Khi Lucy thức giấc lần nữa, đã có tiếng Simon bước vào phòng làm việc. Căn phòng phủ một màu xám trước khi có buổi bình minh ngày mới. Simon bước vào, mang theo một ngọn nến. Chàng đặt nó ở góc bàn, nhưng vẫn đứng đó, kéo ra một tờ giấy và bắt đầu viết.
Chàng không bao giờ nhìn lên.
Ở phía bên kia căn phòng, thu cánh tay trên thành ghế dựa ẩn trong bóng tối, nàng phải gần như vô hình với chàng. Nàng đã định bám sát khi chàng trở về, yêu cầu có được câu trả lời thích đáng. Nhưng giờ nàng chỉ đơn thuần nhìn chàng, tay chống cằm. Chồng nàng trông thật mệt mỏi, như thể chàng đã không được ngủ hàng năm trời. Chàng mặc bộ đồ đêm hôm trước, cái áo khoác xanh thẫm, quần ống túm và áo ghile bạc, nhăn nhúm và biến màu. Bộ tóc giả đã rớt gần hết bột và trông xám xịt. Thật shock, bởi vì nàng chưa bao giờ thấy chàng như thế – ít nhất là khi ởLondon– ăn mặc khác kiểu quý ông đỏm dáng. Nơi khoé miệng có hai đường lõm sâu, mắt chàng có viền đỏ, môi mím chặt lại thành một đường như thể chàng ép chúng lại với nhau để tránh bật ra những cơn run rẩy. Chàng đã hoàn thành xong bất kỳ cái gì chàng đang viết, rắc lên nó một ít cát và trải thẳng tờ giấy trên chiếc bàn. Khi làm vậy, chàng đánh rơi cây bút xuống sàn, chàng văng tục và cúi xuống từ từ như ông già để nhặt nó lên, đặt nó cẩn thận lên bàn làm việc và thở dài
Sau đó chàng rời khỏi phòng. Lucy chờ vài phút trước khi đứng lên, lắng nghe tiếng bước chân của chàng trên cầu thang. Nàng nhích lại gần chiếc bàn để xem chàng đã viết những gì. Còn quá tối để có thể đọc được. Nàng mang tờ giấy ra cửa sổ, vén màn cửa, vạch tờ giấy ra để đọc trong khi nó vẫn chưa ráo mực. Bình minh chỉ mới vừa ló dạng, nhưng nàng để có thể lần ra được dòng đầu tiên.
Trong trường hợp tôi chết, tất cả của cải mà tôi sở hữu…
Đó là di chúc của Simon. Chàng để lại điền sản cho nàng. Lucy nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó đặt nó trở lại bàn làm việc. Những âm thanh của chồng nàng vang vọng từ hành lang lên tới tận chân cầu thang. Nàng chuyển ra đứng gần cửa lớn.
“Ta sẽ lấy ngựa” Simon đang nói, rõ ràng là đang nói với Newton “Bảo với tên đánh xe ta sẽ không cần hắn tối nay.”
“Vâng, thưa đức ông.”
Cửa trước đóng lại.
Và đột nhiên Lucy cảm thấy một cơn sóng giận dữ tuôn trào. Chàng thậm chí không thèm đánh thức nàng dậy, lại còn không thèm để ý sự biến mất của nàng trên giường chàng. Nàng sải bước vào sảnh, váy nàng cọ vào mắt cá chân trần sột soạt “Newton, chờ đã”
Người quản gia, quay lưng lại với nàng. Vụt quay lại “p-phu nhân, tôi không nhận ra…”
Nàng vẫy tay cho qua lời xin lỗi và đi luôn vào trọng điểm “Ông biết anh ấy đi đâu không?”
“T…tôi…tôi.”
“Không sao” nàng nói một cách thiếu kiên nhẫn “Tôi sẽ theo dõi anh ấy.”
Lucy thận trọng mở cửa trước. Cỗ xe của Simon vẫn còn ở bên ngoài, tên đánh xe đang ngủ gục trên băng ghế, một bàn tay che đi cái ngáp khi hắn ta quay ra từ chuồng ngựa
Và Simon cưỡi ngựa đi mất.
Lucy đóng cửa, lờ luôn lời kêu la của Newton rít lên phía sau, nàng chạy xuống bậc thang, rùng mình trong cái lạnh buổi sớm mai “Ông đánh xe ngựa.”
Gã đánh xe chớp mắt như thể hắn chưa bao giờ nhìn thấy bà chủ của hắn có mái tóc rối nùi y như hắn, “Thưa phu nhân?”
“Làm ơn theo sau đức ông Iddesleigh mà không để ông ấy biết đấy.”
“Nhưng thưa phu nhân…”
“Ngay bây giờ,” Lucy không đợi tên người hầu ổn định chỗ đã nhanh chóng nhảy vào thùng xe, nàng ló đầu ra ngoài lại và nói “và đừng để mất dấu anh ấy đấy.”
Cỗ xe lắc lư về phía trước.
Lucy ngồi lùi lại và kéo tấm chăn quấn qua người. Ngoài trời khá lạnh. Sẽ bị tai tiếng khi một mình lấy xe đi vòng vòng London mà không ăn mặc đầy đủ và để tóc buông rũ, nhưng nàng không để sự khiêm tốn kiềm hãm việc đối chất với Simon. Chàng đã không có được giấc ngủ nghiêm túc trong mấy ngày rồi, thế nên chàng chẳng thể trụ được lâu trong một cuộc đánh nhau. Làm sao chàng dám tiếp tục mạo hiểm mạng sống của mình mà không nghĩ rằng nàng nên biết về nó? Thực tế, đẩy nàng qua một bên, tách rời nàng khỏi bản thân chàng. Chàng nghĩ rằng nàng chỉ là cô búp bê được đưa ra ngoài chơi đùa rồi sau đó gói ghém và cất vào tủ khi chàng không có vấn đề khác cần xem xét tới chăng? Vậy thì đó đã là quá khứ khi nàng thảo luận với chàng chính xác những gì mà nàng xem như là nhiệm vụ của người vợ. Quan tâm đến sức khoẻ của chồng cũng là một nhiệm vụ. Không giữ bí mật với nàng lại là chuyện khác. Lucy thốt lên với vẻ bực bội và khoanh tay trước ngực.
Mặt trời tháng mười hai cuối cùng cũng đã mọc lên nhưng ánh sáng thì quá nghèo nàn và dường như không đủ sức để xua tan giá lạnh. Họ quẹo vào công viên, đá cuội trộn lẫn với sỏi lạo xạo bên dưới vòng quay của những bánh xe. Sương mù trôi lãng đãng trên mặt đất, ẩn nấp trong những thân cây. Từ cửa sổ nhỏ của cỗ xe, Lucy không thể thấy bất kỳ sự di chuyển nào và vẫn tin rằng tên đánh xe vẫn còn theo kịp Simon
Bánh xe dừng quay
Tên đầy tớ mở cửa và nhìn vào nàng “Người đánh xe nói nếu anh ta tới gần hơn thì đức ông của anh ta sẽ trông thấy.” “Cám ơn.”
Với sự giúp đỡ của người đàn ông, Lucy bước xuống xe và quay về phía anh ta vừa chỉ. Cách đó khoảng một trăm thước, Simon và một người đàn ông khác đang đối mặt với nhau như diễn viên trong các vở kịch câm. Ở khoảng cách này, nàng chỉ có thể đoán rằng đó là Simon qua cách chàng di chuyển. Trái tim nàng dường như chết lặng. Lạy chúa tôi, họ đã sẵn sàng bắt đầu. Nàng không còn thời gian thuyết phục Simon dừng lại cái nghi thức khủng khiếp này. “chờ ta ở đây” nàng ra lệnh ấy gã người hầu, và sau đó đi về phía hiện trường
Có sáu người đàn ông tất cả – bốn người trong số họ đứng chia ra theo vị trí nhưng không ai trong số họ nhìn theo hướng của nàng và dường như thậm chí không để ý đến nàng. Họ đã bị cuốn hút vào trò chơi nam tính đầy chết chóc này rồi. Simon đã cởi áo khoác và áo ghile cũng như đối thủ của chàng, một gã mà trước đây Lucy chưa bao giờ gặp. Áo chẽn sơ mi trắng của họ gần như ma quái trong làn sương xám buổi sáng. Ắt hẳn họ cảm thấy lạnh, nhưng không ai rùng mình, thay vào đó Simon vẫn đứng yên, trong khi gã kia quơ quơ kiếm, có lẽ là tập luyện.
Lucy dừng lại cách khoảng hai mươi thước trong một đám bụi cây. Bàn chân trần của nàng giờ đã hoàn toàn đông cứng.