Hoàng Tử Trong Tháp Ngà

Lại ‘thất hứa’.

Đúng thế, từ ngay hôm đó, Diêu Khâm đã ‘thất hứa’ ba lần.

Cậu thừa biết cứ như vậy chắc chắn sẽ chọc giận ‘bọn họ’. Nếu một ngày nào đó cậu bị bắt lại, hậu quả sẽ cực kỳ khó lường.

Minh chứng rõ ràng nhất là tình trạng cô lập càng lúc càng nghiêm trọng, đôi khi giáo viên gọi cậu lên trả lời, mấy người kia sẽ bắt đầu gây rối, không tỏ rõ ác ý, nhưng cũng chẳng phải thiện ý.

Không ít giáo viên đứng lớp đều phát hiện ra tình trạng này, gọi riêng cậu ra nói chuyện, nhưng đều bị cậu từ chối trả lời. Sau đó, các giáo viên cũng chỉ đích danh mấy kẻ đó để phê bình, nhưng sự việc vẫn không cải thiện, thế nên giáo viên cũng không gọi cậu lên trả lời nữa.

Tiết học duy nhất khiến cậu an tâm có lẽ chỉ có tiết của Chu Văn. Nói đến cũng thật kỳ quái, tuy rằng Chu Văn giảng bài rất hay, nhưng chưa bao giờ gọi học sinh lên trả lời, trừ khi học sinh chủ động đứng lên phát biểu, còn không thì thôi.

Cũng có lẽ vì thế, cứ mỗi lần tan học, Diêu Khâm lại xuất hiện rồi đi về trong ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Chu Văn.

Nhưng vì cứ dựa dẫm vào nơi an toàn ấy, nên cuối cùng cậu cũng gặp quả báo.

Một hôm tan học, Diêu Khâm lại đến phòng giáo viên, nhưng cậu phát hiện ở đó không có một bóng người, nhìn đến bàn làm việc quen thuộc, rồi nhìn ngoài hành lang, đều không có ai.

Nỗi sợ hãi dần ăn mòn lý trí cậu học sinh, cậu chạy đến khu đỗ xe của giáo viên. Quả nhiên, không thấy xe của Chu Văn.

Bị bỏ rơi rồi.

Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu.

Trái tim bị bóp nghẹt, đau đớn.

Màn đêm xuân mau chóng buông xuống, mang theo cơn gió se lạnh, khiến Diêu Khâm rùng mình.

Tay phải siết chặt lại, cậu không cần nhìn cũng biết tờ giấy trong tay bị vò thành cái dạng gì. Mấy hôm trước, cậu có thể vất tờ giấy vào thùng rác trước cửa nhà, nhưng hôm nay chỉ sợ… khó mà làm được.

Diêu Khâm trợn mắt lên, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Cậu khóc không phải bởi vì sợ hãi bọn người đó, mà bởi vì nỗi đau bị ruồng bỏ biến thành sự không cam lòng. Diêu Khâm mím chặt môi, rồi xoay người đi về phía cổng trường. Dù không có thầy, nhưng cậu vẫn có thể về nhà an toàn!

Thế nhưng, khi cậu vừa đi qua rừng cây trước cửa khu lớp học, cánh tay bị một lực mạnh kìm lại, cả người ngã vào bụi cây!

Cậu chưa kịp lên tiếng, đã ngã lăn ra đất.

– Au ui… – Mấy chỗ trên người bị cành cây quật vào, rồi cả người đập xuống nền sân đá, thương tích khắp nơi.

Không kịp đứng lên, mọi động tác của cậu ngừng lại khi nghe thấy giọng cười của đối phương.

Cậu run rẩy ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là những gương mặt quen thuộc, còn có một vài gã đứng cạnh mặc đồng phục trường khác.

Nụ cười gian ác, người đeo trang sức hình đầu lâu ác quỷ, hình xăm hổ báo, dù bọn chúng không nói gì, nhưng cũng khiến người khác run sợ.

Diêu Khâm đứng dậy, chậm rãi lùi lại phía sau, rũ hai mắt, hai tay nắm chặt.

– Không chạy nữa à? – Một người trong đám là Trương Hưng Dịch, tay đút túi quần, cười gian tiến lại gần, chậm rãi nói.

Diêu Khâm không đáp.

Thật ra nếu xét về bề ngoài du côn, thì cả đám chỉ có một gã tóc nhuộm đỏ chóe, tai đeo khuyên, tay khoác vai Trương Hưng Dịch. Gã mở miệng:

– Đây là thỏ con lớp mày hả? – Dứt lời, tay với về phía Diêu Khâm.

Diêu Khâm hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, nhưng vẫn chậm chân, bị tóm lấy tay.

Dường như rất khoái chí với vẻ mặt sợ hãi của cậu, gã thanh niên nhếch mép cười, tay nâng cằm cậu lên, giả vờ đau xót nói:

– Biến thành cái dạng gì rồi không biết.

Cả bọn cười ầm lên.

Mặt Diêu Khâm vẫn tái nhợt, giống như cá mắc cạn, miệng cậu há ra thở hổn hển.

Trương Hưng Dịch chậm rãi bước lại gần, cười:

– Môi đỏ thật đấy.

Vừa nói đến, bọn còn lại bắt đầu chú ý đến đôi môi của Diêu Khâm. Tuy hai môi cậu không đều nhau, nhưng màu đỏ thực sự đẹp, rất mê người.

– Hôn đi!

Không biết ai lớn tiếng, cả bọn đang ồn ào bỗng dưng im phăng phắc.

Sắc mặt của Diêu Khâm lập tức xám như tro.

– Hôn đi, hôn đi!

– Hôn, hôn…

Những giọng nói đầy ác ý vang lên bên tai không dứt.

Diêu Khâm trợn trừng mắt, mím chặt môi.

Vì có đồng bọn xung quanh cổ vũ, hoặc cũng có thể vì đôi môi kia thực sự mê người, gã kia chầm chậm tiến sát lại.

Diêu Khâm hoảng loạn, bắt đầu giãy giụa.

Nhưng Trương Hưng Dịch sao cho phép cậu giãy ra, hô một tiếng, mấy gã đến giữ chặt đầu, tay chân cậu. Diêu Khâm hoàn toàn bị trói chặt!

Hơi thở xa lạ, tiếng cười ác ý, giống như bức màn tối đen trùm xuống trước mặt cậu…

Cho đến khi… một tia sáng xuất hiện, vén bức màn đen lên, rồi từ từ chiếu rọi.

– Hóa ra còn có một nơi thế này. – Giọng nói quen thuộc từ xa vang tới.

Sức ép trói buộc cậu bắt đầu dao động, dần dần thả lỏng rồi cậu được tự do.

– Thầy Chu, trùng hợp quá. – Trương Hưng Dịch giật mình rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tươi cười chào hỏi.

Diêu Khâm cũng quay đầu nhìn Chu Văn đang đứng ở gốc cây đối diện.

Vẫn là khuôn mặt hiền lành, rạng ngời như lúc dạy học.

Chỉ có Diêu khâm mới nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy.

– Trò Trương, tan học nên về nhà sớm. Tất nhiên nếu em có hẹn với bạn, thầy nghĩ cũng không nên hẹn nhau ở trong trường, nhỡ xảy ra chuyện, cả trường sẽ bị ảnh hưởng. – Chu Văn vẫn dịu dàng nói, thế nhưng lời lẽ không có chút ý tốt nào.

Lần đầu tiên phát hiện ra bộ mặt thật của người thầy luôn quan tâm đến học sinh, Trương Hưng Dịch sửng sốt, ngoái nhìn Diêu Khâm, sau đó lại tươi cười, gọi đồng bọn lại, rồi nói với Chu Văn:

– Nếu thầy Chu có hẹn với bạn Diêu, vậy bọn em xin phép về trước. Diêu Khâm, lần sau gặp lại nhé.

Diêu Khâm cúi đầu, không nói.

Sau đó, gã du côn cùng đám học sinh đành rời khỏi.

Lúc chỉ còn lại hai người, Chu Văn mới đến gần, vẻ mặt tức tối, nói:

– Em là đồ ngốc hả?

Diêu Khâm nghe thấy chỉ co người lại, cúi thấp đầu.

Thấy bộ dạng yếu đuối, không dám hé răng của cậu, Chu Văn nổi giận, đẩy ngã cậu rồi rời đi.

Loạng choạng vài bước, Diêu Khâm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, gào:

– Là thầy bỏ rơi em!

Chu Văn nghe xong dừng khựng lại, quay đầu thấy hai mắt của thiếu niên đã ngập nước, ánh mắt quật cường nhìn anh như đang lên án.

Anh nhếch mép, bước nhanh đến trước mặt cậu, tay siết lấy cằm cậu, nghiến răng nói:

– Tôi hứa sẽ bảo vệ em bao giờ? Hả?

Diêu Khâm lập tức trắng bệch.

Đúng vậy, thầy chưa từng hứa.

Dường như bị đâm nhát dao chí mạng, ánh mắt quật cường vừa nãy thoắt trở nên mơ hồ.

Cậu cúi đầu, cắn chặt môi.

Giống như toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn cả lên môi, đỏ đến chói mắt.

Ánh mắt của Chu Văn vô thức bị sắc đỏ kia hấp dẫn.

Tựa hồ bị mê hoặc, trái tim Chu Văn khẽ rung lên, khuôn mặt cũng tiến lại gần.

… Lúc môi chạm môi, Diêu Khâm trừng mắt, ngay cả khi đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, cậu cũng chỉ ngẩn ngơ tiếp nhận.

Thân thể chìm vào một vòng tay xa lạ, hơi thở nóng hổi vừa quen vừa lạ, đầu lưỡi liên tục bị đùa giỡn, tất cả đối với Diêu Khâm mà nói đều xa lạ đến đáng sợ.

Cho đến khi đôi môi của Chu Văn rời đi, vòng tay kia cũng buông lỏng, Diêu Khâm mới phục hồi lại tinh thần.

Cậu thấy Chu Văn nhíu mày, giống như lần đầu tiên gặp nhau. Sau một lúc lâu, anh mới nói:

– Em nợ tôi, đây là lãi.

Diêu Khâm kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui