“Em đã tìm thấy anh.” (từ đây giữa hai anh chị xưng là anh và em nhé, không còn khoảng cách giữa ta và nàng nữa rồi)
Nàng nói và hướng cái nhìn về phía chàng, trái tim của nàng đang run rẩy trong cảnh tượng mà nàng nhìn thấy. Simon mặc áo sơmi và đứng tựa vào ghế. Chàng đeo một chiếc tạp dề màu xanh lá dài bên ngoài áo gilê của chàng để bảo vệ nó. Ống tay áo được xắn lên, để lộ ra khuỷu tay chàng phủ đầy một lớp lông tơ màu vàng.
Lucy mỉm cười với ý nghĩ rằng Simon đang mặc quần áo lao động. Điều này làm cho bề ngoài của chàng không giống như nàng đã thấy trước đây và làm nàng ngạc nhiên, nó hấp dẫn nàng. Từ khi họ đến London, chàng luôn trông rất chải chuốt như rất nhiều người đàn ông khác trên thế giới.
“Em hi vọng anh không phiền. Newton đã để em vào.” “Không hề gì. Rosalind đâu?”
“Em đến một mình.”
Chàng lặng đi căng thẳng và phóng một cái nhìn về phía nàng, làm cho nàng thấy thật khó khăn để giải thích. ”Chỉ 1 mình?” Và đó là sự lo lắng của chàng. Chàng đã giải thích rất rõ ràng khi lần đầu tiên nàng đến London rằng nàng không bao giờ được rời khỏi nhà một mình. Nàng đã gần như quên mất cái yêu cầu này, khi mà trong suốt những tuần qua đã không có vấn đề gì xảy ra.
Rõ ràng là, chàng vẫn lo lắng về kẻ thù của chàng. ”Ừm, ngoại trừ người đánh xe ngựa, một cô hầu và một người đầy tớ – em đã mượn xe ngựa của Rosalind.” Nàng cười một cách dễ dàng với chàng.
“À!” Vai chàng giãn ra, và chàng bắt đầu tháo tạp dề ra.”Trong trường hợp này,anh có thể mời em một tách trà chứ?”
“Anh không phải dừng lại vì em” Nàng nói “Nghĩa là, nếu em không làm phiền anh”
“Em luôn luôn làm phiền anh, thiên thần ngọt ngào ạ.” Chàng đeo lại cái tạp dề và quay lại với bàn làm việc.
Nàng thấy rằng chàng rất bận, nhưng họ sẽ cưới trong vòng chưa đầy một tuần nữa. Những ý nghĩ thì thầm còn lưu lại trong tâm trí nàng, sự sợ hãi tưởng tượng rằng chàng sẽ chán nàng bây giờ, hoặc tệ hơn, sẽ có những ý định khác bên cạnh đó. Nàng đến bên cạnh chàng ”Anh đang làm gì vậy”
Chàng dường như căng thẳng hơn, nhưng giọng của chàng vẫn bình thường.” Ghép cành cho hoa hồng. Không phải là một việc làm thú vị. Anh lo lắng, nhưng em được mời để xem.”
“Anh có chắc chắn rằng anh không phiền?”
“Không, dĩ nhiên là không.” Chàng khom người xuống trên băng ghế, không nhìn vào nàng. Chàng có một cành có gai ở phía trước, có lẽ là một phần của cây hoa hồng và cẩn thận cắt tỉa đoạn cuối thành một đầu nhọn.
“Chúng ta đã không ở một mình cùng nhau trong vài ngày ,và em đã nghĩ thật tuyệt vời để… nói chuyện” Nàng thấy khó khăn để nói chuyện với chàng khi chàng đang quay lưng đi.
Lưng chàng cứng lại, như thể chàng đang nhủ thầm giữ nàng thật xa, nhưng chàng không rời đi. “Phải”
Lucy cắn nhẹ môi nàng: “Em biết em không nên đến muộn thế này,nhưng Rosalind làm em bận rộn suốt ngày để đi mua sắm và tìm kiếm quần áo và nhiều thứ. Anh sẽ không tin những con đường đông như thế nào vào buổi chiều. Nó làm tụi em mất hàng giờ để về nhà.” Lucy ngồi gần ghế đẩu và giữ hơi thở. Bây giờ đến lượt nàng lắp bắp “Simon, có phải anh đã thay đổi ý định của mình?”
Điều này gây nên sự chú ý của chàng. Chàng nhìn xuống, giận dữ “Cái gì?”
Nàng với cử chỉ giật mình phản kháng. “Anh dường như rất bận rộn mọi lúc, và anh không hôn em kể từ lúc anh cầu hôn. Em tự hỏi có lẽ anh đã có thời gian để nghĩ về nó và thay đổi suy nghĩ về việc cưới em.”
“Không” Chàng quăng con dao xuống và dựa cánh tay thẳng vào ghế, đầu cúi xuống.
“Không, anh xin lỗi. Anh muốn cưới em, rất muốn cưới em từ lâu, bây giờ anh muốn hơn bao giờ hết. Anh cam đoan với em, anh đã đếm từng ngày cho đến khi chúng ta kết thúc đám cưới. Anh đã mơ ước được ôm em trong đôi tay mình khi em là trở thành người vợ hợp pháp của anh và sau đó anh phải làm tâm trí mình sao lãng hoặc điên lên để chờ từng ngày.Vấn đề là ở anh”
“Vấn đề gì vậy?” Lucy nhớ lại nhưng thật sự bối rối. “Nói với em và chúng ta sẽ cùng nhau giải quết.”
Chàng thở dài, lắc đầu, và quay mặt lại phía nàng. “Anh không nghĩ vậy.Vấn đề là tất cả do tự anh gây ra, đối mặt với nó phải là chính bản thân anh chịu đựng để vượt qua. Cảm ơn chúa vì chúng sẽ biến mất trong tuần khi chúng ta ràng buộc nhau bởi lời thề hôn nhân trước thánh.”
“Anh đang cố tình nói những điều khó hiểu.”
“Rất kiên cường.” Chàng than thở. “Anh có thể hình dung ra em cùng với cây kiếm sắc nhọn trong tay, đang đánh bại những người Do Thái ngoan cố và hoài nghi những người Samaritan. Họ đang thu mình lại trước sự trừng phạt lạnh lùng và trước cái nhìn khủng khiếp của em .” Chàng cười trong hơi thở . “Chúng ta đang nói đến anh đang gặp rắc rối xung quanh việc không được chạm vào em.”
Nàng mỉm cười “Chúng ta đã đính hôn. Anh có thể chạm vào em.” “Không, thực sự, anh không thể” Chàng ngồi thẳng lên và nhặt lại con dao gọt lên. “Nếu anh chạm vào em, anh không chắc anh có thể dừng lại được không”. Chàng bẻ cong và nhìn chăm chú vào những bông hồng khi chàng thận trọng cắt cành khác trên thân cây.
“Thực tế, anh hoàn toàn chắc chắn anh không thể dừng lại. Anh say mê mùi hương của em và cảm nhận sự trong trắng của em, làn da trắng của em.”
Lucy cảm thấy hơi ấm ở 2 bên má. Nàng nghi ngờ rất nhiều nếu làn da hiện giờ của nàng thực sự trắng.Nhưng chàng hầu như không chạm vào nàng trong tất cả thời gian ở Maiden Hill.Chắc chắn nếu chàng có thể kìm chế bản thân chàng lúc đó,thì bây giờ chàng có thể. “Em …”
“Không” Chàng nín thở và lắc đầu như thể đang xua đuổi nó. “Anh đã ôm tấm lưng của em, áo choàng của em rơi xuống khỏi vai em như thể vật tầm thường trước khi anh có thể nghĩ, ở trong em trước khi anh có thể suy nghĩ sâu hơn,và 1 khi bắt đầu lại, anh chắc như quỷ rằng anh không thể dừng lại trước khi chúng ta cùng nhau lên thiên đường. Có thể không sau đó”
Lucy mở miệng nhưng không thốt nổi 1 âm thanh nào.Thiên đường…
Chàng nhắm mắt lại và rên rỉ. “Chúa ơi. Anh không thể tin anh đã nói với em điều này”
“Tốt thôi” Nàng hắng giọng. Những lời của chàng làm nàng run rẩy và nóng bừng. “Uhm,điều đó thật hão huyền”
“Thật à?” Chàng liếc về phía nàng. Chàng có một vệt màu sáng xuất hiện trên gò má. “Anh mừng rằng em đã nói chuyện với vị hôn phu thiếu kiểm soát của mình cùng với cả bản tính tự nhiên của anh ta rất tốt”
Ôi trời. “Có lẽ em nên đi”.Nàng đứng dậy.
“Không, ở lại với anh, làm ơn. Chỉ là….chỉ là đừng đến gần anh”.
“Tốt thôi” Nàng ngồi thẳng và đặt tay nàng trên đùi mình.
Môi nàng trễ xuống “Em đã rất nhớ anh”
“Còn anh, cũng thế”
Họ trao cho nhau nụ cười trước khi chàng lại vội vàng quay đi, nhưng lúc này nàng đã biết lí do và bình thản. Nàng nhìn chàng đặt 1 bên thân cây và nhấc cái chậu đựng thứ nhìn giống như một gốc cây nhỏ. Những vòi nước đã phun ở đằng sau và những ngôi sao bắt đầu mọc đầy trên bầu trời phía trên mái vòm.
“Anh chưa bao giờ kết thúc câu chuyện cổ tích anh đã kể với em” Nàng nói “Hoàng tử rắn. Em sẽ không thể hoàn thành những bức tranh minh hoạ nếu anh không kể cho em về kết thúc.
“Em vẫn làm những bức tranh minh hoạ”
“Dĩ nhiên”
“Anh không thể nhớ anh đã dừng lại ở đâu” Chàng nhăn mặt bên trên thân cây xấy xí. “Bây giờ nó rất dài”
“Em nhớ” Nàng ngồi xuống trên chiếc ghế đẩu. “Angelica đã lấy trộm bộ da của Hoàng tử rắn và đe doạ phá huỷ nó, nhưng nàng đã động lòng thương và tha chết cho chàng”.
“Ah, đúng rồi” Chàng giữ 1 cách cẩn thận chiếc kéo hình chữ V bên trên thân cây. “Hoàng tử rắn nói với Angelica, ‘Cô gái xinh đẹp, từ khi nàng giữ bộ da của ta, nàng đã nắm cuộc sống của ta trong tay nàng, nàng chỉ cần nói ra và ta sẽ ban cho nàng 1 điều ước”.
Lucy cau mày: “Anh ta có vẻ không thông minh lắm. Tại sao anh ta không đơn giản hỏi xin lại bộ da của mình mà không cần nói với cô ấy về sức mạnh cô ấy có với anh ta?”
Chàng bắn cho nàng cái nhìn bên dưới hàng lông mày. “Có lẽ anh ta hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ấy”.
Nàng khịt mũi “Không loại trừ anh ta cực kì kém thông minh” .
“Tâm hồn lãng mạn của em đã chôn vùi. Bây giờ cho phép anh tiếp tục ?”
Nàng ngậm miệng lại thật chặt và gật đầu yên lặng.
“Tốt.Một ý nghĩ loé lên với Angelica rằng nàng đã gặp may mắn ở đây. Có lẽ rốt cuộc nàng có thể gặp được hoàng tử của vùng đất. Vì vậy nàng đã nói với Hoàng tử rắn rằng ‘Có một trận bóng hoàng gia được tổ chức tại đây tối nay. Anh có thể đưa tôi vượt qua thành lũy của lâu đài để tôi có thể thấy hoàng tử và những người tùy tùng không?’ Oh, hoàng tử rắn nhìn nàng bằng đôi mắt bạc sáng và nói “Ta có thể làm điều tốt hơn thế, ta cam đoan với nàng”.
“Nhưng, chờ đã” Lucy ngắt lời “Không phải hoàng tử rắn là nhân vật chính của câu truyện à?”.
“Người rắn ?” Simon cắt thêm vào vết khía hình chữ V mà chàng đã làm trong gốc cây và bắt đầu cuốn bọc cho cả 2 một dải vải hẹp. “Ý tưởng nào cho em ý nghĩ rằng anh ta sẽ là1anh hùng ?”
“Oh. Tất cả cơ thể anh ta bằng bạc, đúng không anh?” “Nhưng anh ta thật sự đã trần truồng, và người anh hùng của câu chuyện thường có 1vài điều gì đó khác hơn là tên của mình”.
“Nhưng….”
Chàng cau mày 1 cách nghiêm khắc với nàng “Em có muốn anh tiếp tục không?”
“Có” Nàng trả lời ngoan ngoãn. “Tốt. Hoàng tử rắn vẫy 1 bàn tay toả sáng của mình, và bỗng nhiên bộ quần áo rách màu nâu tẻ nhạt của Angelica trở thành bộ váy áo màu đồng lộng lẫy. Mái tóc của nàng có màu đồng và những trang sức hồng ngọc cùng đôi chân của nàng đi đôi giầy thêu màu đồng. Angelica quay 1 vòng, thích thú với sự thay đổi của nàng, nàng la lên, “chờ cho đến khi hoàng tử Rutherford thấy tôi !”.
“Rutherford?” Lucy nhướn 1 bên chân mày.
Chàng chằm chằm nhìn nàng nghiêm khắc.
“Em xin lỗi” “Hoàng tử Rutherford, chàng trai có mái tóc màu vàng quăn. Nhưng hoàng tử rắn không trả lời, và chỉ khi Angelica chú ý rằng anh ta đã khuỵu đầu gối xuống bên cạnh lò than và ngọn lửa ánh xanh bắt đầu yếu dần. Để trao điều ước cho cô gái chăn dê, anh ta đã làm suy yếu sức mạnh của mình”
“Người đàn ông ngốc nghếch” Chàng nhìn xuống và cười với nàng và sau đó lần đầu tiên chàng chuyển sự chú ý đến bầu trời đêm “Chúa ơi, đã muộn thế này sao? Tại sao em không nói với anh? Em cần phải quay lại nhà của Rosalind trong thành ngay lập tức”. Nàng thở dài. Ở London thật rắc rối, hôn phu của nàng đang trở nên tẻ nhạt 1 cách đáng thương. “Được thôi”. Lucy đứng dậy và phủi bụi khỏi chiếc áo của nàng. “Khi nào em gặp anh lần nữa”.
“Anh sẽ gặp em vào bữa sáng” Chàng thì thầm lơ đãng.
Sự thất vọng bắn xuyên qua nàng. “Không, Rosalind đã nói chúng em sẽ đi sớm để gặp người may găng tay, và chúng em sẽ đi xa trong bữa trưa. Chị ấy đã sắp xếp giới thiệu em với 1 vài người bạn của chị ấy”.
Simon cau mày. “Em có đi không?”
“Có”. Nàng thừa nhận “Nhưng em không có ngựa cưỡi”
“Anh có 1 vài con ngựa. Anh sẽ đến nhà Rosalind trước bữa sáng sau đó chúng ta sẽ cưỡi ngựa trong công viên. Chúng ta sẽ quay lại chỗ Rosalind kịp để đưa em đi đến chỗ thợ may.
“Em rất thích” Nàng nhìn chàng.
Chàng nhìn lại nàng “Chúa ơi, và anh thậm chí còn không thể hôn em.Đi đi”
“Chúc ngủ ngon”. Lucy cười khi nàng đi bộ quay lại lối đi.
Phía sau nàng có thể nghe thấy tiếng Simon nguyền rủa.