Hoàng tử rắn

Nàng có lẽ phải nói gì đó, gây ra âm thanh gì đó.
 
Simon liếc nhìn nàng “Anh trai ta là người đạo đức nhất mà ta từng biết.”
 
Lucy cau mày, nghĩ về người anh trai hoàn hảo đã mất này. “Ngài ấy trông có giống chàng không?”
 
Chàng dường như bị giật mình.
 
Nàng nhướng mày lên chờ đợi.
 
“Thật ra thì có chút ít.” Chàng nhếch miệng. “Ethan thấp hơn ta một chút – không hơn một inches hay khoảng đó – nhưng anh ấy to con hơn và nặng hơn ta.”  
“Thế còn tóc ngài ấy?” Nàng nhìn vào những lọn tóc sáng gần như không màu của chàng. “Nó cũng màu vàng hoe hoe à?”

“Mmm” Chàng lấy tay vuốt tóc. “Nhưng những lọn tóc quăn thì có màu vàng hơn. Anh ấy để dài và không cần đội tóc giả hay dậm phấn. Ta nghĩ anh ấy khá tự đắc với nó.” Chàng mỉm cười ranh mãnh với nàng.
 
Nàng đáp trả lại bằng nụ cười khác. Nàng thích chàng như thế này, trêu đùa và vô lo, và đột nhiên nàng nhận ra rằng trái ngược với dáng vẻ vô tâm bất cần, Simon rất hiếm khi được thanh thản.

“Mắt anh ấy có màu xanh rất rõ ràng.” Chàng tiếp tục. “Mẹ ta thường nói đó là màu yêu thích của bà.”

“Em nghĩ em thích màu xám hơn.”
 
Chàng cúi gập người với vẻ kiểu cách, “Thật vinh hạnh cho ta quá.”
 
Nàng khẽ nhún người đáp lại, nhưng lấy lại vẻ đúng mực ngay trước khi cất tiếng hỏi. “Ethan mất như thế nào?”
 
Chàng dừng lại, khiến nàng khựng lại. Nàng ngước mắt lên nhìn gương mặt chàng.

Dường như trong chàng đang có sự đấu tranh giằng xé, đôi mày chàng nhíu lại với nhau bên trên đôi mắt xám lạnh tuyệt đẹp « Ta…….. »
 
Một con côn trùng bất ngờ bay xẹt ngang qua đầu nàng, theo sau tiếng đạn bắn ầm ĩ. Simon chụp lấy nàng một cách thô lỗ và đẩy nàng vào cái rãnh mương. Lucy té cái uỵch xuống đất, toàn thân đau đớn và một sự sửng sốt xuyên qua nàng, rồi Simon sụp xuống bên cạnh nàng, bùn và lá vàng bê bết trên người. Lucy quay đầu lại, cố gắng hít một hơi đầy, có cảm giác như có một con ngựa đang ngồi trên lưng nàng.
 
“Đừng di chuyển, chết tiệt.” chàng đặt tay mình lên đầu nàng và đè nó cúi xuống, “Có ai đó đang bắn chúng ta.”
 
Nàng phun ra chiếc lá, « Em biết. »

Thật là kì quặc, chàng đang khúc khích cười bên tai nàng, “thiên thần tuyệt vời.” Hơi thở chàng mang theo mùi trà và bạc hà.

Một cú bắn khác nữa. Vài chiếc lá bị xé rách cách vai nàng vài thước. (*thước Anh – foot)
 
Chàng chửi thề khá là màu mè, “Hắn đang nạp đạn.”
 
“Ngài có thể biết hắn ở đâu sao?” Nàng thì thầm.
 
“Đâu đó bên kia đường. Ta không thể xác định được vị trí chính xác. Im nào.”
 
Lucy chợt nhận thức rằng ngoài những vấn đề về hô hấp và cái thực tế là nàng có thể chết thê thảm bất kỳ phút giây nào thì việc có Simon nằm kế bên cũng khá là tốt đẹp. Chàng ấm áp tuyệt vời và chàng có mùi khá dễ chịu, không phải vị thuốc lá như hầu hết cánh đàn ông, mà là mùi hương gợi cảm. Có lẽ là gỗ đàn hương chăng? Cánh tay chàng, những đường nét ôm cơ thể, cho nàng cảm giác thật thoải mái.
 
“Nghe này,” Simon ghé sát miệng vào tai nàng, đôi môi chàng ve vuốt nàng theo từng lời chàng thốt ra, “ở loạt đạn bắn kế tiếp, chúng ta chạy, hắn chỉ có một cây súng trường vì thế hắn buộc phải nạp lại đạn. Khi hắn…. »
 
Một lổ tròn cày xới mặt đất cách mặt nàng vài inches.
 
“Chạy!”
 
Simon kéo nàng đứng dậy và chạy trước khi nàng có thời gian nhận thức được mệnh lệnh của chàng. Lucy thở hổn hển để theo kịp, hy vọng có được vài phút trước khi cảm thấy loạt đạn tiếp theo sượt qua xương bả vai nàng. Mất bao lâu để nạp lại đạn ột khẩu súng? Chắc chắn chỉ mất vài phút. Hơi thở của nàng đau đớn khó chịu bên trong lồng ngực.
 
Sau đó, Simon đẩy nàng về phía trước chàng. “Chạy đi! vào trong khu rừng. Cứ tiếp tục chạy nhé!”
 
Chàng muốn nàng rời khỏi chàng sao? Chúa ơi, chàng sẽ chết mất « Nhưng… »
 
“Hắn sẽ đuổi theo ta.” chàng quyết liệt trừng mắt nhìn nàng. “Ta không thể tự bảo vệ bản thân khi có em bên cạnh thế này. Chạy ngay đi!”
 
Những lời cuối cùng của chàng trùng với loạt đạn tiếp theo. Lucy quay người và cắm đầu chạy, không dám nhìn lại phía sau, không dám dừng lại. Nàng khóc nức nở một lần và sau đó thì rừng cây bao bọc nàng trong bóng tối lạnh lẽo. Nàng chạy nhanh hết mức có thể, mặc cho vấp vào những rễ cây mọc loang trên đất, những cành cây thòi ra cào rách áo choàng nàng, nước mắt của nỗi sợ hãi và đau đớn chảy tràn xuống mặt. Simon đã ở lại đó, không được vũ trang, đối đầu với một gã có cây súng trong tay. Ôi! Chúa ơi. Nàng muốn quay trở lại đó – nhưng nàng không thể, nếu không có nàng cản đường, ít nhất chàng cũng có cơ hội chống lại kẻ đã tấn công họ.
 
Tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau nàng.
 
Tim Lucy nhảy vọt lên tới cổ. Nàng quay mặt lại sẵn sàng đối mặt với kẻ tấn công, nàng cuộn tay lại thành nắm đấm trong sự thách thức.
 
“Yên nào, là ta đây” Simon siết chặt tay nàng để yên lên ngực mình, hơi thở chàng phả ra quanh gương mặt nàng.
 
“Shh. Ổn rồi, nàng rất can đảm, thưa quý cô.”
 
Nàng tựa đầu vào ngực chàng và nghe tiếng đập từ trái tim chàng. Nàng nắm chặt các thớ vải của áo choàng chàng bằng cả hai tay. “Ngài vẫn còn sống”
« À vâng, dĩ nhiên rồi. Ta e rằng những gã như ta không bao giờ…. »
 
Chàng dừng lại vì nàng không ngăn nổi tiếng nấc lên nghẹn ngào thổn thức.
 
“Ta xin lỗi” chàng thì thầm bằng một giọng nghiêm túc. Chàng nâng mặt nàng lên khỏi ngực và lau những giọt nước mắt bằng bàn tay to lớn của mình. Chàng trông có vẻ hoang mang, mệt mỏi và không chắc chắn. “Đừng khóc, bé yêu. Ta không đáng được như vậy đâu, thật sự ta không đáng.”
 
Lucy cau mày và chớp mắt để ngăn những giọt nước cứ chực trào ra mãi. “Tại sao chàng luôn nói thế?”
 
“Bởi vì đó là sự thật.”
 
Nàng lắc đầu, “Chàng rất rất quan trọng đối với em, và em sẽ khóc vì chàng nếu em muốn.”
 
Góc miệng chàng cong lên dịu dàng, nhưng chàng không chế nhạo bài diễn văn ngớ ngẩn của nàng. “ so với nước mắt của nàng, ta thật tầm thường.”
 
Lucy nhìn ra xa, nàng không thể chịu được ánh nhìn chằm chằm của chàng. « Kẻ bắn tỉa, có phải hắn…? »
 
“Ta nghĩ hắn đi rồi.” Simon lẩm bẩm. “Một chiếc xe thồ khá ọp ẹp của những người tá điền xuất hiện trên đường, được kéo đi bởi con ngựa gù màu xám. Cái thùng phía đằng sau thì chứa đầy những người nông dân, và có lẽ điều đó đã làm cho bọn bắn tỉa hoảng sợ bỏ đi.”
 
Lucy bật ra tiếng cười, “Những cậu trai nhà Jones. Ít ra thì họ cũng tỏ ra có ích một lần trong đời” sau đó một ý nghĩ bất ngờ chợt lóe lên và nàng nghiêng người lại nhìn chàng. “Chàng có bị thương không?”  
“Không.” Chàng mỉm cười với nàng nhưng qua đôi mắt chàng, nàng biết ý nghĩ của chàng đang lang thang đi nơi khác. “Tốt nhất chúng ta nên đưa nàng về nhà và sau đó…”
 
Nàng chờ đợi, nhưng chàng chợt đột nhiên ngừng lại, suy nghĩ.
 
“Sau đó thì sao?” Nàng nhắc.
 
Chàng xoay đầu lại để môi chàng sượt qua má nàng và thế là nàng gần như đã bỏ lỡ những lời chàng nói. “Sau đó ta cần phải rời khỏi nơi này. Để bảo vệ em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui