CHAPTER 24 : Back To Death City
Chuyến tàu đi tới thành phố Tử Thần. Cũng như lần trước, tôi đi, không cho ai biết. nhưng, lần này, không có anh ở bên cạnh.
Con đường kia vẫn thế, những hàng cây vẫn thế, nhưng sao lòng tôi lại thay đổi nhiều đến vậy. Mất đi anh - người quan trọng nhất với cuộc đời - tưởng như là một điều không thể nào xảy ra, nhưng thực chất là nó đã và đang diễn ra, hay đúng hơn là tôi đang phải học cách đối mặt với nó.
Thật chẳng dễ dàng chút nào. Đúng vậy, tôi cảm thấy hút hẫng, cảm thấy như mình đang bị hút dần vào một hố sâu không đáy, và hoàn toàn không có đường ra.
Vô nghĩa. Liệu có thể nói việc tôi đang làm là vô nghĩa, là điên rồ không? Từ một đứa con gái coi trời bằng vung, từ một người không hề có khái niệm về tình yêu trong đầu, giờ đây, tôi đang khốn khổ vì chữ tình. Cũng lạ thật đó! Tình yêu, nó lại có sức mạnh lớn đến thế sao?
Yuu, lần này, nhất định tôi phải tìm được anh. Có lẽ, tôi sẽ chết đi, nếu anh đã chết. Và cũng có lẽ rằng tôi sẽ làm mọi cách để anh được sống lại, để anh được trở về bên tôi.
Không! Để anh được sống lại, được nhìn thấy nụ cười của anh, đã là mãn nguyện lắm rồi.
Haha, sao bây giờ tôi lại có những suy nghĩ kì quái thế nhỉ? Sao bây giờ trông tôi như một bà cụ non vậy? Haha, tôi điên mất rồi, điên mất rồi!
************************
Tàu dừng lại. Đã không còn bí ẩn như mấy ngày trước. tôi bước xuống ,và sải bước.
Một xác chết .Hai xác chết .Ba xác chết. Bốn xác chết....
Hình như tôi đang bị lạc đường, phải không? Lạ thật, sao anh lại có thể đoán ra được cái thành phố quái quỉ đó ở đâu, trong khi tôi đi cả ngày mà không tìm được nhỉ?
Thành phố Tử thần, rốt cuộc là ngươi đang ở đâu? Hãy.... trả lại Yuu cho ta đi!
" Cô ở đây làm gì?
" Giữa đêm tối, một giọng nói vang lên, kèm theo đó là tiếng lá xào xạc theo mỗi bước chân.
" Không phải là cô đã suy nghĩ lại đấy chứ?
" hắn khẽ nhếch mép cười
" Anh... có phải là Yuu không?
" Không còn chỗ cho sự sợ hãi, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định nhất có thể.
" Cô bị điên à? Không phải là vì hắn đã chết mà lụy vì tình đấy chứ?
" Hắn nhìn tôi, gương mặt vẫn không một chút biến chuyển.
" Nói dối! Anh là yuu! Là yuu!
" Tôi gần như hét lên
" sao anh lại giấu em? Tại sao? em đã biêt hết rồi! Biết về điều ước, về tục hiến thân, và về thân phận hoàng tử, người được lựa chọn nữa. Tại sao anh lại giấu em?
" Tôi nhìn hắn, không chút lúng túng.
Hãy nói đi, hãy nói đi rằng em nói đúng. hãy nói rằng anh xa em vì một lí do gì đó. GÌ cũng được! miễn là anh còn sống! Nói đi, Yuu à!
Người đối diện nhìn tôi, ánh mắt khẽ trùng xuống. Nhưng anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi
" Đây không phải là đùa đâu! Yuu, đã chết rồi!
"
Ánh mắt anh ta... Tại sao lại có thể như vậy chứ? Không! Yuu của tôi không chết! Không chết!
" Nói dối!
" Tôi hét lên
" Mẹ anh đã chết từ lúc mới sinh anh ra, sao bà có thể sinh thêm một người nữa chứ?
"
" Là anh em sinh đôi đó! Là bà ta đã sinh ra hai người, và ta là người được lựa chọn.
" Hắn ta khẽ nhếch mép, tiếp tục cái điệu bộ của mình.
Giống như một con dao sắc nhọn, đâm từng nhát vào sâu trái tim tôi. Giống như là cứ cứa dần, cứa dần, càng lúc càng sâu. Giống như đang găm nát con tim.
" hãy nói rằng anh ấy còn sống! Hãy nói với tôi rằng anh ấy còn sống!
" Tôi gần như van xin anh ta.
" LÀm ơn! Làm ơn!
" MỌi sức sống biến mất theo niềm hi vọng vừa tan biến. Và cái màu đen thăm thẳm lại hiện ra.
Tôi ngất đi.