“BỊ BẮN” thuyền trưởng CRADDOCK-HAYES gầm lên một giờ sau đó.
Ngay lập tức, Simon có thể nhận thấy bàn tay sắt đã từng ra lệnh chỉ huy một chiếc tàu và những người đàn ông trong hơn ba mươi năm vung lên trước mặt mình. Chàng ngờ rằng mình đã nhìn thấy những mảnh vỡ như những miếng kim cương trong những ô kính cửa sổ đã bị tháo tung ra khỏi khung cửa của nó.
Bây giờ họ đang ngồi trong phòng khách chính của nhà Craddock-Hayes. Cái phòng được thiết kế khá ấn tượng với những rèm cửa màu nâu và sọc kem, chúng có màu tương tự với những chiếc ghế dài đặt rải rác đây đó, và có 1 chiếc đồng hồ khá đẹp của Trung Quốc đặt trên mặt lò sưởi – nhưng chàng thích căn phòng khách nho nhỏ của Lucy ở phía sau nhà hơn. Thậm chí, giờ đây chàng còn không được đưa ra quyền lựa chọn.
“Con gái ta, một bông hoa xinh đẹp của phái nữ, một đứa hiền lành và hiếu thảo,” Thuyền trưởng sải những bước dài quanh phòng, cánh tay chém vào không khí như để nhấn mạnh, gót giày giậm thùm thụp xuống sàn, “ngây thơ nhất thế gian, được che chở suốt cuộc đời, không ai dám tiếp cận nó trong vòng nửa dặm kể từ lúc còn nhỏ. Ha! Không có vụ giết người nào ở Maiden Hill suốt một phần tư thế kỷ, trong năm hay hai mươi năm nữa! Cho đến khi ngài xuất hiện, và rồi, bùm!”
Thuyền trưởng khựng lại khoảng giữa lò sưởi và cái biển biểu tượng của hải quân được treo trên tường. Ông hít một hơi thật dài. “ĐỒ VÔ LẠI!” Ông bùng nổ, ở cự ly gần đến nỗi lông mày Simon cụp xuống “Tên vô lại! Đồ đáng khinh! Kẻ gây nguy hiểm thấp hèn của người Anh, a, ơ…” Đôi môi ông mấp máy di chuyển trong khi tìm kiếm từ ngữ.
“Đồ đi nhà thổ” Hedge chen vào.
Trước đó, người đàn ông giúp việc đã mang trà vào thay cho Besty hay bà Brodie, rõ ràng là để tẩy chay Simon mà cho thấy sự ủng hộ và sự thông cảm của nữ giới. Hedge vẫn còn núp đâu đó, nghịch nghịch với mấy cái đồ bạc như cái cớ ở lại, háo hức dỏng tai lắng nghe.
Thuyền trưởng liếc nhìn trừng trừng “Các quý bà.” Rồi ông chuyển sự bực bội của mình qua Simon. “Chưa bao giờ ta nghe nói đến cái thứ ti tiện như thế. Đồ xỏ lá! Ngươi có gì để biện hộ cho bản thân không hả? Hả? Hả?”
“Ta nói rằng ngài hoàn toàn đúng, thưa thuyền trưởng.” Simon nghiêng người mệt mỏi về phía cái ghế trường kỷ “Ngoại trừ phần “hiếu thảo và hiền lành”. Với tất cả sự tôn trọng của ta, thưa ngài, ta không nhận thấy Tiểu thư Craddock-Hayes có được cái nào trong hai cái đó cả.”
“Ngài dám sao, thưa ngài, sau khi gần như khiến con gái ta suýt chết!”
Người đàn ông lớn tuổi cuộn nắm tay lại sau lời nói, mặt ông đỏ tía lên. “Hà. Ngài nên đóng gói và cuốn xéo ra khỏi nhà này trước khi giờ này trôi qua hết, nếu không thì ta sẽ làm, ta không thể chịu đựng hơn được nữa. Lucy là trái tim và tâm hồn của cộng đồng này. Nhiều người, không chỉ riêng mình ta, sẽ yêu thương, che chở cho nó. Ta sẽ nhìn ngài chạy ra khỏi thị trấn này trên đường ray, bị tẩm nhựa đường và lông vũ, nếu ta phải ra tay!”
“Reng!” Hedge xen vào, rõ ràng cảm xúc của hắn đã bị khuấy động sau bài phát biểu của thuyền trưởng, mặc dù thật khó để nói rằng liệu đấy là sự yêu mến dành cho Lucy hay là cơ hội thấy một thành viên của giới quý tộc có khả năng bị phơi mình trên đường sắt thì cái nào thật hơn.
Simon thở dài. Đầu chàng bắt đầu đau nhức. Sáng nay chàng đã trải qua nỗi sợ hãi lạnh thấu xương nhất mà chàng chưa từng cảm thấy, tự hỏi nếu một viên đạn sẽ giết chết nàng, sinh vật quý giá bên cạnh chàng, thì chàng biết rằng mình sẽ phát điên nếu điều đó xảy ra thật khủng khiếp làm sao nếu anh không thể cứu được nàng. Chàng không bao giờ muốn cảm thấy bất lực hay sợ hãi cho cuộc sống của ai lần nào nữa. Dĩ nhiên, chàng không có nhiều sự tiếp xúc với nàng khi tay chân mềm mại của Lucy nằm giữa cơ thể chàng và mặt đất.Và không phải tuyệt vời sao khi cảm nhận trái tim gần như ngừng đập khi ở bên thiên thần – nhưng cũng thật tồi tệ? Để cảm thấy điều mà chàng vừa thề thốt sẽ không bao giờ có thể thực hiện được – khi gương mặt nàng sát mặt chàng, nàng ngồi trọn trong lòng chàng, mông nàng tiếp xúc với phần giữa của hai chân chàng. Ngay cả khi đang ở giữa nỗi khiếp đảm rằng tất cả là lỗi của chàng, rằng sự hiện diện của chàng đặt nàng vào vòng nguy hiểm, thậm chí ngay cả khi những lớp vải tốt của Anh chồng lên nhau giữa họ, thậm chí sau đó khi cơ thể chàng phải ứng đáp trả lại nàng thì Simon vẫn biết rằng thiên thần có thể nâng chàng dậy ngay cả khi chàng đã chết được mười ngày, và chắc chắn rằng điều đó sẽ không phải là sự khác biệt về tôn giáo.
“Ta xin lỗi vì đã đặt Tiểu thư Craddock-Hayes vào vô số những nguy hiểm thưa thuyền trưởng.” Giờ thì chàng lên tiếng. “Ta đảm bảo với ngài rằng, mặc dù mọi chuyện có vẻ không tốt đẹp trong những ngày gần đây, nhưng ta có cảm giác rằng, nếu ta đẩy nàng ấy vào tình trạng bị đe dọa thì ta thà tự rạch cổ tay mình còn hơn là làm tổn thương nàng ấy.”
“Ffffsss” Hedge phát ra âm thanh chế nhạo, mặc dù hiệu quả của nó trái ngược với cái âm thanh vô nghĩa của nó.
Thuyền trưởng đơn thuần chỉ nhìn chằm chằm vào chàng một lúc lâu “Hà.” Cuối cùng ông cũng nói “Những lời nói khá đó, nhưng ta hiểu là ngươi cố ý.”
Hedge giật mình trông như thể hắn là Simon.
“Ta vẫn muốn ngài đi khỏi nhà này ngay.” Thuyền trưởng càu nhàu.
Simon nghiêng đầu, “Ta đã nhờ Henry đóng gói đồ đạc và ta cũng đã gởi vài lời nhắn tới anh Fletcher ở chỗ nhà trọ rồi. Chúng ta sẽ rời đi từ đó trong vòng vài giờ nữa.”
“Tốt,” Thuyền trưởng ngồi xuống ghế và suy ngẫm.
Hedge nhanh chóng đi lấy tách trà.
Người đàn ông già phẩy tay đuổi hắn đi, “Không phải lấy cái thứ nước gớm ghiếc đó. Đi lấy rượu brandy cho ta.”
Hedge mở tủ kính và lấy ra chai thủy tinh đổ đầy thứ chất lỏng sóng sánh màu hổ phách. Ông đổ đầy ra hai ly rồi mang chúng qua cho thuyền trưởng sau đó đứng nhìn cái chai một cách tiếc nuối.
“Ồ, tới đây đi.” Thuyền trưởng nói.
Hedge tự rót ình một chút và cầm cái ly lên, chờ đợi.
“Cho sự bình đẳng giới.” Simon nâng ly.
“Hà,” ông già càu nhàu nhưng vẫn uống.
Hedge nốc hết ly brandy chỉ bằng một ngụm, sau đó nhắm mắt lại và rùng mình, “Nó thật tuyệt.”