Điều đầu tiên mà Simon nhận thấy về thư phòng của ngài Rubert là những bức tranh treo trên tường. Những bức tranh về thực vật.
Phía sau chàng, người quản gia của Fletcher nói: “ngài Rupert sẽ nhanh chóng ra gặp ngài, thưa quý ngài.”
Chàng gật đầu, rồi quay sang nhìn ngắm bức tranh được khắc chạm trổ một cành cây khô với những bông hoa mỏng manh ở trên và có vẻ như là không thích hợp khi có những quả ở phía dưới. Ở phần dưới bức tranh, là dòng chú thíchvới nét bút viết theo lối cổ xưa,Prunus cerasus. Quả anh đào chua. Chàng nhìn bức kế tiếp, được lồng trong khung có mạ vàng: Brassica oleracea. Bắp cải dại. Những cái lá được trang trí uốn lượn quá công phu khiến chúng có vẻ như những chiếc lông chim kỳ lạ
“Ta nghe nói rằng cậu rất có hứng thú với việc làm vườn,” Ngài Rupert nói từ ngoài cửa.
Simon không di chuyển. “Ta cũng không biết là ngài cũng thế.” Chàng quay mặt về phía kẻ thù của mình.
Ngài Rupert đang dựa người vào một cái nạng.
Simon đã không dự đoán được điều đó. Ở đây chỉ mới có năm phút thôi mà chàng đã bị làm cho ngạc nhiên đến hai lần rồi. Điều này đã không diễn ra theo như kế hoạch. Nhưng rồi chàng thực sự vẫn không biết phải làm thế nào để dàn xếp vụ việc này theo đúng kế hoạch, vụ chạm trán cuối cùng. Chàng nghĩ chàng đã hoàn thành và giải quyết tất cả mọi thứ khi chàng phải đối mặt vớiWalker. Chàng đã không còn gặp phải cơn ác mộng, không còn cái nào khác nữa để truy đuổi cho đến khi người đàn ông sắp chết thú nhận nhiều hơn. Chàng không dám bàn luận về nó với Lucy. Sau cuộc làm tình ngọt ngào sáng nay, chàng đã không muốn phá vỡ thỏa thuận đình chiến vốn rất mong manh dễ vỡ của họ và làm nàng thất vọng. Tuy vậy, chàng vẫn cần phải được xác nhận rằng nàng được an toàn, điều đó có nghĩa là phải loại bỏ và xóa sổ người đàn ông cuối cùng. Làm ơn, Chúa ơi, sẽ sớm thôi. Nếu chàng có thể làm điều đó mà không để Lucy phát hiện ra, có lẽ họ vẫn còn có một cơ hội.
“Cậu có muốn đến xem nhà kính của ta không?” Ngài Rupert hất mặt lên, nhìn chàng như thể chàng là một con vẹt thú vị.
Ông ta già hơn những kẻ chủ mưu khác, hơn thế, ông ta còn là cha của Christian. Nhưng mặc dù vậy, Simon đã không để tâm đến những đường nét và dấu hiệu của tuổi già trên mặt ông ta, cái dáng vai hơi gù của ông, và một phần thịt rung rung lắc lư dưới cằm ông. Tất cả như đều cùng tuyên bố ông ta là một người đàn ông trên năm mươi tuổi. Nếu không như thế, ông đã có thể được coi là một đối thủ đáng gờm. Mặc dù thấp hơn chàng, cánh tay và vai của ngài Rupert vẫn có sức mạnh của cơ bắp. Chúng dừng như không phù hợp với tuổi tác và cây gậy của ông…
Simon suy nghĩ về lời đề nghị. “Tại sao không?” Lão già rời khỏi phòng, đi lên trước chàng. Simon nhìn quá trình di chuyển chật vật của ngài Rupert khi bước xuống về phía đại sảnh lát đá cẩm thạch, cái nạng của ông lặp lại các tiếng vang lên mỗi lần nó chạm xuống sàn nhà. Trời ạ, sự ủ rũ và bước đi khập khiễng không phải là giả mạo. Họ đi qua một cái sảnh nhỏ hơn, rồi dừng lại ở một cánh cửa bằng gỗ sồi thông thường.
“Ta nghĩ cậu sẽ thích cái này,” Ngài Rupert nói. Ông lấy ra một chiếc chìa khóa và tra nó vào ổ. “Làm ơn.” Tay ông vung lên trước mặt chàng, ám chỉ chàng nên đi trước.
Simon nhướn mày và bước qua ngưỡng của. Không khí ẩm ướt chứa đựng một mùi hương quen thuộc của đất chứa nhiều mùn và mục rữa bao lấy chàng. Trên tất cả mùi đó là một mùi hương nhẹ hơn. Đó là một căn phòng hình bát giác được làm hoàn toàn bằng kính từ sàn lên tận trần. Xung quanh các cạnh và lẩn trong các bụi cây, ở giữa là tất cả các loại cây ăn trái họ cam quýt, mỗi cây có một cái chậu to khổng lồ của riêng nó.
“Cam, dĩ nhiên rồi,” Ngài Rupert nói. Ông khập khiễng đến bên chàng. “Nhưng cũng có cả chanh họ lá cam và có cả những quả chanh vàng và những phân nhánh khác nhau của họ nhà cam. Mỗi loại có một hương vị và mùi đặc trưng của nó. Cậu có biết, ta tin chắc rằng nếu cậu bịt mắt ta và đưa cho ta một quả, ta có thể nói đó là loại quả gì chỉ bằng cách chạm vào lớp vỏ không?”
“Thật ấn tượng.” Simon chạm vào một chiếc lá sáng bóng.
“Ta sợ rằng ta đã tốn quá nhiều thời gian và tiền bạc vào cái sở thích nhỏ bé này.” Lão già vuốt ve một quả, nó vẫn còn xanh. “Nó có thể đã mất rất nhiều thời gian. Nhưng như vậy, cùng với việc đó, có nghĩa là ta có thể trả thù.” Ngài Rupert mỉm cười, một thái độ xấc xược, một người cha, một người đàn ông được bao quanh bởi khu vườn nhân tạo của mình.
Simon cảm nhận được một nỗi căm ghét lớn lao và cẩn thận cố gắng kìm chế cảm xúc. “Ngài đang cố kèm chặt và nắm bắt những con bò bằng cách nắm lấy cái sừng của nó đấy, thưa ngài.”
Ngài Rupert thở dài. “Dường như khó mà có thể giả vờ như ta không biết lí do nào đã khiến cậu đến đây. Cả hai chúng ta đều quá thông minh cho điều đó.”
“Vậy sau cùng thì ngài cũng thừa nhận là đã tham gia vào âm mưu giết anh trai ta.” Simon cố tình ngắt chiếc lá ra khỏi cái cây mà chàng đang mân mê.
“Tcha.” Lão già tạo ra âm thanh khó chịu. “Cậu đã dễ dàng hạ thấp nó, làm cho sự việc trở nên đơn giản như thể đó là một trò tung hứng mà một đứa trẻ đang chơi, trong khi mà nó không hề có kiểu gì giống như vậy.”
“Không ư?”
“Không, tất nhiên là không. Chúng ta đã thua một đống tài sản—tất cả những nhà đầu tư, không chỉ riêng mình ta.”
“Tiền.” Môi Simon mím chặt lại.
“Đúng, tiền!” Lão già gõ mạnh cây gậy. “Cậu có giọng điệu giống con trai ta, nhạo bám, khinh bỉ đồng tiền như thể chúng làm bẩn tay nó vậy. Tại sao cậu nghĩ tất cả chúng ta, trong đó có cả anh trai cậu, đã cùng tham gia vào cái cuộc phiêu lưu này ngay từ đầu? Bọn ta cần tiền.”
“Ngài đã giết anh trai ta chỉ bởi sự tham lam của chính mình,” Simon rít lên, không thể kìm nén được toàn bộ cơn thịnh nộ của mình.
“Bọn ta giết anh trai cậu để bảo vệ cho các gia đình của chúng ta.” Ngài Rupert chớp mắt, thở một cách nặng nề, có lẽ ngạc nhiên bởi sự thẳng thắn của mình. “Đối với gia đình ta, ta không phải là một con quái vật, Đức ngài Iddesleigh. Đừng nhầm lẫn. Ta quan tâm chăm sóc đến gia đình ta. Ta sẽ làm bất kể việc gì, bao gồm cả việc, đúng, loại bỏ và xóa xổ một vị quý tộc, người mà có thể sẽ khiến gia đình ta bị đẩy vào tình cảnh trở nên túng quẫn trong khi hắn vẫn có thể đứng vững trên các nguyên tắc cao quý của mình ở vị trí quý tộc.”
“Ngài đã khiến nó có vẻ như một vụ đầu tư chắc chắn có thể kiếm lời, nhưng thực ra nó đã là một canh bạc ngay từ đầu. Nó không thể là lỗi của Ethan khi giá trà đột nhiên giảm xuống.”
“Không,” Ngài Rupert đồng ý. “Không phải lỗi của cậu ta. Nhưng nó là lỗi của cậu ta khi cố ngăn không cho bọn ta có cơ hội lấy được khoản tiền bảo hiểm.”
“Ngài đã giết anh ấy chỉ để thực hiện cho được hành vi gian lận của mình.”
“Ta giết cậu ta để bảo vệ gia đình mình.”
“Ta không quan tâm.” Simon nhếch môi thành nụ cười khinh bỉ. “Ta không quan tâm bất cứ lí do nào ngài đưa ra, những lí do ngài có trong đầu, những đau thương ngài tìm kiếm hòng có được sự cảm thông của ta. Ngài đã giết Ethan. Ngài đã thừa nhận chính mình cũng tham gia vào vụ giết người .”
“Cậu không quan tâm?” Giọng lão già cất lên vẻ nhẹ nhàng như không trong không khí ngưng đọng, bức bối. “Cậu, người đã dành cả một năm chỉ để trả thù cho chính gia đình mình?”
Mắt Simon thu hẹp lại. Một giọt mồ hôi chảy dọc lưng chàng.
“Ta nghĩ là cậu hiểu,” Ngài Rupert nói. “Bởi cậu quan tâm, chính xác, cũng cùng những lí do như ta.”
“Điều đó đã không còn quan trọng.” Simon bật một ngón tay thành tiếng. “Ngài đã cố giết vợ ta. Chỉ với điều đó thôi, ta muốn thấy ngài phải chết.”
Ngài Rupert mỉm cười. “Cậu lầm rồi. Nỗ lực cướp đi mạng sống của vợ cậu không phải chủ ý của ta. Đó là việc của Ngài Walker, và cậu đã giết ông ta, không phải sao?”
Simon nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, xúi giục chàng với hi vọng về mua chuộc được chàng. Thật dễ dàng làm sao nếu chỉ cần để cho sự việc trôi đi. Chàng đã giết bốn người đàn ông. Còn người đàn ông này, ông ta nói ông ta không phải mối đe dọa đối với Lucy. Chàng có thể bỏ đi, trở về nhà với Lucy và không bao giờ phải quyết đấu một lần nữa. Quá dễ dàng. “Ta không thể để cho cái chết của anh ta trôi đi mà không được báo thù.”
“Không được báo thù? Cậu đã báo thù cho anh cậu bằng cái giá của bốn mạng người. Như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Chưa, cho đến khi nào ngài vẫn còn sống.” Simon xé chiếc lá.
Ngài Rupert do dự. “ Và cậu sẽ làm gì? Gây chiến với một người đàn ông què ư?” Ông cầm cái nạng của mình như một cái khiên.
“Nếu cần. Ta muốn một mạng đổi một mạng, Fletcher, xóa bỏ hoàn toàn hoặc không gì hết.” Simon quay đi và bước về phía cửa.
“Cậu sẽ không làm điều đó, Iddesleigh,” lão già nói vọng theo sau chàng. “Cậu quá chính trực và ngay thẳng.”
Simon mỉm cười. “Đừng quá tin tưởng vào nó. Ngài là người đã chỉ ra rất rõ là chúng ta giống nhau đến thế nào.” Chàng đóng cửa và bước ra khỏi căn nhà, mùi hương của cam trong nhà kính cũng lan đi theo chàng.