kịp nói trọn vẹn đã bị cậu nhóc chận ngang. Và lời đề nghị thẳng thừng của Phạm Long khiến nó đánh rơi cả ổ mì xuống đất...