THÁNG 11/1760
Người đàn ông chết trên chân của Lucinda Craddock-Hayes có vẻ giống như một vị thần tử nạn. Apollo, hay giống Mars hơn, một kẻ gây chiến, giấu mình dưới hình hài một con người, bị đẩy xuống từ thiên đường và được một cô gái tìm thấy trên đường về nhà. Ngoài trừ việc các vị thần hiếm khi chảy máu.
Hoặc trong trường hợp này là chết.
“Ông Hedge,” Lucy gọi to.
Nàng liếc nhanh quanh con đường chính độc đạo từ thị trấn Maiden Hill tới nhà của Craddock-Hayes. Nó vẫn giống như lúc trước khi nàng tìm thấy anh ta: hoang vắng, chẳng có ai ngoài nàng; người đầy tớ nam của nàng đã đi khuất sau nàng; và thi thể đang nằm trên cái hào. Bầu trời sà xuống thấp và ảm đạm màu xám mùa đông. Ánh sáng đã bắt đầu tắt, dù vẫn chưa đến 5 giờ. Những hàng cây trụi lá bên đường, tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Lucy rùng mình và cố gắng khép chặt áo choàng sát vào vai hơn. Người chết nằm sõng xoài, trần truồng, và úp mặt xuống. Đường rạch dài trên lưng đọng lại thành khối máu trên vai phải anh ta. Bên dưới là cặp mông rắn chắc; đôi chân cơ bắp rậm lông; và có vẻ thanh lịch kỳ lạ, với bàn chân khoẻ mạnh. Nàng chớp mắt và quay lại nhìn chằm chặp vào mặt anh ta. Ngay cả khi chết anh ta cũng vẫn đẹp trai. Đầu anh quay sang một bên, để lộ một đường gương mặt nam tính: mũi dài, gò má cao, và chiếc miệng rộng. Một đường rạch chia đôi hàng lông mày trên con mắt khép lại của anh ta. Mái tóc cắt ngắn áp sát vào da đầu, chỉ trừ những chỗ bết lại vì máu. Tay trái đặt thõng trên đầu, và trên ngón tay trỏ có cảm giác là đã có một chiếc nhẫn ở đó. Kẻ giết người hẳn đã lấy đi nó cùng với mọi thứ khác. Xung quanh thi thể bùn đã vẹt đi, dấu vết của gót ủng đóng sâu xuống ngay cạnh bên mông của người chết. Ngoài cái đó ra thì chẳng có dấu hiệu nào của người nào đó đã liệng vứt anh ta như rác thải.
Lucy cảm thấy dòng nước mắt khờ dại nhỏ ra từ mắt nàng. Điều gì đó về cái cách mà anh ta bị kẻ giết người bỏ lại, trần truồng và mất danh giá, có vẻ là một sự sỉ nhục kinh khủng với người đàn ông. Chuyện này thật đau buồn đến không thể chịu đựng nổi. Cô nàng ngu ngốc, nàng tự khiển trách mình. Nàng nhận ra mình phải trở nên kiên quyết, bình tĩnh hơn. Vội vàng, nàng gạt nước mắt ẩm ướt trên má đi.
“Đầu tiên cô phải tới thăm nhà Joneses và tất cả những người bé nhỏ nhà Joneses, những kẻ làm bộ làm tịch đáng ghét. Sau đó chúng ta phải leo lên đồi tới nhà Bà Già Hardy – mụ già bẩn thỉu, không hiểu vì sao mụ ta vẫn còn chưa lên giường với một cái xẻng. Và đã hết chưa? Chưa, đó chỉ mới là một nửa thôi. Rồi, rồi cô sẽ cần phải gọi cửa nhà linh mục. Và còn tôi thì lôi cái của đông cứng này trong suốt thời gian đó.”
Lucy ngăn lại thôi thúc dụi mắt. Hedge, người giúp việc của nàng, đội một chiếc mũ ba sừng dính mỡ lệch lạc trên mái tóc bạc sửng sốt. Cái áo choàng đầy bụi của ông và cái áo chẽn đều nhơ nhuốc như nhau, và ông ta đã chọn đôi vớ dài với đường chỉ viền màu đỏ tươi để làm nổi bật hai đầu gối lệch ra ngoài, không nghi ngờ gì đó là đồ thải ra của Papa.
Ông ta thốt lên một cách kiềm chế bên cạnh nàng: “Ôi trời, vẫn chưa chết!”
Người đàn ông bé nhỏ sửng sốt đến mức quên bẵng phải cúi xuống, nhưng khi nàng lật anh ta lại, cơ thể rắn chắc của anh sụp xuống trước mắt nàng. Tấm lưng cong, đôi vai mang kích thước đáng sợ của cái giỏ trống giờ đã rơi xuống đất của nàng, và cái đầu gục xuống bơ phờ. Trong khoảng khắc lưỡng lự, Hedge rứt tay khỏi bộ đồ kẻ ô vuông và chăm chú xoa trán.
Lucy phớt lờ mọi điều đó. Nàng đã tưởng tượng ra mình sẽ hành động thế nào hàng trăm hàng ngàn lần trong đời. “Tôi không biết tôi đã coi anh ta là người chết rồi, nhưng anh ta quả thực là một cái xác.”
“Ừm, tốt nhất là không nên trố mắt đứng nhìn ở đây. Hãy để người chết trong an bình, Tôi đã nói rồi.” Hedge rụt rè đi qua nàng.
Nàng chặn đường ông ta lại. “Chúng ta không thể bỏ anh ta lại đây được”
‘Tại sao không? Anh ta đã ở đây trước khi cô đi ngang qua. Chúng ta sẽ không phải thấy anh ta nếu chúng ta đi đường tắt qua đất công như tôi bảo.”
“Tuy nhiên, chúng ta đã thấy anh ta. Ông có thể giúp tôi vác anh ta lên được không?”
Hedge loạng choạng lùi lại và hoài nghi. “Mang anh ta ư? Một người quá ư to lớn cục mịch như vậy á? Không, trừ phi cô muốn tôi bị liệt vì việc đó. Cái lưng của tôi đã ốm yếu như vầy tới 20 năm rồi. Tôi không phàn nàn, nhưng chỉ.”
“Được rồi,” Lucy thừa nhận. ‘Chúng ta phải dùng một cái xe đẩy.”
“Sao chúng ta không để anh ta lại đó?” người đàn ông nhỏ bé phản đối. “Ai đó sẽ thấy anh ta trong một chút nữa thôi.”
“Ông Hedge…”
“Anh ta đã bị đâm qua vai và máu vương khắp nơi. Chuyện này không hay ho chút nào cả.” Khuôn mặt Hedge lúng túng cho tới khi nó trở nên giống như quả bí ngô thối rữa.
“Tôi không chắc chắn là anh ta có vẻ bị đâm qua vai hay không, vì vậy tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể ôm anh ta,” Lucy khiến trách.
“Nhưng anh ta bắt đầu ra đi rồi!” Hedge vung vẩy khăn tay trước mặt.
Lucy không dám nghĩ tới bất cứ cảm giác nào cho đến khi ông ta quay lại. “Tôi sẽ chờ trong lúc ông đem Bob Smith và cái xe kéo của anh ta tới.”
Người đầy tớ nhướng mày lên cùng lúc như một sự phản đối.
“Hay là ông thích ở lại đây với cái thi thể này hơn?”
Hedge thôi nhăn trán. “Không, thưa “mẹ”. Cô biết rõ nhất, tôi chắc chắn vậy. Tôi sẽ đi nhanh tới lò rèn—“
Cái xác rên rỉ.
Lucy ngạc nhiên nhìn xuống.
Bên cạnh nàng, Hedge nhảy lùi lại và lo lắng cho cả hai. “Giê-su Chúa toàn năng! Người đàn ông này không chết!”
Cầu Chúa. Và nàng vẫn đang đứng đây trong suốt thời gian đó, cãi nhau với Hedge. Lucy cởi áo choàng ngoài của nàng và choàng nó lên lưng người đàn ông. “Đưa tôi cái áo choàng của ông.”
“Nhưng …”
“Bây giờ!” Lucy không ngần ngại bắn một cái nhìn lên Hedge. Nàng hiếm khi dùng tông giọng chói tai, nhưng nàng sử dụng nó để làm tăng hiệu quả mọi việc.
“A,” người đầy tớ than vãn, nhưng ông ta ném cái áo choàng cho nàng.
“Hãy đi tìm bác sĩ Fremont. Nói với ông ta đây là chuyện khẩn cấp, và ông ta phải đến đây ngay lập tức.” Lucy nhìn chằm chằm nghiêm nghị vào cặp mắt nhỏ ti hí của người đầy tớ. “Và, Ông Hedge?”
“Vâng?”
“Làm ơn hãy chạy đi.”
Hedge đánh rơi cái giỏ và bỏ nó, di chuyển nhanh đáng ngạc nhiên, cái lưng đau của ông ta đã bị lãng quên.