“Mẹ ơi, hôm nay con không về… Không phải, hôm nay con ở nhà chú Nanjiroh… Ừm, con có việc cần bàn với chú ấy… Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, không cần lo lắng… Được, con biết rồi.
Tạm biệt mẹ.” Xong rồi, có lẽ ngày mai mắt sẽ hết sưng.“Chàng thanh niên, con về rồi à?” Hả, sao ông ấy lại biết tôi về mà đứng đợi bên ngoài vậy, ông ấy biết chắc chắn tôi sẽ đến à?“Chú, sao chú biết con đến?” Từ trước đến giờ, không có bất kỳ chuyện gì có thể qua khỏi con mắt sắc bén của ông ấy.
Hình như chuyện gì ông ấy cũng biết.“Sao chú lại biết hả… chậc… không nói cho con biết đâu.” Tức chết tôi rồi, ông già chết tiệt vẫn giống trước kia, chẳng thay đổi tẹo nào: “Nhân tiện, nói cho mấy con biết, không còn phòng trống, vì vậy hôm nay con chỉ có thể ở chung phòng với Ryoma mà thôi.” Chú Nanjiroh nói với tôi.“Hả? Không phải chứ.
Nhà chú không phải có 2 phòng trống à? Sao lại nói không còn.
Đâu phải con chưa từng đến đây đâu.” Đùa hả, sao tôi có thể ở chung một phòng với Echizen Ryoma chứ.“Ông già, đừng nói lung tung.
Hôm qua vẫn còn phòng trống mà.” Echizen Ryoma nói.“Đó là chuyện hôm qua, hôm nay mẹ con và chị Nanako đã bỏ đồ vào đó, nên không còn trống nữa.” Đúng là một lý do tốt.“...”“...”“Dù sao hai đứa cũng từng ở chung một phòng mà.” Echizen Nanjiroh nói.“Đó là khi còn bé, được chưa?” Tôi nói.“Đó là khi còn bé, được chưa?” Echizen Ryoma nói.
Bó tay với sự ăn ý thế này.“Ha ha…Hai đứa ăn ý quá nhỉ.
Quyết định như vậy đi.” Tôi muốn xỉu, lão già chết tiệt.
Cố ý đúng không.“Chàng thanh niên, ăn tối xong, chúng ta chơi một ván đi.”“Ai quan tâm ông chứ.
Mada mada nade.” Echizen Ryoma đi về phòng mà không thèm quan tâm đến ông ấy.“Đừng như vậy chứ, chơi một ván đi.
À, bố biết rồi, con muốn về phòng nhanh như vậy.
Ừ… Tuổi còn trẻ thật tốt, tuổi còn trẻ thật tốt…” Ông già lại bắt đầu nói bậy bạ.
Bó tay…“Mada mada nade, chơi thì chơi.” Haiz, Echizen Ryoma, cậu trúng kế rồi.
Đúng là gừng càng già càng cay.“...” Tôi im lặng.
Hai bố con nhà này đối thoại trông rất buồn cười, nếu như không nhắc đến tôi lại càng buồn cười hơn, đổ mồ hôi…Sai khi ăn tối, tôi cùng dì Rinko và chị Nanako nói chuyện phiếm trong phòng khách, nói về rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.
Ha ha…Thời gian trôi qua nhanh thật.
Tôi đến thế giới này đã 13 năm.
Tôi vẫn hay nhớ về Liên Nguyệt, người đã sẵn sàng làm bạn với tôi.
Đáng tiếc, không thể gặp lại cô ấy nữa.
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của tôi liền sa sút, bạn tốt nhất của tôi.
Bây giờ cậu sống có tốt không?“Tiểu Tuyết, không còn sớm nữa, ngày mai con còn phải đi học.
Tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Dì Rinko nhìn đồng hồ.“Dạ, con biết rồi.
Dì Rinko ngủ ngon, chị Nanako ngủ ngon.” Hôm nay thật sự phải ngủ chung phòng với Echizen Ryoma à? Trời ạ, đây không phải hồi nhỏ.
Ông già chết tiệt này, suốt ngày chỉ biết trêu chọc người khác.Sau khi đi vào phòng của Echizen Ryoma, phát hiện nhóc con này đang xem tạp chí Tennis.
Cậu ấy cả ngày chỉ biết Tennis, trong phòng không có thứ gì khác ngoại trừ những thứ liên quan đến Tennis.
Đổ mồ hôi…“Echizen Ryoma, cho tôi mượn một bộ đồ ngủ của cậu.” Tôi thật sự không muốn mặc đồ ngủ của cậu ấy, nhưng tôi không có quần áo để tắm rửa.
Tôi không thể đi ngủ với bộ đồng phục được.“...” Echizen Ryoma vứt cho tôi một bộ đồ ngủ, sau đó lại tiếp tục xem tạp chí.
Nhưng mà…“Echizen Ryoma.”“Còn chuyện gì nữa?”“Tôi chỉ muốn nói… Cậu đang cầm ngược cuốn tạp chí kìa.” Trời ạ, cười chết mất thôi, có phải cậu ấy đang căng thẳng đúng không? Rất đáng yêu.“Ngừng, mada mada nade.” Cậu ấy lại đỏ mặt..