Hoàng tử rắn

Rạng sáng, màn sương mù dày đặc giống như dải lụa màu xám cuộn lại, quằn quại trên nền đất. Sương cuộn lại quanh chân của Simon khi chàng đi đến địa điểm quyết đấu đã định, thấm dần qua bộ đồ bằng vải lanh và vải da mang tới cho chàng cơn rét thấu xương. Phía trước chàng, Henry giơ chiếc đèn lồng soi đường cho họ, nhưng sương mù đã che khuất ánh sáng, khiến cho họ cảm thấy như đang lần mò trong một cơn ác mộng. Christian đi bộ bên cạnh chàng, im lặng lạ thường. Chàng đã trải qua một đêm tập luyện và hội ý cùng với người thứ hai của Jame, và ngủ được một chút nếu có. Ở phía trước, lờ mờ bóng một ngọn đèn và rồi hình dạng của 4 người hiện ra trong buổi bình minh. Làn hơi thở bao trùm quanh đầu họ.
 “Ngài là Tử tước Iddesleigh?”một trong số bọn họ chào hỏi chàng.Đó không phải là Jame, vậy thì đó hẳn phải là người thứ hai*.
“Tôi đây” Hơi thở của chàng cuộn lại về phía trước và rồi tiêu tan trong không khí sáng sớm lạnh lẽo.
 Người đàn ông bước về phía họ. Đó là một người đàn ông trung niên, đeo kính và đeo bộ tóc giả rẻ tiền. Áo khoác cùng với quần ống túm, bộ đồ rõ là đã lỗi thời vài năm rồi và đã sờn rách, tất cả toát ra vẻ ngoài phóng đãng của hắn. Đằng sau hắn, một gã đàn ông lùn ngập ngừng bên cạnh một người đàn ông khác – ông này chắc hẳn là bác sỹ, nghề nghiệp của ông ta được minh chứng qua mái tóc giả ngắn qua vai và chiếc túi màu đen.
 Người đàn ông đi đầu tiếp tục nói: ”Ông Jame tỏ ý muốn xin lỗi chân thành vì bất cứ sự lăng mạ nào mà ông ta đã gây ra cho ngài. Ngài có chấp nhận lời xin lỗi và hủy bỏ trận quyết đấu được không ?”
 Đồ nhát gan. Liệu có phải Jame đã gửi người thứ hai tới mà không hề tới đây. « Không, ta không đồng ý. »
 “Chết tiệt ngươi đi, Iddesleigh”
 À, vậy ra nhà ngươi ở đây “Chào buổi sáng, James”. Simon khẽ mỉm cười
Câu trả lời là một lời nguyền rủa khác nữa, không khác với lúc đầu.
 Simon gật đầu với Christian. Người đàn ông trẻ hơn và người thứ hai của James bắt đầu đánh dấu không gian đấu kiếm. Quincy James đi đi lại lại hết lùi lại tiến trong làn sương lạnh, có thể là để làm ấm người lên mà cũng có thể là vì sự sợ hãi trong hắn.

 Hắn mặc áo khoác màu đỏ giống như cái áo khoác hắn đã mặc đêm trước, chiế áo giờ đã nhăn nheo và bẩn thỉu. Tóc hắn trông bóng nhờn, có vẻ như hắn đã luyện tập cả đêm. Khi Simon nhìn, gã luồn tay gãi sột soạt vào mớ tóc giả. Thói quen bẩn thỉu, không biết hắn có rận ko nhỉ? James chắc hẳn là mệt mỏi vì đêm qua ngủ muộn, nhưng ngược lại, hắn đã là con bạc lâu năm, đã quen với việc thức khuya.Và hắn ta còn trẻ hơn. Simon thận trọng quan sát hắn. Chàng chưa bao giờ chứng kiến James quyết đấu, nhưng có tin đồn từ học viện Angelo rằng đối thủ của hắn là một kiếm sĩ lão luyện. Hắn không ngạc nhiên. Mặc dù có tật cà lăm và tật giật mắt, người đàn ông này có một vẻ uyển chuyển của một vận động viên. Hắn có chiều cao ngang tầm và tầm tay của họ cũng sẽ ngang bằng nhau.
 “Tôi có thể xem kiếm của anh không?” Gã đàn ông đeo kính đã quay lại. Hắn đưa tay ra.
 Người thứ hai khác đã đến. Gã này thấp, trẻ, mặc một áo khoác màu xanh vỏ chai, hắn đã liên tục đi vòng quanh trong một dáng vẻ lo sợ. Trận quyết đấu, dĩ nhiên tuân theo luật lệ thông thường. Nhưng luật lệ trong những trường hợp này hiếm khi được tuân thủ. Simon rút kiếm ra khỏi bao và đưa cho người đeo kính.  Dợm vài bước chân xa ra, Christian đưa lại thanh kiếm cho James. Chàng và người thứ hai của James kiểm tra đầy trách nhiệm cả hai lưỡi kiếm và xem xét kỹ chúng trước khi trả chúng lại.
 “Cởi áo anh ra”. Gã đeo kính nói.
Simon nhướng một bên lông mày.Người bạn này hiển nhiên là một người coi trọng nghi thức một cách khắt khe.”Ông thực sự nghĩ rằng tôi đang mặc áo giáp trong áo sơ mi sao?”
 “Làm ơn thưa ngài.”
 Simon thở dài và nhún vai,cởi áo khoác màu xanh bạc và gilê, tháo caravat và mở khuy một nửa thân trên áo sơmi. Henry vôi vàng kiểm tra khi chúng rơi dưới đất.
 James nới lỏng áo sơ mi cho Christian .”Mẹ kiếp,trời lạnh nhu con đĩ tháng năm.”
 Simon xé toạc viền chiếc áo sơ mi của chàng. Các lỗ chân lông của chàng dựng đứng lên trên khuôn ngực trần.

 Người thứ hai gật đầu “Cảm ơn”. Khuôn mặt hắn cứng đờ, người đàn ông này rõ ràng không có khiếu hài hước.
 
“Ngài cứ tự  nhiên”. Simon cười chế giễu. ”Chúng ta có thể tiếp tục chứ? Tôi chưa từng phá vỡ tốc độ của chính mình.”
 “Và ngươi sẽ k-k-không hơn đâu”. James tiến lên,thanh kiếm đã sẵn sàng
Simon không cười. « Từ ngữ can đảm dành cho kẻ giết người. »
 Chàng cảm thấy cái nhìn nhanh của Christian. Co phải chàng trai đã biết? Chàng không bao giờ kể với anh ta về Ethan- lí do thật sự của cuộc quyết đấu này. Simon chĩa lưỡi kiếm và đối mặt với kẻ thù của chàng. Sương mù cuộn vòng quanh chân họ.
 “Tiến lên”. Christian hét lên.
 Simon lao lên, James đã tránh được, những thanh kiếm đang cất lên bài ca chết chóc của chúng. Simon cảm thấy khuôn mặt chàng co giãn thành nụ cười buồn rầu. Chàng đâm vào sơ hở của James, nhưng hắn đã tránh được vào phút cuối cùng. Sau đó chàng thủ thế, rút lui tránh những nhát đâm liên tiếp. Các bắp thịt dưới chân chàng đang đốt cháy trong sự căng thẳng. James khá nhanh nhẹn và khoẻ mạnh,một đối thủ cẩn trọng,nhưng hắn cũng khá liều mạng,tấn công một cách táo bạo. Mạch máu trong huyết quản của Simon như ngọn lửa nóng, đang làm cho thần kinh chàng bốc cháy. Chàng chưa bao giờ cảm thấy mình đang sống và ngược đời là – thật gần với cái chết như khi chàng quyết đấu.
 “A.”
 Jame lao kiếm thẳng tới chỗ hở trên ngực của Simon. Chàng đã làm lệch đường kiếm trong phút cuối. Vũ khí của chàng trượt đi, rít lên, tấn công lại đối thủ của chàng cho đến khi hai cán kiếm đụng nhau, hơi thở cuộn quanh khuôn mặt hai người. James ép kiếm tấn công lại chàng với tất cả sức mạnh. Simon cảm thấy cơ bắp của chàng đang căng lên. Chàng trụ chân, không để bị đẩy lùi. Chàng có thể nhìn thấy những mạch máu vằn đỏ trong đôi mắt của James và hơi thở hôi thối của hắn, mùi hôi thối khiếp sợ.

 “Máu”  một trong hai người thứ hai kêu lên,và sau đó họ thấy vết máu trên cánh tay chàng.
“Cậu có muốn dừng lại không?” Christian hỏi.
 “Chết tiệt, không” Simon gò vai xuống, và vòng lại sau lưng James, tấn công bất thình lình từ phía sau hắn. Có gì đó tối tăm và thú tính bên trong chàng gào thét, Bây giờ,hãy giết chết hắn đi! Chàng phải hết sức cẩn thận. Nếu chàng chỉ làm bị thương kẻ thù của mình, James sẽ có quyền dừng cuộc quyết đấu này lại, và chàng sẽ phải trải qua những điều vô nghĩa này lại lần nữa.
 “Tất cả những điều này là không cần thiết” một trong hai người gào lên “ Các quý ông,hãy buông kiếm xuống đi,danh dự cần được đảm bảo.”
 “Danh dự chó chết” Simon tấn công, chém và đâm, vai phải chàng truyền xuống những cơn đau nhói như kim châm.
 Những lưỡi kiếm kêu lên lanh lảnh khi những người đàn ông nhảy lên thảm cỏ. Chàng có thể cảm nhận được dòng nước ấm đang chảy xuống lưng chàng và chàng không quan tâm đó là mồ hôi hay máu. Đôi mắt James mở rộng. Hắn đang cố gắng tự vệ một cách tuyệt vọng, khuôn mặt hắn đỏ bừng. Chiếc áo khoác của hắn đã biến màu bên dưới nách hắn. Simon đánh nhử đòn từ trên cao. Và bỗng nhiên Jame quay lại, nhào tới chém vào sau chân chàng. Simon cảm thấy đau nhói nơi đầu gối. Nỗi sợ hãi trào dâng trong chàng. Nếu James cắt đứt được gân chân chàng, chàng sẽ bị què, không thể đứng và tự vệ. Bất thình lình, James để lộ ngực. Gã đàn ông lại nhắm vào phía sau và đâm vào chân chàng một lần nữa. Simon đã lấy lại tự chủ. Chàng dồn tất cả sức lực vào cánh tay và nhắm thẳng vào ngực James. Simon cảm thấy tiếng động kinh người khi lưỡi kiếm của chàng đâm xuyên vào xương của hắn. Đôi vai của chàng cháy lên trên nách hắn. Chàng nhìn thấy đôi mắt James mở rộng và hiểu rằng cái chết đang đến với hắn, nghe được tiếng thét của một trong số những người chứng kiến, và ngửi được mùi hôi thối của nước tiểu khi kẻ đã chết mất kiểm soát.
 Kẻ thù của chàng trượt xuống nền đất.
 Simon cúi xuống trong một giây, nuốt nhanh đầy phổi không khí.Sau đó chàng đắt một chân lên ngực xác chết và rút kiếm ra. Đôi mắt Jame vẫn mở lớn trừng trừng nhưng không còn thấy thứ gì.
 “Chúa ơi” Christian đưa một tay lên miệng.
 Simon lau sạch lưỡi kiếm của chàng. Đôi tay chàng khẽ run rẩy ,và chàng nhăn mặt, cố gắng kiểm soát chúng. “Cậu có vuốt mắt hắn ta lại không.”

 “Chúa tôi. Chúa tôi. Chúa tôi”. Người đàn ông thấp nhỏ gần đó đang nhảy lên xuống liên hồi trong trạng thái hoảng sợ. Bỗng nhiên,hắn cúi xuống và nôn tung toé kên đôi giày của hắn.
 
“Cậu vuốt mắt cho hắn được chứ?” Simon hỏi lại lần nữa. Chàng không biết tại sao điều đó làm chàng bận tâm đến vậy. James chẳng còn sống để mà biết tới chuyện mắt anh ta đang mở trừng trừng.
 Người đàn ông nhỏ bé vẫn đang kêu la nhưng người đeo kính đã đưa tay vuốt mắt James.
 Bác sỹ tiến lại gần và nhìn xuống một cách bình thản: Anh ta đã chết, anh đã giết anh ta.”
 “Phải, tôi biết”. Simon nhún vai
“Chúa ơi, lạy chúa”. Christian thì thầm
 Simon chỉ sang Henry và ra hiệu quay lại. Họ không cần đèn lồng nữa. Mặt trời đã lên cao, làm tan hết sương mù và báo hiệu một ngày mới mà Quincy James sẽ không bao giờ có thế thấy được nữa. Đôi tay của Simon vẫn run rẩy.

 (*Chú thích của charon : Người thứ hai, có nhiều bản dịch gọi là phụ tá, nhưng mình nghĩ dịch là người thứ hai có lẽ hợp lý hơn, vì người thứ hai không chỉ là phụ tá trong cuộc đấu cho người tham gia quyết đấu, mà còn có vai trò : 1 là làm chứng cho vụ quyết đấu, 2 là nếu người tham gia quyết đấu của bên mình vì lý do nào đó mà vắng mặt, thì người thứ hai này sẽ phải đảm nhiệm vai trò của người kia, thế vào vai trò quyết đấu của người này, hay nói cách khác là phải quyết đấu thay cho bạn mình).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận