Chàng chuyển cái nhìn sang cái bánh, mặc dù cảm giác thèm ăn của chàng đã biến đâu mất. “Ta cho rằng ta chưa kết thúc câu chuyện thần thoại của ta vào hôm trước. Về Angelica nghèo khó và hoàng tử rắn.”
May mắn thay, nàng gật đầu.
“ Ngài đã kể tới đoạn hang động huyền bí và con rắn bạc.”
“ Đúng vậy.” Chàng thở sâu, cố gắng giải thoát bản thân bởi sự gò bó bên trong ngực. Chàng nuốt thêm một ngụm vang và sắp xếp lại suy nghĩ.
“ Con rắn bạc lớn hơn bất kì loài rắn nào Angelica từng thấy trước đó; chỉ cái đầu của nó thôi cũng to bằng bắp tay của Angelica. Trong lúc cô nhìn, con rắn duỗi thẳng người và nuốt gọn chú cừu nhỏ bé đáng thương của cô. Rồi nó trượt dần vào bóng đêm.”
Nàng Craddock- Hayes rùng mình. “ Nghe sợ thật.”
“ Đúng vậy.” Chàng ngừng một chút để cắn một miếng bánh. “ Angelica lẻn đi ra từ khe nứt của tảng đá, cố gắng giữ im lặng càng nhiều càng tốt và quay trở về cái lều nhỏ của cô để suy nghĩ về mọi thứ, cô hoàn toàn khiếp đảm. Nếu con rắn khổng lồ tiếp tục ăn thịt cừu của cô thì sao? Nếu nó quyết định nên thử loại thịt thơm ngon hơn như cô thì sao?”
“ Thật đáng ghê tởm làm sao.” Nàng thì thầm.
“ Đúng vậy.”
“ Thế cô ấy đã làm gì?”
“ Không làm gì cả. Cô ấy có thể làm gì, sau cùng, để chống chọi lại với con rắn khổng lồ?”
“ Ừm, thì, không nghi ngờ gì cô ấy…”
Chàng nhìn nàng bằng đôi mắt nghiêm nghị. “ Nàng cứ tính ngắt lời ta hoài sao?”
Nàng ép môi lại với nhau như thể kiềm chế một nụ cười và bắt đầu gọt vỏ táo. Chàng cảm thấy một luồng hơi ấm tràn qua bao lấy chàng. Thật là thoải mái làm sao, ngồi đây với nàng và trêu chọc nàng. Một người đàn ông có thể hoàn toàn thư giãn đến mức mà anh ta quên đi mọi ưu tư, mọi mối quan tâm, mọi tội lỗi và cả việc làm xấu xa mà anh ta chưa làm.
Chàng hít một hơi và vứt bỏ suy nghĩ đó sang một bên.
“ Đàn dê của Angelica biến mất dần từng chú một, và cô đã cảm thấy tuyệt vọng rồi. Đúng là cô sống một mình, nhưng quản gia của đức vua sớm muộn gì cũng đến và đếm số dê, và cô sẽ giải thích thế nào về sự mất mát này đây?” chàng lại dừng để uống một ngụm vang.
Đôi lông mày thẳng và nghiêm nghị của nàng nhíu lại trong lúc nàng tập trung vào gọt vỏ táo với một con dao nhỏ và một cái nĩa. Chàng có thể nói từ cái nhíu mày của nàng là nàng phản đối sự thiếu tự tin của Angelica.
Chàng giấu nụ cười đằng sau ly rượu. “ Vào một đêm khuya, một người đàn bà bán hàng rong rách rưới đến gõ cửa căn lều của nàng. Bà ta đưa những món hàng ra: những dải ruy băng, một số viền đăng ren, và một cái khăn choàng mờ nhạt. Angelica cảm thấy thương hại người đàn bà. ‘ Tôi không có tiền.’ cô nói với bà ta, ‘nhưng bà có thể lấy bình đựng sữa này để đổi lại một ít ruy băng không?’ May mắn thay, người đàn bà vui mừng với trao đổi đó và bà ta nói với Angelica, ‘Bởi vì cô có một tấm lòng nhân hậu, ta có một lời khuyên cho cô : Nếu cô bắt được da con rắn, cô sẽ có quyền năng vượt trên vạn vật. Cô sẽ giữ mạng sống của hắn trong tay.’ Và với lời khuyên đó, bà già bán rong tập tễnh đi mất trước khi Angelica có thể hỏi thêm điều gì.”
Cô gái ngừng gọt vỏ táo và nhìn chàng ngờ vực.
Simon nhướng mày lên, uống một ngụm rượu, và chờ đợi.
Nàng hỏi . “Người đàn bà bán rong chỉ xuất hiện hoàn toàn bất ngờ?”
“ Đúng.”
“ Chỉ vậy thôi sao?”
“ Sao lại không?”
“ Đôi khi em có cảm giác câu chuyện này do ngài tạo ra khi ngài đang kể vậy.” Nàng thở dài và lắc đầu. “ Ngài tiếp tục đi.”
“ Nàng chắc chứ?” Chàng hỏi một cách nghiêm trọng.
Nàng quăng cho chàng một cái nhìn bên dưới hàng lông mày cau lại dữ tợn.
Chàng hắng giọng để che giấu một tiếng cười. “Tối hôm đó, Angelica lại rón rén đến cái hang. Cô nhìn còn rắn trườn đi từ một nơi u tối phía sau hang. Nó trườn vòng quanh ngọn lửa xanh một cách chậm rãi, và sau đó xuất hiện một người đàn ông hoàn toàn trần truồng với mái tóc bạc trắng. Angelica bò tới gần hơn và thấy bộ da to lớn của con rắn dưới chân người đàn ông. Trước khi sự can đảm rời khỏi người, cô nhảy tới trước và vồ lấy tấm da và giữ chặt nó trên tay cô.” Simon cắn một miếng bánh, nhai từ tốn để thưởng thức hương vị của nó.
Chàng nhìn lên để thấy cô Craddock- Hayes nhìn chằm chặp một cách ngờ vực vào chàng. “Rồi sao nữa?”
Chàng chớp mắt ngây thơ. “ Sao là sao?”
“ Đừng chọc ghẹo em nữa,” nàng nói một cách rõ ràng. “ Chuyện gì đã xảy ra?”
Cái bộ phận đàn ông của chàng dựng đứng lên khi nghe thấy từ “trêu chọc”, và một hình ảnh tưởng tượng ngay lập tức được hình thành trong cái đầu đen tối của chàng, chàng hình dung khi nàng – cô Craddock-Hayes hoàn toàn khỏa thân, nằm duỗi dài người trên giường, và lưỡi chàng “trêu chọc” núm vú nàng. Chúa cứu chàng.
Simon chớp mắt và dán ngay môt nụ cười lên mặt. “Angelica đã có được quyền lực đối với hoàng tử rắn, tất nhiên. Cô chạy ngay đến bên ngọn lửa trong lò than với ý định vứt tấm da vào ngọn lửa và tiêu diệt sinh vật đó, nhưng lời nói của hắn cản cô lại.
‘ Làm ơn,cô gái. Làm ơn, hãy tha ạng sống của tôi.’ Và cô chợt nhận ra lần đầu tiên là hắn đang mang một chuỗi …”
Nàng khịt mũi.
“ Với một cái vương miệng ngọc bích treo ở đó.” Chàng kết thúc đột ngột. “Gì cơ?”
“Trước đây hắn là một con rắn.” nàng nói với một sự kiên nhẫn phóng đại. “Không có vai. Làm sao nó có thể mang một cái chuỗi hạt?”
“ Một vòng cổ. Đàn ông không đeo chuỗi hạt.”
Nàng chỉ đơn thuần nhìn chàng với một sự kiên nhẫn không thể tưởng tượng được.
“ Hắn đã bị bỏ bùa mê.” Chàng nói rõ. “Nó đã ở đó một thời gian.”
Nàng bắt đầu đảo tròn mắt nhưng rồi nàng cũng dễ dàng bình tĩnh lại. “Và Angelica có tha mạng cho hắn không?”
“Dĩ nhiên.” Simon cười buồn. “Các thiên thần luôn làm thế, cho dù sinh vật đó có đáng hay không.”
Nàng cẩn thận đặt sang bên những gì còn sót lại của quả táo và lau tay. “Nhưng tại sao con rắn lại không đáng cứu rỗi?”
“ Bởi vì nó là con rắn. Một thứ được sinh ra bởi bóng tối và quỷ dữ.”
“ Em không tin điều đó.” Nàng nói đơn giản. Chàng nổ ra một tràng cười, đột ngột và ầm ĩ. “Xem nào, cô Craddock- Hayes, ta chắc rằng nàng đã đọc kinh thánh và biết về con rắn đã lừa Adam và Eve?”
“Xem nào, ngài tử tước của tôi.” Nàng nghiêng đầu chế nhạo. “ Em chắc là ngài biết thế giới này không đơn giản như thế.”
Chàng tròn mắt. “ Em làm ta sửng sốt đấy.”
“ Tại sao?” Bây giờ, không thể giải thích được, nàng đang làm chàng bị kích thích.
“Bởi vì em sống ở miền quê sao? Bởi vì bạn bè em không bao gồm những người có tước hiệu và là những kẻ ngụy biện sao? Hay là chàng nghĩ chỉ có những ai sống ở London mới có đủ trí khôn để khám phá những gì thực sự nằm sâu bên dưới thế giới này?”
Làm sao lại thành ra cãi nhau thế này. “ Ta…”
Nàng chồm người về phía trước và nói một cách gay gắt mạnh mẽ:, “ Em nghĩ rằng chàng là một người quê mùa, khi đánh giá em mà không hề biết gì về em. Hay đúng hơn là, chàng nghĩ rằng chàng biết em, trong khi sự thực thì không phải vậy.”
Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt sững sờ của chàng lâu hơn một chút rồi đứng dậy và vội vã ra khỏi phòng.
Để lại chàng cùng với sự cương cứng nhức nhối. (hehe, chàng khổ rùi đây ) )