Cuối cùng Ngụy Thăng vẫn được tha. Diêu Khâm biết tin khi lớp trưởng đại diện cả lớp đến thăm bệnh.
– … Thật không?
Chuyện lần này của Diêu Kham, thật ra những người còn lại trong lớp vô tình hữu ý hùa theo cô lập cậu, lớp trưởng đến thăm cũng là theo quy tắc là làm, thế nên mới chọn đúng ngày trước khi Diêu Khâm xuất viện mới đến, nguyên nhân cũng là do vậy. Sau khi báo chuyện cho cậu biết, vội vàng rời đi.
Hôm sau, Diêu Khâm đi học lại, quả nhiên vẫn thấy Ngụy Thăng. Thế nhưng không hiểu vì sao, hắn không ngồi đằng sau lưng cậu nữa, mà bị chuyển đến một góc cạnh cửa sổ. Vốn cậu muốn lại hỏi chuyện, nhưng từ sau khi trở lại lớp học, cả lớp bắt đầu nhìn cậu bằng một ánh mắt cổ quái, cậu vừa đứng lên hàng chục đôi mắt dõi theo, dường như đang giám sát từng hành động của cậu. Đành phải chờ đến lúc tan học vậy… Thầm nhủ vậy, Diêu Khâm mới cầm lấy sách giáo khoa lên đọc. Thế nhưng chờ đến giờ ra chơi, đã không thấy bóng dáng Ngụy Thăng đâu cả. Hỏi mấy người khác, thì nhận được phản ứng ngạc nhiên của đối phương, sau đó mới miễn cưỡng trả lời cậu:
– Ừm, chắc là đi WC rồi.
Đến giờ phút này, Diêu Khâm mới ngẫm ra được rốt cuộc cậu vẫn không thể hòa nhập lại với bạn bè trong lớp, vì chột dạ cũng đúng, mà vì áy náy cũng đúng nốt. Có lẽ tương lai sẽ có khả năng, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại. Vì vậy, cậu ậm ừ vài tiếng rồi quay lại chỗ ngồi. Về sau, Diêu Khâm phát hiện thấy Ngụy Thăng luôn tìm cách tránh mặt mình, tuy lòng khổ sở, nhưng cậu quyết định không chủ động đi tìm hắn nữa.
Một tuần sau, thầy giáo chủ nhiệm thông báo: Ngụy Thăng đã hoàn thành xong thủ tục chuyển trường, từ hôm nay trò ấy sẽ không đến trường nữa.
Diêu Khâm ngồi dưới nghe thầy nói mà giật mình, không rõ cảm xúc lúc này của mình là gì. Tan học, Diêu Khâm do dự mãi mới tiến đến bên cạnh bàn làm việc của Chu Văn:
– Thầy ơi, thầy có biết chuyện Ngụy Thăng chuyển trường không?
Chu Văn nghe xong, tay vẫn thu dọn đồ đạc, xong liếc mắt nhìn cậu, thờ ơ nói:
– Biết.
Thực ra Diêu Khâm không hy vọng nhận được câu trả lời, chỉ là muốn có người nghe cậu nói chuyện.
– Em cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt nữa, nhưng vẫn có chút cô đơn, bạn bè trong lớp chẳng có ai thèm bắt chuyện với em. Tuy rằng ngày xưa cũng vậy, nhưng mà…
Trên đường đi, Diêu Khâm vẫn cứ lải nhải luôn miệng. Tuy vẻ mặt Chu Văn vẫn lạnh nhạt, nhưng Diêu Khâm biết anh đang nghe. Cho đến lúc hai người ngồi trong một gian phòng riêng trong nhà hàng, Diêu Khâm mới nói xong:
– … Dạ, cảm ơn thầy đã nghe em nói.
Chu Văn nhíu mày, vừa lật xem thực đơn, vừa thuận miệng đáp lại, sau mới hà khắc nói:
– Bọn họ chỉ là người ngồi chung một phòng học với cậu thôi, nếu bọn họ không cần cậu, cậu đếm xỉa đến bọn họ làm gì? Ngu ngốc!
Diêu Khâm giật mình, sau một lúc lâu mới phản ứng lại. Thầy… đang an ủi cậu sao? Tuy cách nói không dịu dàng cho lắm, nhưng vẫn… Bất giác, Diêu Khâm khẽ mỉm cười.
Sau đó, hai người tiếp tục dùng bữa. Bởi vì thân thể Diêu Khâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lịch làm thêm cũng đổi lại, hiện tại mỗi ngày hai người vẫn cùng nhau tan trường, cùng nhau ăn tối, rồi Chu Văn mới đưa Diêu Khâm về nhà. Thế nhưng hôm nay có một chuyện ngoài ý muốn.
Trên đường tới chỗ ăn tối, Chu Văn có nhận được một cuộc điện thoại, cũng không rõ nói chuyện gì, mà Chu Văn chẳng thèm nói năng chi đã cúp máy, dường như còn rất tức giận. Lúc ăn cơm cũng không tập trung, tâm tình bỗng dưng trở nên rất xấu. Mấy lần Diêu Khâm định nói “nếu thầy có việc thì cứ về trước”, nhưng đều bị ánh mắt trợn trừng kia dọa sợ. Tám giờ tối, hai người về đến cửa nhà Diêu Khâm. Cậu tạm biệt thầy rồi chuẩn bị xuống xe. Nhưng vừa quay người đã bị kéo trở lại, ngoái lại thì thấy Chu Văn đang cau mày, dường như muốn nói gì lại thôi. Hành động này khiến cậu hoang mang, do dự gọi:
– Thầy ơi?
Đáp lại cậu là giọng nói thiếu kiên nhẫn của Chu Văn:
– Không có gì, cậu vào nhà đi!
Diêu Khâm nghe xong có chút khó xử. Tuy thầy bảo cậu đi, nhưng lại không chịu buông tay cậu ra. Cuối cùng, Diêu Khâm mím chặt môi, dò hỏi lần nữa:
– Thật là không có việc gì không ạ?
Lúc này đây, tâm trạng của Chu Văn càng trở nên tồi tệ, đôi mắt trừng lên nhìn cậu đầy căm tức, cuối cùng dường như cơn giận đã đạt đến đỉnh điểm, anh mới nghiến răng nghiến lợi nói:
– Tối chủ nhật này tôi đến đón cậu, nhớ ăn mặc trang trọng một chút!
Dứt lời, không chờ Diêu Khâm đáp lại, đã gần như tống cổ cậu xuống xe rồi phóng vút đi. Diêu Khâm đứng giữa trời tối một hồi mới phục hồi tinh thần, thế nhưng dù cậu có nghĩ nát óc, vẫn không hiểu Chủ nhật này có chuyện gì khiến thầy chần chừ mãi mới thốt lên lời.