Dịch: Capduck
Edit: N.T.Anh
Beta: Charon
“Đối với cậu đó không phải một trò chơi, đúng không?”
Sau nhiều đêm Christian mới hỏi điều này. Giọng anh trầm thấp nhưng cái nhìn của Simon thật khó nắm bắt tuy anh chỉ nhìn xung quanh
Nhà hát Drury Laneđông đúc như một cái xác chết lúc nhúc đầy giòi bọ. Chàng đã mua khu ngồi có mạ vàng ở góc trên tầng 2 ình, Lucy, Rosalind và Christian. Khu này đủ gần sân khấu để có thể thấy được cả tròng mắt của diễn viên, đủ cao để không thể có bất kỳ dị vật hoa quả (trái cây, trứng thối… đó bạn) nào đi lạc tới được một khi vở kịch trở nên chán ngắt. Đám thị dân bên dưới cũng tương đối ngoan ngoãn, bọn gái mại dâm làm việc ở tầng dưới cũng biết đường che chắn bộ ngực – hầu như là vậy. Tiếng ồn cũng nhỏ đủ để chàng nghe thấy được David Garrick người sắm vai Hamlet già cả đang hét lên lời thoại của mình. Dĩ nhiên, nhờ thế mà các diễn viên đều có lá phổi như các chị hàng cá.
“SBLOOD” Garrick nói oang oang “Ngươi nghĩ rằng ta dễ chơi hơn một cái ỐNG NƯỚC sao?” nước dãi văng tung toé dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu
Simon cau mày, chàng thích đọc Shakespeare hơn là xem mấy vở kịch. Vì điều đó chứng tỏ rằng chàng bắt buộc phải lĩnh hội được thi nhân ở mọi dạng. Chàng liếc nhìn Lucy. Nàng đang say mê, thiên thần của chàng, đôi mắt nàng khép hờ, đôi môi hé mở khi nàng xem vở kịch. Bên cạnh nàng, tấm màn nhung đỏ được giữ trong một cái khung trên đầu nàng làm nền cho nét mặt nghiêng nghiêng nhợt nhạt và mái tóc đen thẫm của nàng. Nàng đẹp gần như không thể chịu nổi.
Chàng rời ánh mắt nhìn ra xa, “Cậu vừa nói cái gì?”
Christian cau có, “Cậu biết mà. Các trận thách đấu. Tại sao cậu lại giết những gã này?”
Simon cau mày, “Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu, “Đầu tiên tớ nghĩ đó là do một loại danh dự nào đấy, có lẽ chúng xúc phạm quý cô cạnh cậu.” tia nhìn của anh ta bắn về phía Rosalind và nhìn trở lại, “Tớ nghe được vài tin đồn…à thì họ luôn lập đi lập lại ở mọi nơi vài năm trước, trước khi anh cậu qua đời.”
Simon chờ đợi…
“Và rồi tớ nghĩ cậu muốn có thanh danh. Vinh quang từ các cuộc đọ kiếm tay đôi và giết đối thủ.”
Simon cố nén một tiếng khịt mũi. Vinh quang ư, ôi Chúa ơi, thật là một ý nghĩ mới hay ho làm sao.
“Nhưng sau James” – Christian nhìn chàng bối rối – “cậu đánh rất tàn bạo độc ác không giống cách của cậu chút nào. Tớ nghĩ, đó phải là do một vấn đề cá nhân. Hắn đã làm gì cậu hả?”
“Hắn giết anh trai tớ.”
Quai hàm Christian rớt ra “Ethan hả?”
“Im đi.” Simon liếc qua Rosalind. Mặc dù rõ ràng cô ít thích thú với vở kịch so với Lucy nhưng mắt cô vẫn còn đặt trên sân khấu. Anh quay lại Christian, “Ừ.”
“Bằng cách nào…?”
“Tớ sẽ không thảo luận chuyện đó ở đây.” Chàng cau mày sốt ruột. Tại sao rốt cuộc chàng phải bận tâm giải thích cho bản thân?
“Nhưng cậu đang tìm kiếm một gã khác mà.”
Simon đưa tay chống cằm, một lần nữa che lấy miệng “Làm sao mà cậu biết?”
Christian khó chịu xoay người ngọ nguậy trên chiếc ghế nhung mạ vàng.
Simon liếc nhìn lên sân khấu. Hamlet đang đè ông chú quỳ mọp dưới sàn xuống, thanh kiếm của hoàng tử Đan Mạch vung lên, bập bẹ vài câu thơ, rồi tra lại gươm vào vỏ, một cơ hội trả thù khác bị bỏ lỡ. Chàng luôn nhận thấy vở kịch này đặc biệt tẻ nhạt. Tại sao gã hoàng tử không giết phăng ông chú đi và kết thúc mọi chuyện?
“Tớ không phải thằng ngốc, cậu biết mà. Tớ đã theo dõi cậu” “Cái gì?” Sự chú ý của Simon quay trở lại với người đàn ông ngồi cạnh anh nãy giờ.
“Vài ngày trước,” Christian nói “ở sân chơi của Devil và vài nơi bẩn thỉu khác, cậu bước vào, không uống gì hết, lang thang khắp phòng, tra vấn bọn nhân viên…”
Simon cắt ngang cái danh sách liệt kê lê thê hoạt động của chàng, “Tại sao cậu lại theo dõi tớ ?”
Christian lờ chàng đi, “Cậu tìm kiếm một gã bự con, một gã quý tộc có tước hiệu. Một kẻ nào đó chơi bạc nhưng không phải dạng ghiền như James, nếu không thì cậu cũng đã tìm thấy hắn rồi.”
“Tại sao cậu theo dõi tớ” Simon nghiến răng lại.
“Làm sao tất cả những gã đó, những gã có địa vị và gia phong tốt, lại đi giết anh trai cậu?”
Simon nghiêng người về phía trước cho tới khi mặt anh chỉ cách mặt Christian vài tấc. Qua khoé mắt anh có thể thấy Lucy đang liếc nhìn xung quanh. Anh không bận tâm, “Tại sao cậu lại theo tôi?”
Christian chớp chớp mắt “Tớ là bạn cậu. Tớ…”
“Vậy sao?” Lời của chàng dường như lơ lửng trong không khí, gần như vang vọng.
Trên sân khấu, Hamlet chĩa thanh kiếm qua Polonius. Diễn viên đóng vai Gertrude gào khóc the thé lên “Ồ, thật là đẫm máu và liều lĩnh!” Bên cái khung kế có ai đó bật cười hét tướng lên.
“Cậu có phải là người bạn thật sự của tôi không, Christian Fletcher?” Simon thầm thì, “Cậu sẽ canh chừng sau lưng cho tôi với đôi mắt đại bàng trung thành chứ?”
Christian nhìn xuống rồi lại nhìn lên, miệng anh méo xệch “Ừ. Tớ là bạn cậu.”
“Cậu sẽ là người thứ hai đi cùng tôi khi tôi tìm hắn chứ?”
“Ừm. Cậu biết là tôi sẽ làm vậy mà.”
“Thật cảm động làm sao.”
“Nhưng cậu sẽ tiếp tục việc đó như thế nào?” Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi hơn đầy nhiệt tình. Anh nghiêng người về phía trước, lại lần nữa thu hút cái nhìn chằm chằm của Lucy, “Làm sao cậu có thể tiếp tục giết những gã đó?”
“Chuyện tôi có thể làm thế nào không thành vấn đề.” Simon quay mặt đi khi nghĩ đến đôi mắt James đã mở to, nhìn chằm chằm vào thinh không, “Vấn đề duy nhất chính là nó phải được hoàn thành. Đó là sự trả thù dành cho anh trai tôi. Cậu hiểu chứ?”
“Tớ….ừ.”
Simon gật đầu và ngả người phía sau. Anh mỉm cười với Lucy, “Đang thưởng thức vở kịch sao, quý cô?”
“Rất chăm chú, thưa đức ông.”
Nàng không phải đồ ngốc. Cái nhìn của nàng phóng từ chàng qua Christian. Sau đó nàng thở dài và nhìn trở lại sân khấu.