Đối thủ của Simon là một gã rất to con, cao hơn chàng và vai thì rộng hơn, gương mặt hắn hồng hào chỏi màu với bộ tóc giả trắng xác, gương mặt của Simon lại nhợt nhạt như xác chết, sự mệt mỏi mà nàng đã nhận thấy khi ở nhà giờ đây lại càng rõ nét hơn trong ánh sáng ban ngày thậm chí ngay tại khoảng cách này. Cả hai người đàn ông giờ vẫn đứng yên. Họ cong chân xuống, nâng kiếm lên và tạm dừng giống như một hoạt cảnh.
Lucy há miệng ra.
Ai đó thét lên, nàng nao núng. Simon và gã to con đã lao vào nhau, bạo lực vang lên theo tốc độ mỗi cú xọc mạnh của họ, theo mỗi lời chế nhạo tồi tệ họ ném vào mặt nhau. Tiếng kiếm chạm vào nhau vang lên trong không khí. Gã to con tiến lên, kiếm đâm vào, nhưng Simon đã nhảy ra và gạt được cú thọc. Làm thế nào mà chàng vẫn nhanh nhẹn đến thế trong khi đã mệt mỏi? Liệu chàng có thể giữ vững được hay không? Lucy muốn lao về phía trước, muốn hét thật to vào mấy gã đang quần nhau. Dừng lại! Dừng lại đi! Nhưng nàng biết rằng sự xuất hiện bất thình lình của nàng có lẽ đủ để khiến Simon giật mình bỏ mất sự phòng bị và sẽ bị giết chết.
Gã to xác gầm lên và tấn công phía dưới. Simon vấp chân ra sau và gạt lưỡi gươm của gã kia ra.
“Máu!” ai đó gào lên.
Và chỉ khi đó Lucy mới nhận thấy vết ố trên ngực của chồng. Ôi, chúa ơi. Nàng không nhận ra nàng cũng đang cắn môi mình cho đến khi thấy vị tanh tanh. Chàng vẫn còn di chuyển. Liệu có chắc rằng chàng đã bị kiếm đâm xuyên qua, và rồi thì chàng sẽ ngã xuống không? Nhưng thay vào đó chàng vòng trở lại, cánh tay chàng vẫn làm việc của nó khi gã kia dồn chàng vào góc. Nàng cảm thấy đắng nghét trong cổ họng. Lạy chúa, đừng để chàng chết.
“Ném kiếm của ngươi xuống!” Một gã khác hét lên.
Lucy nhìn và nhận ra một trong những người đó là cậu thanh niên Fletcher. Ba người còn lại đang khoa chân múa tay và hét lên với hai người đang đánh nhau, cố gắng kết thúc trận đấu, nhưng Mr.Fletcher vẫn đứng im như tượng, và một nụ cười lạ lùng nở trên mặt anh ta. Anh ta đã tham dự bao nhiêu trận đánh vô nghĩa như thế này? Có bao nhiêu gã đàn ông chứng kiến chồng nàng bị giết?
Lucy đột nhiên ghét gương mặt tươi trẻ cởi mở của anh ta.
Vết máu nơi ngực Simon lan ra, trông như thể chàng đang quàng một cái khăn màu đỏ tươi nơi thắt lưng. Chàng đã mất bao nhiêu máu rồi? Gã to con cười lớn và vung kiếm với tốc độ thậm chí còn nhanh hơn và mạnh hơn. Simon bị đẩy về sau. Chàng lại đẩy lưỡi gươm của gã kia ra lần này đến lần khác. Sau đó chàng trượt chân và gần như mất đi vị thế của mình. Một vết ố khác xuất hiện trên áo chàng, vết này nằm ngay trên cổ tay của cánh tay đang cầm thanh kiếm.
“Chết tiệt”nàng nghe rõ giọng chàng. Âm thanh rất mệt mỏi, rất rất yếu ớt vọng đến tai nàng.
Lucy nhắm mắt lại và cảm thấy những giọt nước mắt đang trào ra. Nàng nấc lên để cố gắng kìm giữ tiếng nức nở. Không được tạo ra tiếng động. Không được khiến Simon xao nhãng. Một tiếng la khác, nàng nghe thấy giọng khàn khàn chửi thề của Simon. Nàng gần như vẫn còn nhắm tịt mắt nhưng nàng đã mở ra rồi. Chàng đang quỳ gối, giống như tế phẩm cho vị thần báo thù.
Oh, chúa tể ngọt ngào của em.
Gã đàn ông kia như đeo cái nhìn chiến thắng lộ liễu trên gương mặt. Hắn lao tới, lưỡi kiếm lấp loáng, đâm tới Simon. Để giết chết chồng nàng. Không , làm ơn, không. Lucy chạy về phía trước như thể đó là một giấc mơ, không gây một âm thanh nào. Nàng biết nàng sẽ không bao giờ tới được chỗ họ đúng lúc.
Simon nâng thanh kiếm của mình lên ngay phút cuối cùng và đâm xuyên qua con mắt phải của gã to xác.p>
Lucy cúi gập người và nôn mửa chất lỏng nóng bỏng tràn lên bàn chân trần của nàng. Gã to xác hét lên. Thật tệ hại, tiếng hét cao không giống với bất kỳ âm thanh nào mà nàng từng nghe trong cuộc đời. Nàng thở dốc lần nữa. Những gã đàn ông khác la lên những từ ngữ mà nàng không thể hiểu. Nàng nhìn lên. Ai đó đã rút thanh gươm cắm trong mắt phải của gã to xác kia. Chất màu đen nhĩu xuống cằm hắn ta, hắn nằm trên mặt đất rên rỉ, bộ tóc giả rơi ra khỏi cái đầu hói. một người đàn ông với cái túi bác sĩ đen cúi xuống gã bị thương nhưng ông ta chỉ lắc đầu.
Đối thủ của Simon đã chết.
Nàng nghẹn ngào và thở dốc, vị acid trào ra trên đầu lưỡi nàng. Chỉ có một đường chỉ vàng vọt hiện ra trên cổ họng đau rát của nàng.
“Iddesleigh,” gã đàn ông hấp hối hổn hển.
Simon nâng người lên, mặc dù dường như chàng cũng có chút run rẩy. Máu đã rơi xuống ống quần chẽn của chàng. Mr Fletcher đang cởi áo chàng ra, cố gắng băng bó, mặt chàng ngoảnh lại với gã đang nằm trên đất.
“Gì thế,Walker?” chàng hỏi.
“Một người khác.”
Chồng nàng đột nhiên đứng thẳng lên và gạt Mr Fletcher qua một bên. Mặt Simon đanh lại, những đường khắc hõm sâu vào má. Chỉ bằng một sải chân chàng đã đứng kế bên gã bị thua “Cái gì?”
“Một người khác” cơ thể gã kia rung lên.
Simon quỳ xuống cạnh hắn “Ai?”
Cái miệng của hắn di chuyển trước khi âm thanh nổi lên “Fletcher.”
Mr Fletcher vung tay, một sự hoang mang hiện rõ trên mặt.
Simon không rời mắt khỏi gã hấp hối “Fletcher còn quá trẻ. Mày không lừa tao dễ như thế đâu.”
Walkermỉm cười, môi hắn phủ đầy máu trào ra từ con mắt bị đâm “Ch…” một cơn ho co giật cắt đứt lời nói của hắn.
Simon cau mày, “Mang đến ít nước đi.”
một trong những người đàn ông mang đến một cái chai kim loại “whiskey”.
Simon gật đầu và cầm lấy nó. Chàng đưa cái bình lên môi kẻ thù và gã đó nuốt một ngụm. Walker thở dài, nhắm mắt lại.
Simon lắc hắn “Ai?”
Lucy thở dốc.
Walker hé nữa mắt “Chaaaa…” hắn líu ríu nói.
Simon đứng dậy và nhìn thẳng vào Christian. Gã đàn ông trên đất thở dài lần nữa, hơi thở cuối cùng nấc lên trong cuống họng.
Simon thậm chí không thèm nhìn xuống “cha cậu? là Sir Rupert Fletcher, phải không?”
“Không.” Christian lắc đầu “Cậu không nên tin vào lời của gã mà cậu vừa giết chứ?”
“Tớ có nên không?”
“Hắn nói dối.”
Simon chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên “Có phải cha cậu đã giúp chúng giết anh tôi?”
“Không!” Christian vung tay lên “Cậu thật vô lý. Tôi đi đây.” Chàng sải bước bỏ đi
Simon nhìn chằm chằm sau cậu ta.
Những người khác cũng bỏ đi.
Lucy lau miệng bằng mặt sau của bàn tay và tiến về trước “Simon.”
Chồng nàng quay lại và chạm vào ánh mắt nàng băng ngang qua cơ thể gã đàn ông mà chàng vừa giết.