Khi Simon bước vào phòng ngủ đêm đó, căn nhà chìm trong im lặng và tối om. Lucy đã bắt đầu tự hỏi liệu chàng có trở về nhà hay không. Nàng dành cả buổi chiều để ngồi đợi, cố gắng trong vô vọng đọc một quyển sách mà nàng thậm chí còn chả nhớ nổi tựa đề là gì. Khi chàng không về nhà vào bữa tối như thường lệ, nàng đã ăn một mình. Và rồi, nàng đã hạ quyết tâm là phải nói chuyện với chàng khi chàng trở về, nàng đã ngồi chờ trên giường trong phòng chàng. Bây giờ nàng ngồi dậy trên chiếc giường gỗ dái ngựa to lớn và choàng tay ôm đầu gối.
“Anh đã ở đâu?” Câu hỏi được thốt ra trước khi nàng có thể ngăn nó lại. Nàng nhăn mặt co rụt người lại. Có lẽ nàng không muốn nghe là anh đã ở đâu.
“Em quan tâm sao?” Chàng thắp ngọn đèn trên bàn và rũ chiếc áo ra khỏi người. Lớp vải lụa màu xanh bị bị ngả màu và chuyển thành màu xám ở nhiều chỗ, và rồi nàng nhìn thấy dấu vết của những giọt nước mắt còn lưu lại.
Nàng cố kìm nén lại cơn giận. Điều đó sẽ không giúp ích được gì lúc này. “Vâng, em quan tâm.” Và điều đó là sự thật. Bất kể việc gì đi nữa, nàng vẫn yêu chàng và quan tâm đến chàng và mặc cho những gì chàng đã làm.
Chàng không trả lời nhưng ngồi xuống chiếc ghế bên lò sưởi và cởi đôi ủng ra. Chàng lại đứng lên và gỡ bộ tóc giả, đặt nó lên giá treo. Chà mạnh tay trên đầu, chàng khiến mái tóc ngắn rối tung lên.
“Anh đã về.” Chàng cởi áo gilê, vứt nó lên ghế. “Sau khi đi một vòng Agrarians. Nhìn mọi thứ từ một hiệu sách.”
“Chàng không định săn lùng Ngài Fletcher?” Đó là điều đã làm nàng sợ hãi trong suốt khoảng thời gian này. Là chàng đã rời đi để sắp xếp một cuộc đấu khác.
Chàng liếc nhìn nàng, rồi cởi áo. “Không. Anh thích có một ngày nghỉ giữa những cuộc đấu.”
“Điều đó không hề đáng xem là một trò đùa,” nàng thì thầm.
“Không, nó không phải.” Chỉ còn mặc mỗi cái quần chẽn, chàng bắt đầu mở nước vào bồn rửa và thực hiện việc lau người của mình.
Nàng nhìn chàng từ trên giường. Tim nàng nhói lên. Làm thế nào mà người đàn ông đang có những cử động mạnh mẽ nhưng vẫn không kém phần tao nhã này lại có thể cũng là người đã giết một người khác vào sáng nay? Làm thế nào mà nàng có thể đã kết hôn với chàng? Làm thế nào mà nàng có thể vẫn tiếp tục quan tâm đến chàng?
“Anh có thể giải thích gì về điều đó cho em được không?” nàng nhẹ nhàng hỏi.
Chàng chần chừ một lúc, rồi giương một cánh tay lên. Tiếp tục việc rửa sạch phần dưới cánh tay và dọc theo nó, trong lúc đó chàng nói: “ Họ là một nhóm các nhà đầu tư: Peller, Hartwell, James,Walker, và Ethan, anh trai anh.” Chàng nhúng miếng khăn vào bồn nước, vắt khô nó và chà vào cổ. “Và có vẻ như có cả cha của Christian. Ngài Rupert Fletcher.” Ánh mắt chàng nhìn nàng như thể chàng đã mong đợi ở nàng biểu lộ một sự phản đối nào đó.
Nàng đã không thể hiện gì.
Chàng tiếp tục. “Họ đã cùng nhau mua một lô hàng trà Ấn Độ được chở trên một chuyến tàu biển. Không chỉ một lô, mà còn là một số lượng lớn. Quỷ tha ma bắt, như được tiếp thêm máu, như thể họ là những ông trùm trên thương trường vậy. Giá trà tăng cao và họ đã có thể tự mình tạo dựng ra cả một gia tài ỗi người. Dễ dàng. Nhanh chóng.” Chàng cuốn cái khăn lại ở trước ngực thành cuộn tròn, lau đi máu, mồ hôi, và bụi bẩn. Nàng nhìn chàng và lắng nghe và không thốt nên lời nào, sợ rằng sẽ cắt ngang câu chuyện. Nhưng sâu bên trong nàng đang rúng động. Nàng đã bị cuốn hút bởi người đàn ông đang dùng việc tắm rửa bản thân như một việc làm bản năng, như máu chảy trong huyết quản, và tại thời điểm này, đã xua đi người đàn ông xa lạ trong chàng, người đã giết một người đàn ông khác chỉ mới sáng nay.
Simon khoát nước lên mặt. “Sự mạo hiểm duy nhất là chiếc thuyền bị đắm ở trên biển hay bị gặp bão, nhưng đó là một sự mạo hiểm mà bất kỳ nhà đầu tư nào cũng phải gánh chịu. Họ có lẽ đã nghĩ đến điều đó trong một phút và rồi đã bỏ qua nó. Sau tất cả thì đã có rất nhiều tiền được mang lại.” Chàng nhìn vào bồn nước bị bẩn, xả hết nước bẩn đi, và rồi lại mở nước làm đầy bồn.
“Nhưng Ethan, luôn là Ethan đúng đắn, bảo là họ phải mua bảo hiểm cho con tàu và cả những lô hàng trà. Chúng rất đắt tiền, nhưng anh ấy nói đó là điều đúng đắn và thông minh nhất mà họ nên làm. Một việc làm có trách nhiệm.” Chàng nhúng đầu mình vào bồn và để cho nước xối thẳng làm ướt tóc mình. Nàng chờ đợi cho đến khi chàng ngẩng đầu lên và đứng thẳng lại. “Điều gì đã xảy ra?” “Không có gì cả.” Chàng nhún vai và với lấy một cái khăn lau khô tóc. “Thời tiết tốt, con tàu phù hợp, và, anh cho rằng, thủy thủ đoàn thạo việc. Chuyến tàu đầu tiên cập bến không có vấn đề gì.”
“Và?”
“Không có gì cả.” Chàng nhún vai và với lấy một cái khăn lau khô tóc. “Thời tiết tốt, con tàu phù hợp, và, anh cho rằng, thủy thủ đoàn thạo việc. Chuyến tàu đầu tiên cập bến mà không có vấn đề gì.”
“Và?”
Chàng từ tốn cẩn thận gập lại cái khăn trước khi đặt nó bên cạnh bồn. “Giá của trà đã giảm trong khi họ chờ đợi. Không chỉ giảm mà còn là tuột dốc. Đó là một trong những biến động của thị trường mà họ không thể lường trước được. Có một số lượng trà dư thừa đột ngột. Trà của họ không đáng giá đủ để trả các chi phí bốc dỡ các thùng hàng ra khỏi tàu.” Chàng bước sang phòng bên cạnh, phòng thay đồ của mình.
“Vậy họ trở thành những nhà đầu tư bị thua lỗ?” nàng hỏi với theo.