“ Ta mong là ta không làm phiền nàng chứ?” Simon hỏi vào buổi tối muộn hôm đó.
Chàng lảng vảng vào căn phòng nhỏ phía sau nhà, nơi mà nàng Craddock- Hayes tự giấu mình. Chàng bồn chồn không yên. Christian đã lui về nghỉ tại quán trọ, ngài thuyền trưởng Craddock- Hayes thì biến mất làm việc lặt vặt gì đấy, Henry thì đang nhắng nhít lên sắp xếp tủ đồ của cậu ta, và chàng thì lẽ ra nên lên giường,tiếp tục dưỡng bệnh. Nhưng chàng đã không thể làm thế. Thay vào đó, sau khi túm lấy một cái áo choàng và lẩn khỏi Henry- người muốn chải chuốt cho chàng tề chỉnh một tí- Simon theo dõi thiên thần của chàng.
“ Không đâu.” Nàng nhìn chàng một cách cẩn trọng. “ Mời ngài ngồi. Em bắt đầu cảm thấy ngài có vẻ hơi né tránh em rồi đấy.”
Chàng khẽ nhăn mày. Đúng là chàng có thế. Nhưng cùng lúc, chàng không thể ở xa nàng được. Sự thực là, chàng đã cảm thấy mình đi xa đủ lâu rồi, thậm chí cho dù chàng chưa thực sự hoàn toàn bình phục. Chàng nên dọn dẹp, gói gém hành lý và rời khỏi ngôi nhà này một cách tế nhị.
“Nàng đang phác thảo gì đấy?” Chàng ngồi xuống cạnh nàng, quá gần. Chàng nhận ra nàng đột nhiên cứng người lại. Nàng im lặng đưa cuốn sách khổng lồ cho chàng xem. Một bức tranh chì than với Christian đang nhảy từ bên này sang bên kia cuốn sách, đâm vài nhát kiếm và nhử một kẻ địch tưởng tượng nào đó.
“ Nó rất đẹp.” Chàng bỗng cảm thấy thật giống một kẻ ngốc ngớ ngẩn với lời khen sáo rỗng ấy, nhưng nàng mỉm cười, và nó, ngay lập tức, như dự đoán đã gây ra ảnh hưởng đến chàng. Chàng vội dựa ra sau và búng vạt áo choàng của chàng ra, sau đó chàng duỗi chân, một cách cẩn thận.
Nàng cau mày, hàng lông mày dính lại với nhau khó chịu. “ Ngài đang gắng sức với cái lưng của ngài đấy.”
“ Nàng không nên để ý quá nhiều đến sự yếu đuối của một quý ông. Niềm tự hào của bọn ta sẽ bị làm cho hư hỏng không thể sửa chữa được mất.”
“ Thật ngớ ngẩn.” Nàng đứng dậy và mang một cái gối đến cho chàng. “ Ngồi nghiêng về phía trước đi.”
Chàng tuân theo. “ Ngoài ra, nàng không nên gọi bọn ta là ngớ ngẩn.”
“ Ngay cả khi ngài đúng thế?”
“Đặc biệt là khi bọn ta là như thế.” Nàng đặt cái gối sau lưng chàng. “ Tuyệt đối ảnh hưởng nghiêm trọng đến niềm kiêu hãnh của đàn ông.” Chúa ơi, chàm cảm thấy nó tốt hơn nhiều rồi.
“ Hừm.” Tay nàng nhẹ nhàng quét lên vai chàng, sau đó nàng đi ra cửa và cho gọi người quản gia.
Chàng nhìn theo khi nàng đi đến lò sưởi và khơi những cục than trể làm cho ngọn lửa bùng lên. “ Nàng đang làm gì vậy?”
“ Em nghĩ chúng ta nên dùng một bữa ăn nhẹ, nếu chàng đồng ý.”
“ Nếu đó là ý của nàng, ta tuyệt đối tuân theo, thiên thần của tôi.”
Nàng nhăn mũi với chàng. “ Em sẽ cho đó là câu trả lời đồng ý.”
Người quản gia xuất hiện, và họ tiếp tục cuộc chuyện trò đã bắt đầu từ trước khi bà Brodies vội vã bước vào.
“ Cha em đang ăn tối với bác sĩ Fremont.” Thiên thần của chàng nói. “ Họ thích bàn chuyện chính trị với nhau.”
“ Vậy sao? Đó có phải là ông bác sĩ xem và chữa vết thương của ta không?” Ông ấy chắc hẳn là người bác sĩ giỏi và phải là một người tranh luận dữ dội lắm mới dám thách thức ngài thuyền trưởng. Ông có được mọi khen ngợi và lời chúc từ ta.
“Mmm.”
Bà Brodie và một cô hầu quay trở lại với một cái khay nặng trĩu. Họ mất một lúc chuẩn bị bữa ăn để trên bàn bên cạnh rồi lui ra.
“ Cha em đã từng có những cuộc tranh luận tuyệt vời với David.” Nàng Craddock- Hayes cắt mỏng cái bánh. “ Em nghĩ là cha nhớ nó.” Nàng đưa cái dĩa cho chàng.
Simon đã có một ý tưởng kinh khủng. “ Cậu ấy không còn nữa sao?”
Nàng nhìn chàng chằm chằm trống rỗng trong vài giây, tay nàng lởn vởn bên trên cái bánh, rồi nàng phá ra cười. ” Ồ không. David đã đi biển rồi. Nó cũng là một thủy thủ như cha. Một đại úy trên con tàu Hy Vọng Mới.”
” Thứ lỗi cho ta.” Simon nói. ”Ta chợt nhận ra là ta chẳng biết gì về em trai nàng, ngoại trừ việc sử dụng phòng của anh ta.”
Nàng nhìn xuống trong lúc tự lấy ình một quả táo. ” David hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn em hai tuổi. Nó đi biển được mười một tháng rồi. Nó cũng thường hay viết thư. Nhưng chỉ có thể gửi về nhà mỗi lần tàu cập cảng thôi.” Nàng giữ cái dĩa trong lòng và ngước lên. ” Cha thường đọc chúng một lần khi gia đình nhận được cả một gói, nhưng em thích giữ chúng và đọc một tuần một hai lá. Điều đó làm cho thư dường như được gửi đến thường xuyên hơn.” Nàng mỉm cười buồn bã với vẻ như cảm thấy tội lỗi vì điều đó.
Simon có một ước muốn cực kì khẩn cấp là tìm cho được David và bắt cậu ta viết hàng trăm bức thư nữa cho chị của cậu. Những lá thư mà Simon có thể mang đến cho nàng, để chàng có thể ngồi dưới chân nàng và ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc nở trên môi nàng. Chàng lại càng ngớ ngẩn hơn nữa rồi.
” Ngài có anh chị em gì không?” Nàng hỏi một cách ngây thơ.
Chàng nhìn xuống cái bánh của mình. Đó là những gì bị che giấu đánh lừa bởi bóng tối, bởi những vách đá cao và những năm tháng đáng sợ. Một cái gì đó có thể làm một người bảo vệ trái tim chàng gục ngã. ” Ta không có em gái, thật tiếc làm sao.” Chàng cắt vụn miếng bánh một cách vô thức. ”Ta luôn nghĩ sẽ tuyệt thế nào khi có một cô em gái nhỏ để mà chọc ghẹo, dù cho nó có xu hướng sẽ chọc lại lại khi nó lớn, ta nghe người khác nói thế.” ” Còn anh em trai?”
” Một người.” Chàng cầm chiếc nĩa lên và ngạc nhiên khi thấy ngón tay chàng run run, chết tiệt nó đi. Chàng cố gắng buộc sự run rẩy đó dừng lại. ” Đã chết.”
” Em rất tiếc.” Giọng nàng gần như thì thầm.
Quản lý gia đình ”Chỉ cần làm tốt là được.” Simon với tay lấy ly rượu. “Anh ấy là người lớn tuổi hơn, vậy nên ta chưa bao giờ cố gắng đạt được cái tước hiệu mà anh ấy sở hữu, ta đã cố không đổ trách nhiệm lên anh ấy vì sự thay đổi lớn này.” Chàng uống một ngụm lớn rượu vang đỏ. Nó đốt cháy mọi thứ trên đường đi xuống cổ họng chàng. Chàng đặt cái ly xuống và chùi một ngón tay.
Nàng không nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát chàng từ đôi mắt ánh màu xanh topaz sẫm màu đó.
“ Ngoài ra,” chàng tiếp, “ anh ấy còn hơn một con lừa, Ethan là như vậy. Luôn luôn lo lắng về những điều làm thế nào cho đúng đắn và liệu ta có sống xứng đáng với tên tuổi của gia đình hay không, thứ mà tất nhiên là ta không bao giờ có được. Anh ấy gọi ta một hai lần mỗi năm xuống khu điền trang của gia đình và nhìn ta bằng con mắt buồn bã trong lúc liệt kê danh sách các tội lỗi của ta và khối lượng lớn những hóa đơn quần áo của ta mỗi năm.” Chàng dừng lại vì chàng tự thấy là mình đang lảm nhảm.
Chàng khẽ liếc nhìn xem cuối cùng mình có làm cho nàng ngạc nhiên, bị sốc đến nỗi đuổi chàng đi chưa. Nàng chỉ đơn thuần là nhìn lại chàng, gương mặt đầy lòng trắc ẩn. Sâu sắc, một thiên thần sâu sắc.