Hoàng tử rắn

“Trong đầu ông đang nghĩ gì?” Cuối cùng Simon hỏi.
Ông Rupert hít một hơi. Ông ta nghĩ mình sẽ giành được một sự nhượng bộ, thằng nhóc chết tiệt. Và ông ta trả lời. “Tôi sẽ trả cho cậu cái giá đánh cuộc sinh mạng của anh trai cậu. Tôi có thể bán nhà ở London của tôi.”
“Cái gì?” Christian nói ầm lên. Những bông tuyết vừa tan ra đọng trên lông mi anh ta như những giọt nước mắt.
Nhưng Simon đã lắc đầu. “Không đủ.”
Cha của Christian làm lơ anh ta, kiên quyết thuyết phục Simon. “Tài sản trong nước của chúng tôi—”
“Vậy còn mẹ và em gái của con?” Tay áo mỏng manh của người bạn Christian vươn tới và cố chăm sóc vết thương, nhưng Christian đẩy anh ta ra một cách thiếu kiên nhẫn.
Ông Rupert nhún vai. “Về họ thì thế nào ư?”
“Họ chẳng làm gì sai cả,” con trai ông ta nói. “Mẹ rất yêu London. Và còn Julia, Sarah, và Becca thì sao? Cha định làm cho bọn họ nghèo đi ư? Đó là điều không thể khi mà họ đã kết hôn đúng không?
“Được chứ!” Ông Rupert hét lên. “Họ là phụ nữ. Vậy con có thể cho ta sự cân nhắc về con đường nào khác không?”
“Cha định giết chết tương lại của họ—hạnh phúc của họ—để ngăn con đấu kiếm với Simon?” Christian bắt đầu một cách hoài nghi.
“Con là người thừa kế của ta.” Ông Rupert đưa tay ra lắc tay con trai mình. “Con là người quan trọng nhất. Ta không thể đánh liều về cái chết của con.”
“Con không thể hiểu nổi cha.” Christian xoay người ra khỏi cha mình, sau đó thở hổn hển và lung lay.  Người chăm sóc của anh ta đến chỗ anh ta và truyền cho anh ta sức mạnh.
“Điều đó không phải vấn đề,” Simon lặp lại. “Ông không thể trả giá cho cái chết của anh trai tôi. Sinh mạng của anh ấy là vô giá.”
 “Thằng nhóc chết tiệt,” Ông Rupert rút kiếm từ cây gậy của mình. “Cậu sẽ đấu kiếm với một người què chứ?”
“Không!” Christian kéo người ra khỏi người săn sóc của mình.
Simon đưa tay lên, ngăn người trai trẻ lao tới. “Không, tôi sẽ không đấu kiếm với ông. Tôi nhận thấy tôi vừa mất sở thích của tôi về máu.”
Một thời gian dài mới mất đi sở thích đó, nếu sự thật được hiểu như vậy. Chàng không bao giờ thích những việc chàng đã làm, nhưng bây giờ chàng biết rằng: Chàng không thể giết Christian. Chàng nghĩ về những điều tốt đẹp của Lucy, ánh mắt màu ngọc topaz (*thường có màu lam), rất nghiêm túc, rất lương thiện, và gần như lúc nào cũng mỉm cười. Chàng không thể giết Christian bởi vì điều này sẽ làm Lucy thất vọng. Một lý do rất nhỏ bé, tuy nhiên đó là một lý do quyết định.
Ông Rupert hạ kiếm xuống, một nụ cười hiện ra trên môi ông ta. Ông ta nghĩ mình đã thắng.
“Thay vào đó,” Simon tiếp tục, “Ông phải rời khỏi nước Anh.”
“Cái gì?” Nụ cười tắt ngấm trên mặt người đàn ông già nua.
Simon nhấc mi mắt lên. “Ông thích đấu kiếm hơn ư?”
Ông Rupert mở miệng, nhưng con trai ông ta đã trả lời. “Không, ông ấy sẽ không đấu.”
 Simon nhìn người bạn thuở xưa của chàng. Khuôn mặt của Christian trắng nhợt như tuyết đang rơi xung quanh họ, nhưng anh ta đứng thẳng và cao. Simon gật đầu. “Ông sẽ chấp nhận bị trục xuất khỏi nước Anh vì gia đình mình chứ?”
“Được.”
 “Cái gì?” Ông Rupert quát ầm lên.
 Christian quay qua cha mình một cách gay gắt. “Anh ta vừa đề nghị cha—chúng ta—một lối thoát đầy vinh dự mà không có đổ máu hoặc mất mát tài sản.”
 “Nhưng chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Nước Mĩ.” Người đàn ông trẻ quay về phía Simon. “Điều này vẫn trong sự chấp thuận của anh chứ?”
 “Được thôi.”
“Christian!”
 Christian vẫn giữ ánh mắt dán vào Simon, làm lơ cha của mình. “Tôi sẽ làm như thế. Anh có lời hứa của tôi.”
 “Rất tốt,” Simon nói.
Một lúc sau, hai người đàn ông nhìn nhau. Simon quan sát thấy một sự xúc động—hối hận?—chạy ngang qua đôi mắt của người kia. Lần đầu tiên chàng nhận thấy đôi mắt Christian gần giống sắc thái đôi mắt của Lucy. Lucy. Nàng đã đi khỏi cuộc sống của chàng. Làm nhiều ngày nay chàng đã lạc mất hai linh hồn.
 Sau khi Christian đứng thẳng lên. “Đây.” Anh ta giơ lòng bàn tay đã mở của mình ra. Trên đó đặt một chiếc nhẫn có con dấu Iddesleigh.
 Simon lấy nó khỏi tay anh ta và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay trỏ bên bàn tay phải của chàng. “Cám ơn.”
 hristian gật đầu. Anh ta do dự một lúc, nhìn Simon như thể muốn nói thêm gì đó, trước khi anh ta khập khễnh bỏ đi.
Ông Rupert cau mày, một vệt trắng nhợt đã tự khắc lên chính giữa hai lông mày ông ta. “Cậu sẽ chấp nhận sự trục xuất của tôi để trao đổi với sinh mạng của Christian chứ?”
“Phải.” Simon gật đầu một cách cộc lốc, đôi môi của chàng thành một đường mỏng trong khi chàng run rẩy trên đôi chân của mình. Một vài phút tiếp theo, đây là tất cả những gì chàng yêu cầu. “Ông có 30 ngày.”
 “30 ngày! Nhưng—”
 “Chấp nhận hoặc bỏ qua nó. Nếu ông hoặc bất cứ thành viên nào trong gia đình ông vẫn ở nước Anh sau 30 ngày, tôi sẽ thách đấu con trai ông một lần nữa.” Simon không chờ đợi câu trả lời; sự thất bại đã khắc lên trên mặt ông ta. Ông ta quay đi và bước về phía con ngựa của mình.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui