Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 25: Lời nói dối, minh chứng của tình yêu bất diệt.

" Đây là đâu?
" tôi tỉnh dậy, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Bên cạnh, người hầu nữ trông như thây ma đang vắt chiếc khăn ướt, đưa cho tôi
" Cuối cùng thì cô cũng đã tỉnh rồi! Cô bị bất tỉnh! hoàng tử đưa cô về!
"

" Hoàng tử?
" Tôi nhìn cô ta, không tin vào những gì mình đang nghe thấy
" Hoàng tử đưa tôi về sao?
"

" Đúng vậy!
" Cô ta nhìn tôi, ánh mắt không chút cảm xúc.

" Có thể... cho tôi biết, anh ấy có phải là Yuu không?
" Tôi nhìn người đối diện như năn nỉ, với hi vọng rằng chị ta sẽ nói cho tôi một điều gì đó. Tôi tin rằng Yuu vẫn còn sống, và có lẽ anh chính là hoàng tử. Nhưng tôi phải tìm hiểu vì sao anh lại làm như vậy ,và vì sao xua đuổi tôi.

" Đây là bí mật của chúng tôi
" Cô ta gằn giọng, trái lại với những suy nghĩ của tôi

" cô đừng quá tỏ mò, kẻo sẽ không giữ được tính mạng của mình đâu!
" Những đường gân ghê rợn hiện rõ lên trên khuôn mặt trắng bệch. Tôi có cảm giác cái bụng của mình đang phản đối việc tôi đối mặt với cô ta. Dường như mọi thứ trong dạ dày tôi chuẩn bị được ói ra.
Tôi im lặng, nhìn cô ta, không nói gì. Nhưng bí mật này, tôi nhất định phải tìm cho ra.
Tôi vẫn còn nhớ lờ mờ lời hắn nói
" Tôi và Yuu là anh em sinh đôi
". Nhưng chẳng phải trước đó lại bảo rằng
" tôi là em cùng cha khác mẹ của Yuu
" sao? Không phải là rất mâu thuẫn à?
Có thể, có thể anh vẫn ở bên tôi, ngay sát bên tôi mà thôi! và không hiểu sao, người đầu tiên mà tôi lại nghĩ đến chính là hắn - hoàng tử của Death City.
**********************

" Cô khỏe rồi chứ?
" Giọng nói vang lên, lạnh lùng và đầy quyền uy. chính là anh. Chính là anh, không thể nhầm lãn với ai khác
" tôi nghĩ rằng cô nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt
"

" tại sao, anh lại nói dối em, Yuu?
" Một câu hỏi không hề đúng chủ đề, một sự thắc mắc và tò mò đã dày vò tâm trí tôi suốt từ sáng đến giờ.

" Ý cô là gì?
" Anh nhìn tôi, vẫn không chút nao núng.

" Anh, chính là Yuu! Đúng không?
" Tôi không nhìn anh mà quay đi, nhìn một hướng xa xăm nào đó. Con người đó, dù có phải cận kề với cái chết cũng không bao giờ lúng túng. Chờ mong một thái độ khác lạ ở anh? Đó chỉ là một điều phù phiếm mà thôi!

" Trí tưởng tượng của cô hơi phong phú rồi đó!
" Anh nhìn tôi, mỉm cười.

" đừng nói dối! Anh là yuu! chính là Yuu! Đừng nói dối nữa! Tại sao anh lại nói dối em?
" tôi gần như không kìm nổi lòng mình mà hét toáng lên đầy tức giận.
Ánh mắt đó, lần đầu tiên đã có đôi chút dao động. Nhưng sự dao động dường như chỉ là một làn gió, thoảng qua, rồi biến mất mãi mãi
" Phải! Tôi là yuu!
" Giọng nói vẫn lạnh lẽo, nhưng lại là điều tôi không ngờ tới.
Tại sao anh lại có thể nói anh là yuu đơn giản đến thế? khi mà anh vẫn cố công nói dối tôi. Khi mà tôi đang trong cơn tuyệt vọng.


" Cô muốn hỏi vì sao tôi nói dối cô phải không?
" Anh gần như nắm bắt rõ tâm can của tôi
" Tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô
" CÂu trả lời duy nhất mà tôi có được.

" Vậy anh hãy nói đi!
" tôi không nhìn anh mà đang hướng mắt về một hướng khác, nhắm nghiền lại. Hình như sự thật không như tôi mường tượng. Cái giấc mơ mà anh ôm tôi vào lòng anh, anh xin lỗi tôi,... hình như chỉ là một giấc mơ.

" Tôi, vốn dĩ đã không còn là Yuu nữa! Tôi chỉ đơn thuần là sống trong thể xác của hắn mà thôi! Yuu của cô, hắn ta đã mất đi trái tim rồi!
" Hắn nhìn tôi, nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất có thể
" Cô hỏi vì sao tôi nói dối hả? Vì tôi muốn cô rời khỏi đây. tình cảm với cô, tôi không có. Nhưng kí ức về cô, tôi vẫn còn. Vì thế cô nên rời khỏi đây. xin lỗi, nhưng cô không thể mong chờ tình yêu ở kẻ không có trái tim
"
giọng nói lạnh lùng, giống như một lưỡi dao làm bằng băng. Vừa làm người ta bị thương, bị đau đớn, vừa làm trái tim người ta hóa đá.
Đó là tất cả những gì mà anh có thể nói? LÀ tất cả những gì mà tôi cần? Phải!
Tôi đã từng nói, tôi sẽ ra đi khi biết anh còn sống, và sống tốt. Nhưng quả thật lòng tham là không đáy. tôi đang mong chờ, mong chờ nhiều hơn thế nữa cơ.

" Có nghĩa là anh dã hết yêu tôi?
" TÔi nhìn anh, cười nhẹ.

" Đúng vậy!
" Không một phản ứng.
" Nhưng tại sao lại muốn tôi thoát khỏi nơi đây?
" tôi giương đôi mắt đau buồn nhìn anh
" tẠi sao lại muốn em rời khỏi đây, khi mà anh chưa chết?

"
Một giọt nước vô hình rơi ra. nó cứ lặng lẽ sinh ra, và lặng lẽ biến mất. Nó làm cho tôi thấy rõ rằng mình đang đau thế nào. Cứ như là có hàng vạn, hàng vạn lưỡi dao đang găm sâu vào trái tim.

" Bởi vì tôi tin là Yuu yêu cô!
" Anh tiến lại gần, khẽ chạm tay vào khuôn mặt cô
" cô có biết, điều ước cuối cùng, điều ước đánh đổi để bị biến thành hoàng tử của hắn là gì không? Là được sống, để trở về bên cô đó! hắn đã chết, đã chết từ lúc còn ở ngoài chiến trận cơ!
"
Những giọt nước vô hình càng lúc càng tuôn rơi, mạnh mẽ hơn cả. nỗi đau vỡ òa. Tôi nhận ra, hình như có quá nhiều điều mà anh đã hi sinh cho tôi. không còn gì kìm *** được nữa! không thể nào có thể rời xa anh được nữa!
Ôm chầm lấy anh, tôi khóc nấc lên
" Yuu à! Yuu à! Trở về bên em, trở về bên em đi mà!
"
Vai anh khẽ rung lên. Rồi cái âm thanh đáng ghét đó lại vang lên
" Yuu của cô đã chết rồi! hắn đã chết rồi! GIờ, hắn không còn trái tim nữa. Hắn, đã hết yêu cô rồi! Hãy trở lại nơi thuộc về cô, và sống cho tốt vào!
"
Thoảng như một làn gió, anh biến mất. Không để lại một dấu vết. Chỉ đơn giản là để lại một vết thương sâu sắc trong trái tim.
Đó, là quyền lực tối cao của người được lựa chọn? Họ có thể xuất hiện nhanh như làn gió, và biến mất nhanh như lúc mình xuất hiện. Đó là quyền lực của anh? Quyền lực, làm người yêu anh đau đớn.
Không! Có lẽ là không! ANh chưa chết, vì anh vẫn còn đứng ngay ở đó, ngay trước mặt tôi. VÀ.... sự hi sinh của anh, những lời nói dối của anh, chính là minh chứng cho trái tim còn đang thổn thức nhịp đập yêu thương.
CÓ lẽ trái tim đó đang ở một nơi xa. Nhưng nó vẫn là trái tim của anh. và, nó sẽ vẫn mãi thuộc về tôi.
END CHAP


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận