Dịch: Minmin
Edit: Teacher_anh
Chúa ơi.
Lucy.
“Em đang làm gì ở đây thế?” Simon không thể kìm lại được mình, câu hỏi bật ra với một âm điệu cao vút.
Lucy ở đây, tóc nàng rối bù, mặt nàng tái nhợt. Nàng nắm chặt cái áo, vai co lại, vội vã, những ngón tay dưới cằm xanh mét bởi cái lạnh.
Trông như thể nàng đã nhìn thấy một thứ thật khủng khiếp.
Chàng liếc nhìn xuống phía dưới. Thân hình Walkernằm ngay dưới chân chàng như một phần thưởng đầy máu. Có một lỗ hổng rộng ở chỗ nơi mà mắt hắn ta đã từng ở đó, và miệng hắn ta mở ra và bị méo lệch về một bên, đã không còn sự sống để giữ cho nó khép lại. Bác sĩ và những phụ tá đã về như thể họ sợ phải đối mặt với cái xác khi mà hung thủ vẫn còn đứng đó. Chúa ơi.
Nàng đã thấy chúng với nỗi kinh hoàng.
Nàng đã nhìn thấy chàng chiến đấu vì sinh mạng của mình, nhìn thấy chàng giết chết một người đàn ông còn sống, nhìn thấy máu phun ra ngay trước mắt nàng. Vây quanh chàng là máu của chính mình và cả của những người đàn ông khác. Chúa ơi. Không có gì lạ, khi nàng đã nhìn chàng như nhìn thấy một con quái vật. Đó chính là chàng. Chàng đã che giấu nó trong suốt thời gian dài. Chàng đã không còn đường lui. Chàng đã không bao giờ muốn nàng thấy điều này. Không bao giờ muốn nàng biết chàng — “Em đang làm gì ở đây thế hả?” Chàng hét lên, để khiến nàng quay lại, vây hãm nàng trong tâm trí chàng.
Nàng đã đứng vững, không hề bị tác động, thiên thần của chàng, ngay cả khi nàng phải đối mặt với chàng đang la hét như một người điên, toàn thân phủ đầy máu. “Anh đã làm gì thế?”
Chàng khép mắt lại, lẩn tránh. Cánh tay nâng lên cao, trong tay vẫn nắm chặt thanh kiếm. “Đây là tất cả những gì mà anh có . . .” Chàng cười.
Nàng do dự, bối rối.
Cổ họng chàng khô khốc, mắt trở nên cay xè, nhức nhối, nhưng chàng cười. “Anh phải trả thù cho anh trai mình.”
Nàng nhìn xuống khuôn mặt bị hủy hoại của Walker. Rùng mình. “Anh đã giết bao nhiêu người vì anh trai mình rồi?”
“Bốn.” Chàng nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của họ. “Anh đã nghĩ bốn là tất cả bọn chúng. Anh nghĩ anh đã hoàn thành, nhưng anh vừa được bảo là còn có người thứ năm.”
Nàng lắc đầu. “Không.”
“Đúng vậy.” Chàng không biết vì sao chàng lại vẫn đang tiếp tục nói. “Còn có một kẻ nữa.”
Nàng mím chặt môi lại, để giữ lại tiếng khóc hay để…, chàng không biết. “Anh không thể tiếp tục làm việc này, Simon.”
Chàng giả ngốc, mặc dù chàng muốn khóc. “Anh không thể ư? Anh đã làm việc này, Lucy. Anh vẫn sẽ làm nó.” Chàng mở rộng vòng tay. “Có ai sẽ ở đó để ngăn anh lại?”
“Anh có thể ngăn bản thân mình lại.” Giọng nàng trầm thấp.
Hai tay chàng rơi xuống. “Nhưng em biết là anh sẽ không làm thế.”
“Anh sẽ hủy hoại mình.”
“Anh đã hủy hoại nó rồi.” Và chàng, sâu thật sâu, sâu trong tâm hồn đã bị nhuốm bẩn của chàng, chàng biết rằng chàng đã nói sự thực.
“Hãy để cho Chúa làm thay anh công việc trả thù đó.”
Quá bình tĩnh. Quá chắc chắn.
Chàng tra thanh kiếm vào vỏ, nó vẫn còn dính máu. “Em không biết là mình đang nói về cái gì đâu.”
“Simon.”
“Nếu Chúa có thể làm thay công việc trả thù, vậy tại sao nước Anh lại còn có những tòa án với các vị quan tòa? Tại sao chúng ta vẫn treo cổ những kẻ sát nhân mỗi ngày?”
“Anh không phải là một vị quan tòa.”
“Không, chắc chắn rồi.” Chàng cười. “Nhưng quan tòa và luật pháp sẽ không dám động đến chúng.”
Nàng khép mắt lại như thể kiệt sức. “Simon, anh không thể lấy đó làm lý do biện minh cho bản thân khi anh giết những người đàn ông đó.”
“Chúng đã sát hại Ethan.”
“Điều đó là sai trái rồi.”
“Đó là anh trai anh, Ethan.”
“Anh đang phạm phải sai lầm.”
“Em có thể để mặc cho anh ngồi lại đây một mình và tiêu hóa các cảm giác về cái chết của những kẻ kia không?” Chàng thì thầm.
“Anh là ai?” Nàng nhắm lại rồi lại mở to đôi mắt, và trong giọng nói của nàng chứa đựng những âm thanh cho thấy nàng đang hoảng loạn, bối rối. “Em có quen biết anh không?”
Chàng bước qua cái xác bị hủy hoại củaWalkervà giữ lấy hai vai của nàng trong tay mình, cúi xuống để chắc chắn là bằng hơi thở của mình giữ chặt và vây kín nàng. “Anh là chồng của em, em yêu.”
Nàng quay mặt đi, tránh né chàng.
Chàng lắc hai vai nàng. “Người mà em đã hứa sẽ luôn nghe lời.”
“Simon—”
“Một người mà em đã nói là một nửa của đời em, quan trọng hơn tất cả những người khác.”
“Em—”
“Là người đã yêu em mỗi tối.”
“Em không biết liệu em có thể sống với anh nữa không,” Câu nói thì thầm được thốt như đã tạo ra một tiếng vang lớn trong đầu cả hai người và cả trong lòng chàng như một hồi chuông báo tử.
Cảm giác lo sợ dâng lên làm ruột gan chàng như bị quặn thắt lại và đông cứng. Chàng ôm chặt lấy nàng, giữ cho cơ thể của chàng và nàng như thể liền một khối, nàng chỉ có thể là của riêng chàng, chàng hôn nàng ngấu nghiến. Chàng nếm thấy vị máu tanh của nàng trong miệng mình – máu của nàng hòa lẫn trong máu của chàng – tất cả mọi thứ đã không còn là vấn đề, chàng đã không còn quan tâm nữa. Chàng sẽ không—không thể—để nàng ra đi.
Simon ngẩng đầu và nhìn chằm chằm vào mắt nàng. “ Vậy thì quá tệ, em đã không còn sự lựa chọn nào khác.”
Tay nàng run lên khi nàng lấy tay quệt vệt máu khỏi môi. Chàng muốn làm điều đó cho nàng, muốn nói chàng xin lỗi. Nhưng nàng có thể sẽ cắn ngón tay chàng ngay lúc đó, và rồi những từ đó sẽ không được nói ra. Vì thế chàng chỉ đơn giản là dõi mắt nhìn theo nàng. Nàng giữ chặt lại hai tà chiếc áo khoác bẩn thỉu, quay người bỏ đi. Chàng dõi mắt nhìn theo nàng bước qua thảm cỏ xanh. Nàng lên xe và rời đi