Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 22: SOME THING SERIOUS.

" Yuu à! ANh đang làm gì vậy?
"
Tôi nhìn anh, đang vui đùa cùng những chú bướm. Anh khẽ mỉm cười, và quay lưng bước đi.

" Yuu à! Anh đi đâu thế?
"
không có tiếng trả lời. không quay đầu lại.

" Đửng bỏ em mà, Yuu!
" Tôi gần như hét lên, và nước mắt đã thấm đẫm mặt.
Không! ANh không đi đâu cả! Anh sẽ không bỏ rơi tôi đâu mà! Sẽ không đi đâu cả, không đi đâu cả.

" Yuu!
" Tôi hét toáng lên.

" Cuối cùng thì con đã tỉnh rồi!
" Tiếng mẹ tôi dịu dàng và ấm áp.
Không! Không thể nào! Tôi, tôi đang đi cùng anh cơ mà! Tại sao tôi lại ở đây?

" Mẹ à, sao con lại ở đây?
" Tôi quay sang hỏi mẹ, thái độ hoàn toàn không có nổi một chút bình tĩnh nào.

" Con đã bất tỉnh ba ngày rồi! Người ta tìm thấy con trước cửa cung điện. Thật là, con gái con đứa sao lại có thể...
" Mẹ tôi nhẹ nhàng quở trách.

Tôi, đã bất tỉnh ba ngày sao? Nói vậy, có thể đó chỉ là một giấc mơ?
Không! Không đâu! Đó không phải là giấc mơ. Đó là SỰ THẬT. Sự thật. Sự thật.
Tại sao đó lại không phải một giấc mơ nhỉ? Nếu nó là một giấc mơ, biết đâu tôi lại có thể cảm thấy vui vẻ hơn chút ít, biết đâu, tôi lại có thể gặp lại anh.
Nước mắt không biết đã rơi ra từ lúc nào. Nhưng tôi không khóc. tôi không muốn mình khóc. Tôi không thể khóc, khôgn thể khóc.
Địa ngục, đây là nơi điều gì cũng có thể xảy ra được cơ mà! biết đâu, biết đâu tôi lại có thể cứu được anh...
Vô ích thôi! Tôi thì làm sao có thể làm được việc đó cơ chứ? Đến Yuu còn không tự cứu được chính mình, thì tôi lấy tư cách đâu mà nói rằng tôi có thể cứu được anh nhỉ?

" Em tỉnh rồi à?
" Một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng.
Tôi khẽ gật đầu.

" Tỉnh dậy là tốt rồi! Mấy ngày nữa anh sẽ đưa em vào cung ở cho quen!
" Giọng Shin ấm áp bên tai. Kì quái thật! không hiểu sao tôi lại thấy giọng nói đó pha chút bí mật.

" Anh giấu em điều gì phải không?
" Tôi chẳng thèm nhìn Shin, ngồi im như một pho tượng.

" không! Không có!
" Shin cười hiền, và ngay lập tức đánh trống lảng
" Trôgn em xanh xao quá! Ráng ăn uống cho tốt đi nhé!
"
Tôi gật đầu, im lặng.
Tôi chẳng biết từ nãy đến giờ tôi đã suy nghĩ được những gì nữa, và tại sao tôi lại có thể suy nghĩ được những điều đó. Chỉ biết rằng, tâm trạng tôi đang rất loạn.
tôi đang mong ngóng điều gì đây? Đang chờ anh quay về bên tôi? Hay đang chờ bản thân mình vùng lên để được đến bên anh? Rốt cuộc là chờ cái gì nhỉ?

" Chị!
" Tôi quay ra, nhìn thằng em trai
" Có chuyện gì vậy?
"
Nó nhìn tôi, thoáng chút lúng túng
" Thật là... chị yêu anh ấy đến vậy hả?
"
Nhìn cái thái độ như ông cụ non của nó, tôi muốn bật cười, nhưng không hiểu sao không tài nào nhếch mép được
" Ừ!
" Đó là câu trả lời của tôi.

" Có chuyện chị cần biết!
" NÓ nhìn tôi, ánh mắt đã bớt lúng túng hơn
" Về vùng đất chết. Có lẽ, anh Yuu.... vẫn chưa chết đâu!
"

" Vùng đất chết?
" Tôi nhìn nó, gần như là hét lên. Trong lòng tôi hình như vừa có gì đó bừng sáng. hi vọng chăng?

" Đúng vậy, là nơi chị đến đó! Nghe nói có một truyền thuyết về nơi đó, và.... anh yuu liên quan mật thiết tới truyền thuyết đó!

"
Truyền thuyết? Vùng đất chết? Yuu có liên quan đến vùng đất chết sao? Không thể nào! Không thể nào!

" Đây không phải trò đùa đâu!
" Tôi nhìn thằng em, gằn giọng
" yuu không có liên quan!
"

" Tùy chị!
" nó nhún vai
" Nhưng đừng bao giờ bỏ lỡ những cơ hội của mình!
"
Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội của mình? Ý nó là...
*****************
Vội vàng vớ lấy cái laptop, tôi bắt đầu tra cứu từ khóa
" Vùng đất chết!
"
Một giây. Hai giây. Ba giây. Và một dòng chữ hiện lên
" Toàn bộ thông tin về vùng đất chết đã bị khóa.
"
Vậy đấy! Tôi... tôi phải làm sao đây?
Nhưng, hình như, có lẽ nó nói đúng. Có gì đó, rất quan trọng, liên quan mật thiết đến vùng đât chết, về tôi và Yuu. Và đó chính là lí do vì sao người ta lại khóa toàn bộ thông tin về vùng đất chết lại.
Nhưng chuyện này, tôi phải tìm hiểu bằng cách nào?
Đúng rồi! Phải tới nơi đó!
****************

" Chị ơi, cho em hỏi những tư liệu về Vùng đất chết thì có thể tìm kiếm ở đâu?
" Tôi nhìn chị thủ thư, nói vội.

" Thưa cô, nhưng những tư liệu đó, hoàng tử đã cấm không được cho bất kì ai mượn!
" Cô thủ thư nhã nhặn, nhẹ nhàng giáng những nhát búa vào đầu tôi.

" Hoàng tử?

" tÔi hỏi lại.

" Đúng vậy! hoàng tử Shin!
" Shin? Anh ta biết có chuyện gì đang xảy ra sao? chắc chắn là biết! Và chắc chắn là chuyện đó có liên quan đến Yuu!

" tôi năn nỉ chị, hãy cho tôi mượn đi mà! Chuyện này có liên quan mật thiết đến chồng chưa cưới của tôi!
" Tôi nhìn chị thủ thư, nói một cách khó khăn.

" xin lỗi cô, nhưng đây là luật!
" Chị thủ thư đáp lại tôi bằng một thái độ không hề nao núng.
VẬy là hi vọng cuối cùng vụt mất. Tôi phải làm gì đây? chả nhẽ cứ để cái bí mật ấy ở ngay bên mình mà không tài nào phát hiện ra?

" cô ơi!
" Có tiếng gọi nhỏ, gọi với lại.
tôi liền đi ra phía chị thủ thư
" dạ!
"

" Tôi... thực ra có một cuốn sách, hay đúng hơn là một vài trang nói về vùng đất chết. Vì dung lượng nhỏ nên không bị cấm!
" Chị thủ thư nói một cách gấp gáp
" đi theo tôi!
" Đúng như lời chị thủ thư nói. Những tư liệu ấy chỉ vỏn vẹn trong 4, 5 trang. Nhưng, như vậy là đủ lắm rồi!
Cảm ơn chị, tôi bắt đâu đọc những thông tin duy nhất còn sót lại.
vùng đất chết, Death City, rốt cuộc đó là gì?
END CHAP


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận