Hoàng tử rắn

“Đáng lẽ ra sẽ là như thế.” Chàng quay trở lại với một cái dao cạo râu. “Nhưng rồi họ nhớ đến tiền bảo hiểm. Khoản bảo hiểm mà Ethan đã bắt họ phải đóng góp. Thật nực cười vào lúc đó thì đó là niềm hy vọng duy nhất của họ. Nếu họ làm cho chiếc tàu bị chìm, họ có thể lấy được khoản bù đắp lại cho sự thua lỗ.”
Nàng nhíu mày. “Tuy nhiên Ethan . . .”
Chàng gật đầu và chĩa đầu nhọn của cái dao cạo về phía nàng. “Nhưng Ethan là người đàn ông đáng ngưỡng mộ nhất mà anh từng biết. Người thật thà nhất. Người đáng tin nhất về bản thân và đạo đức của anh. Anh từ chối. Quỷ tha ma bắt sự thua lỗ, cơn giận chỉ trích của bọn họ, khả năng bị hủy hoại khốn khiếp, anh ấy sẽ không bao giờ tham gia vào việc lừa đảo.” Chàng xoa kem cạo râu lên mặt.
Lucy nghĩ về sự ngay thẳng của Ethan—sự ngây thơ đến nhường nào của anh ấy và sẽ khó khăn đến thế nào đối với một người đàn ông như Simon để có thể tiếp tục sống xứng đáng với thanh danh của anh. Giọng Simon không âm điệu. Có lẽ đối với người khác, giọng chàng nghe vô cảm, nhưng nàng là người phụ nữ quan tâm đến chàng, và nàng nghe thấy được nỗi đau dưới những từ ngữ. Và cả sự giận dữ.
Simon đặt lưỡi dao dưới cổ họng và bắt đầu thực hiện nhát cạo đầu tiên. “Họ quyết định là họ sẽ phải loại bỏ Ethan. Không có Ethan, họ có thể làm đắm con tàu và hồi phục lại; có anh ấy, họ sẽ mất hết tất cả. Nhưng giết một tử tước không dễ dàng, phải không? Vậy nên họ đã lan truyền những lời đồn đại chết tiệt, vô cùng nhảm nhí, mà không thể nào bác bỏ, không thể nào chống lại chúng.” Chàng lau bọt trên cái dao cạo lên một cái khăn.

“Lời đồn về anh ấy?” Lucy thì thầm.
“Không.” Chàng nhìn chằm chằm xuống lưỡi dao cạo trong tay như thể chàng muốn quên đi những gì đã xảy ra. “Về Rosalind.”
“Cái gì?”
“Về đức hạnh của Rosalind. Về nguồn gốc của Pocket.”
“Nhưng Pocket trông giống hệt chàng …”  Nàng chỉ ra, một ý nghĩ thoáng qua đánh mạnh vào ý thức của nàng, sự ám chỉ trở nên rõ ràng với nàng. Ôi, Lạy Chúa tôi.
“Chính xác. Giống hệt anh.” Môi chàng mím chặt lại. “Họ gọi Rosalind là con điếm, rằng ta đã gian díu với chị ấy, rằng Pocket là đứa con hoang và Ethan là ông chồng bị cắm sừng.”
Nàng hẳn đã há hốc miệng.
Chàng quay về phía nàng, mắt chàng ánh lên sự đau đớn, giọng chàng cuối cùng thể hiện sự căng thẳng, “Tại sao em không thắc mắc vì sao chúng ta chưa từng tham gia bất cứ dạ hội, tiệc tùng nào ởLondonhay buổi hòa nhạc chết tiệt nào, vì Chúa sao? Danh dự của Rosalind đã bị hủy hoại. Hoàn toàn bị hủy hoại. Chị ấy đã không được mời đến bất cứ đâu trong suốt ba năm. Một người phụ nữ đức hạnh hoàn hảo không thể chê vào đâu được và chị ấy bị phới lờ khi đi trên phố bởi những phụ nữ đã kết hôn, mà trong đó có cả những người đã có qúa nhiều mối quan hệ bất chính để có thể đếm được.”

Lucy không biết phải nói gì. Đó quả thật là một điều tồi tệ nhất xảy đến đối với một gia đình, đối với những người anh em. Rosalind đáng thương, thực đáng thương.
Simon hít vào một hơi sâu. “Họ đã không chừa lại cho anh ấy một con đường nào. Anh ấy đã gọi Peller ra và thách đấu, anh ta là người được họ chọn để nói ra một cách lớn lối nhất. Ethan chưa bao giờ phải chiến đấu thực sự trong một cuộc đấu tay đôi nào, anh ấy thậm chí còn chẳng biết cách cầm kiếm. Peller giết chết anh ấy chỉ chưa đầy một phút. Giống như đó là cách tốt nhất để đưa một con cừu đến giàn mổ vậy.”
Nàng cố gắng nói không ra hơi. “Anh đã ở đâu?”
“Nước Ý.” Chàng đưa con dao cạo lên lần nữa. “Nhìn ngắm những tàn tích của nó và chè chén say sưa.” Một cú đánh. “ Và cả đi tán gái, anh cũng phải thừa nhận cả điều đó.” Một cái tát. Anh đã không biết gì cho đến khi một lá thư được gửi đến. Ethan, Ethan chín chắn, Ethan nhàm chán—Ethan một người con ngoan—anh trai của anh, Ethan đã bị giết trong một cuộc đấu súng. Anh đã nghĩ nó là trò đùa; dù sao thì cũng đã đến lúc anh phải quay về.” Một đòn kết liễu. “Lúc đấy anh đã chán nước Ý. Rượu ngon hay không cũng vậy, đã có quá nhiều sự đổ nát mà một người có thể nhìn thấy. Anh đã đi đến dinh thự của gia đình Iddesleigh và …”
Chàng lần này lại lau cái lưỡi dao một cách chậm rãi. Ánh mắt chàng né tránh cái nhìn của nàng, nhưng nàng đã kịp thấy yết hầu của chàng đang di chuyển khi chàng cố nuốt xuống.

“Đó là một ngày mùa đông và họ muốn giữ lại cơ thể anh ấy chờ cho đến lúc anh trở về. Không thể tổ chức lễ tang mà không có anh, có như vẻ thế. Không có nhiều người chờ đợi ở đó để đưa tiễn anh ấy, chỉ Rosalind, gần như khuỵu xuống bởi bị sốc và đau khổ, và Pocket và linh mục. Không còn người nào nữa. Họ đã xa lánh. Đã tàn phá. “ Chàng ngẩng lên nhìn nàng, và nàng nhận thấy chàng đã cứa phải mình ở dưới vành tai trái. “Họ không chỉ giết chết anh ấy, Lucy, họ đã hủy hoại tên tuổi của anh ấy. Hủy hoại danh tiếng của Rosalind. Hủy hoại hi vọng để Pocket có được một cuộc hôn nhân tốt, dù cho hiện tại con bé còn quá nhỏ để có thể biết được điều đấy.” Chàng cau mày và kết thúc việc cạo râu mà không nói thêm điều gì nữa.
Lucy nhìn chàng. Nàng phải làm gì đây? Nàng đã có thể hiểu được quá rõ ràng lý do của chàng cho việc báo thù. Nếu một người nào đó cũng đã làm như thế với David, anh trai nàng, hay với cha nàng, nàng hẳn cũng sẽ sôi sục  lên với sự phẫn nộ. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để có quyền giết người. Và cái giá mà Simon đã phải trả là bao nhiêu, cả về mặt thể xác lẫn tâm hồn? Chàng không thể chiến đấu hết cuộc đấu này đến cuộc đấu khác mà không đánh mất đi một phần bản thân mình. Nàng lẽ nào đơn giản là chỉ ngồi nhìn mặc cho chàng hủy diệt bản thân trong khi trả thù cho cái chết của anh trai?
Chàng rửa mặt rồi lau khô nó và sau đó đi lại chỗ nàng ngồi. Anh có thể … cùng em không?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận