Lucy nghiêng đầu qua một bên và xem xét những hình hoạ nàng vừa vẽ trên quyển phác thảo của mình. Mũi của ông ta vẫn phải chỉnh lại một chút “Đừng có động đậy.” Nàng không cần phải nhìn lên để biết đó là Hedge, người mẫu của nàng, đang cố gắng đào tẩu lần nữa.
Hedge ghét ngồi làm mẫu cho nàng “A. Tôi có việc phải làm, Tiểu thư Lucy.”
“Chẳng hạn như làm cái gì?” Đó, tốt hơn rồi. Hedge thật sự gần như có cái mũi đặc biệt nhất.
Họ đang ở trong căn phòng khách nhỏ. Ánh sáng ở đây là tốt nhất trong suốt buổi chiều, chiếu xuyên qua những chấn song cửa sổ. Hedge ngồi trên chiếc ghế trước lò sưởi. Ông mặc chiếc áo khoác nhăn nhúm thường ngày với cái quần ống chẽn cùng một cái khăn quàng cổ chấm bi màu tím kỳ dị. Lucy không thể hình dung được ông đào ở đâu ra mấy thứ đó. Cha nàng sẽ lăn đùng ra chết trước khi mặc mấy thứ như thế. “Tôi phải cho Kate già ăn và chải lông cho nó nữa.” Gã người hầu rên rĩ.
“Cha tôi đã làm sáng nay rồi.”
“À, vậy thì tôi nên đi dọn phân trong chuồng cho nó.”
Lucy lắc đầu, “Bà Brodie đã trả tiền ột trong những cậu con trai nhà Jones dọn sạch sẽ chuồng của Katie ngày hôm qua rồi. Bà ấy đã quá mệt mỏi vì chờ đợi ông làm rồi.” “Không phải như thế chứ!” Hedge trông như thể ông ta không hề bỏ rơi con ngựa mấy ngày nay vậy. “Bà ấy biết là tôi đã lên kế hoạch làm điều đó trong ngày hôm nay mà.”
“Hummm.” Lucy tô đậm phần mái tóc của ông một cách cẩn thận. “Đó là những điều ông đã nói hồi tuần trước. Bà Brodie nói rằng bà có thể ngửi thấy được cái chuồng bốc mùi ngay từ ở cửa sau kìa.”
“Đó là bởi vì bà ấy là người chuyên la hét ầm ĩ và làm lớn chuyện lên.”
“Mọi người cùng ở trong nhà kính thì không nên ném đá.” (*Chỗ này là Lucy dùng thành ngữ ý nói ông Hedge là “Bản thân mình không đúng thì đừng chê người khác sai”) - Nàng chuyển sang dùng bút chì.
Hedge nhăn trán. “Cô có ý gì, nhà kính là sao? Tôi đang nói đến cái mũi của bà ấy cơ mà.”
Lucy thở dài, “Đừng bận tâm.”
“Hừmm”
May mắn làm sao khi Hedge im lặng một lúc trong khi ông chỉnh lại tư thế. Nàng bắt đầu vẽ cánh tay phải của ông. Ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh ngày hôm nay vì cha nàng đã ra ngoài và bà Brodie đang bận nướng bánh mì dưới bếp. Dĩ nhiên, giờ đây nó luôn luôn có vẻ yên tĩnh khi mà Simon đã ra đi. Ngôi nhà gần như không còn có sức sống. Chàng đã mang đến sự phấn khích và môt dạng của tình bằng hữu, tình bè bạn mà nàng chưa bao giờ biết rằng nàng đang đánh mất nó cho đến khi chàng ra đi. Giờ đây, căn phòng dội lại những âm thanh khô khốc khi nàng bước chân vào. Nàng bắt bản thân không ngừng lang thang vô định từ phòng này sang phòng khác như thể nàng đang vô thức tìm kiếm một cái gì đó.
Hoặc một ai đó.
“Vậy còn lá thư của gởi cho Đức ngài David thì làm thế nào?” Hedge cắt ngang dòng suy tưởng của nàng. “Thuyền trưởng yêu cầu tôi phải gởi nó đi.” Ông đã lại cao giọng
“Ngồi xuống lại đi. Cha tôi đã gởi nó trên đường tới nhà bác sĩ Fremont rồi.”
“A”
Có ai đó gõ mạnh vào cánh cửa trước.
Hedge lại bắt đầu.
Lucy liếc mắt qua bức phác thảo ngụ ý ghim ông ấy xuống trước khi ông lại bắt đầu ngọ nguậy chuồn đi. Ông giúp việc đành sụp xuống. Lucy cũng đã hoàn thành cánh tay phải và bắt đầu với cánh tay trái. Họ có thể nghe được tiếng bước chân chạy nhanh của bà Brodie. Những giọng nói thì thào, sau đó thì tiếng bước chân gần hơn. Thật phiền phức. Nàng gần như sắp hoàn thành bức phác thảo này rồi. Bà quản gia mở cửa trông thật bối rối “Ồ, tiểu thư, cô sẽ không bao giờ đoán được ai tới đâu –“
Simon bước vào, vòng qua bà Brodie.
Lucy đánh rơi luôn cây bút chì của mình.
Chàng nhặt nó lên và chìa nó ra cho nàng, đôi mắt lạnh như băng của chàng do dự, “Ta có thể nói chuyện với em được không?”
Chàng không đội mũ, chiếc áo khoác nhăn nhúm, và đôi ủng thì dính đầy bùn như thể chàng đã cưỡi ngựa một đoạn đường dài. Chàng đã bỏ bộ tóc giả đi và bộ tóc thật đã dài ra một chút. Có một quầng thâm đen dưới mắt chàng, và những đường hõm cong dưới miệng chàng sâu hơn. Chàng đã làm cái gì ở London trong tuần qua mà nó khiến chàng lại trông mệt mỏi đến dường này?
Nàng lấy lại cây bút, hy vọng chàng sẽ không chú ý tới việc cánh tay nàng đang run rẩy như thế nào. “Dĩ nhiên rồi.”
“Một mình được chứ?”
Hedge nhảy dựng lên ngay, “Được rồi, vậy thì tôi sẽ đi.” Ông ta liền đâm bổ ngay ra ngoài cửa.
Bà Brodie nhìn Lucy với vẻ dò hỏi trước khi theo sau ông giúp việc. Bà đóng lại cánh cửa phía sau. Đột nhiên chỉ còn lại Lucy, một mình với tử tước. Nàng xếp hai bàn tay vào lòng và ngắm nhìn chàng.
Simon bước nhanh tới cửa sổ và nhìn ra ngoài, như thể chàng chưa thấy khu vườn lần nào. “Ta…có việc phải làm ở London hồi tuần trước. một việc rất quan trọng. một việc mà giờ đây lúc nào nó cũng săn đuổi trong tâm trí ta suốt. Nhưng ta không thể tập trung được, không thể tập trung để làm cái việc cần phải được hoàn thành. Ta cứ nghĩ về em. Vì thế ta đã đến đây, mặc dù đã thề rằng sẽ không làm phiền đến em lần nữa.” Chàng ném cái nhìn qua vai nàng, có phần bối rối, có phần thất vọng, có cái gì đó mà nàng không dám làm sáng tỏ. Nhưng nó khiến trái tim nàng – đã thật sự chao đảo, nhói đau khi chàng bước vào – nó đã lỗi nhịp.
Nàng hít sâu một hơi để ổn định lại giọng nói, “Chàng muốn ngồi xuống không?”
Chàng do dự như thể đang cân nhắc. “Cám ơn nàng.”
Chàng ngồi đối diện với nàng, lấy tay vò đầu, và đột ngột đứng bật lên lần nữa.
“Ta nên đi, chỉ cần bước ra khỏi cửa và tiếp tục bước đi cho đến khi đạt được khoảng cách 100 dặm giữa chúng ta, có lẽ là nên cách xa bằng khoảng cách của toàn bộ đại dương gộp lại. Mặc dù ta không biết liệu thậm chí điều đó có đủ không nữa. Ta tự hứa với bản thân rằng sẽ rời khỏi em trong hoà bình.” Chàng cười mà không hề có sự hài hước. “Chưa hết, giờ ta lại quay về đây cản trở bước chân của em, khiến ta trở thành thằng đần.”
“Em rất vui vì gặp lại chàng.” Nàng thì thầm. Chuyện này giống như một giấc mơ, nàng không bao giờ nghĩ rằng sẽ được gặp lại chàng, và giờ đây chàng đang di chuyển một cách kích động ngay trước mắt nàng trong căn phòng khách nho nhỏ của nàng. Nàng không dám để ình tự hỏi bản thân tại sao chàng lại đến.
Chàng vung vẩy tay xung quanh và đột nhiên đứng yên lại “Còn em? Thật sao?”
Chàng đang hỏi cái gì vậy? Nàng không biết, nhưng dù sao nàng cũng gật đầu.
“Ta không phải là người đàn ông dành cho em. Em quá trong sáng; em thấy quá nhiều. Cuối cùng ta sẽ làm tổn thương em, nếu ta không….” Chàng lắc đầu “Em cần phải ở bên cạnh một ai đó đơn giản và tốt bụng nhưng không phải là ta. Tại sao em không kết hôn với anh chàng cha xứ kia?” Chàng cau mày nhìn nàng, và những câu nói của chàng nghe như lời buộc tội.
Lucy lắc đầu bất lực.
“Em sẽ không lên tiếng, sẽ không nói với ta.” Chàng khàn giọng, “Em đang trêu chọc ta phải không? Đôi lúc em trêu chọc ta trong những giấc mơ, thiên thần ngọt ngào, khi mà ta không mơ về….” Chàng khuỵ gối xuống trước nàng. “Em không biết ta, không biết ta là thứ gì. Hãy tự cứu mình đi. Ném ta ra khỏi nhà em. Ngay bây giờ, trong khi em vẫn còn có thể, bởi vì ta đã đánh mất sự quyết tâm, sự tự nguyện, cả danh dự của ta nữa – một chút ít ỏi của nó mà ta đã quăng bỏ. Ta không thể kéo bản thân ra khỏi sự hiện diện của em.”
Chàng đang cảnh báo nàng, nàng biết, nhưng nàng không thể bảo chàng ra đi. “Em sẽ không quay lưng lại với chàng, chàng đừng đòi hỏi em điều đó.”
Đôi bàn tay chàng đặt lên hai bên ghế trường kỷ nơi nàng đang ngồi, chúng tạo thành đường khép kín vòng quanh nhưng không chạm vào nàng. Chàng cúi đầu cho đến khi nàng chỉ còn trông thấy đỉnh đầu tóc cắt nham nhở nhạt màu. “Ta là tử tước, em biết điều đó. Dòng họ Iddesleighs đã quay trở lại một cách công bằng, nhưng bọn ta chỉ giữ lại cái danh hiệu này từ năm thế hệ trước. Ta e rằng bọn ta có xu hướng hay chọn lầm bên trong những cuộc chiến tranh của hoàng gia. Ta có 3 ngôi nhà. 1 căn nhà phố ở London, 1 ở Bath, và 1 khu điền trang ở Northumberland, cái mà ta đã nhắc tới với em ngay ngày đầu tiên ta tỉnh dậy. Ta đã nói rằng nó là vùng đất hoang dã, nó là vậy, nhưng nó cũng khá đẹp theo kiểu cách hoang dã, và dĩ nhiên vùng đất đó có khả năng sinh lợi, nhưng chúng ta không cần thiết phải đi đến đó, nếu em không muốn, ta có 1 người quản lý và khá nhiều kẻ hầu.”
Đôi mắt Lucy đã mờ đi trong làn nước. Nàng ngăn lại tiếng nức nở. Giọng điệu chàng như thể chàng đang….
“Và còn có vài mỏ, đồng và thiếc” Chàng tiếp tục, nhìn chằm chằm vào lòng nàng. Có phải chàng đang e sợ phải nhìn thẳng vào mắt nàng? « Ta không thể nhớ được mấy thứ đó và nó cũng không quan trọng bởi vì ta đã có 1 gã chuyên lo việc kinh doanh, nhưng họ được trả lương khá hậu hĩ. Còn có 3 cỗ xe, nhưng 1 trong số đó là của ông nội ta và nó thì khá là bị mốc meo lên rồi. Ta có thể đặt làm một cái mới, nếu như em muốn một cái… »
Nàng ôm lấy cằm chàng bằng đôi tay đang run rẩy và nâng gương mặt chàng lên để nàng có thể trông thấy đôi mắt màu xám nhạt của chàng, trông rất lo lắng, rất cô đơn. Nàng đặt ngón tay cái lên môi chàng để chặn lại dòng chảy của ngôn từ và cố gắng mỉm cười qua làn nước mắt đang chảy dài trên má “Im lặng nào, vâng, vâng, em sẽ lấy chàng.”
Nàng có thể cảm nhận được nhịp đập từ các mạch máu của chàng trên những ngón tay nàng, ấm áp và đầy sức sống, và dường như vang vọng lại những rung cảm tự nhiên của chính trái tim nàng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy phấn khích như thế này, và đột nhiên nàng nảy ra ý nghĩ dữ dội: Hãy giữ lấy những phút này mãi mãi, xin làm ơn, Chúa trên cao. Đừng bao giờ để con quên đi thời khắc này.
Nhưng chàng đã tìm kiếm đôi mắt nàng, không thấy ánh sáng của niềm chiến thắng lẫn hạnh phúc, chỉ có độc mỗi sự chờ đợi. “Nàng chắc chứ?” Đôi môi chàng vuốt ve ngón tay nàng bằng ngôn từ.p>
Nàng gật đầu. “Vâng.”
Chàng nhắm mắt lại như thể điều khủng khiếp đã đi qua “Tạ ơn chúa.”
Nàng cúi xuống và hôn nhẹ lên má chàng. Nhưng khi nàng vừa mới ngẩng lên lại, chàng quay đầu. Miệng chàng kết nối với miệng nàng.
Chàng đang hôn nàng.
Chạm nhẹ qua môi nàng, trêu chọc nàng, khêu gợi nàng, cho đến khi cuối cùng miệng nàng mở rộng ra với chàng. Chàng rên rỉ và liếm bên trong môi dưới của nàng. Nàng đưa lưỡi của mình về phía trước cùng lúc và quấn lấy chàng. Nàng không biết liệu nàng có đang làm đúng không. Nàng chưa bao giờ hôn như thế này trước khi, nhưng nhịp tim nàng đập mạnh vang lên bên tai và nàng không thể điều khiển nổi chân tay nàng đang run rẩy. Chàng ôm ghì lấy đầu nàng bằng cả hai tay và giữ lấy nó, các góc cạnh gương mặt chàng đối diện với nàng làm cái ôm sâu hơn. Nó không giống với nụ hôn nhã nhặn lịch lãm của Eustace. Nó đen tối hơn, đói khát và gần như đáng sợ. Nàng cảm thấy y như thể nàng đang trên bờ vực thẳm. Hoặc là có thể bị vỡ tan thành nhiều mảnh đến nỗi nàng sẽ không bao giờ có cơ hội gắn chúng lại với nhau được nữa. Chàng giữ lấy môi dưới của nàng giữa 2 hàm răng và dày vò nó. Đáng lẽ điều này nên là đau đớn hay ít nhất cũng là khó chịu, nhưng chỉ có sự thoả mãn và niềm vui sướng xuyên thẳng vào tận sâu trong cơ thể nàng. Nàng rên rỉ và cong người lên phía trước.
Xoảng!
Lucy giật bắn người. Simon nhìn qua vai nàng, mặt chàng căng thẳng, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi
“Ôi trời đất quỷ thần ơi!” bà Brodie kêu lên. Một cái khay sứ đã vỡ tan tành, cái bánh vỡ vụn, và bánh pudding cùng trà thì thành một đống hỗn độn dưới chân bà. “Thuyền trưởng sẽ nói gì đây?”
Một câu hỏi hay, Lucy thầm nghĩ.