CHAP CUỐI: Mở Hay Không?
Một giây. Hai giây. Tất cả những gì trong tầm mắt tôi giống như có một màn suơng mù đnag bao lấy, càng lúc càng mất định hướng.
Cái màn suơng mù đáng ghét ấy che lấp đi mọi thứ. Lini. Cái ruơng. Ngay cả thứ mà tôi chạm vào còn không nhìn thấy nữa, huống chi là....
Tôi cảm thấy bàn tay mình đnag nóng dần lên, nóng đến nỗi tôi tin chắc là chỉ cần một phút nữa thôi, bàn tay tôi sẽ phồng rộp lên vì bị bỏng.
Không. Ít ra tôi cũng không để ý đến thứ ấy. Vì tất cả, không chỉ đơn giản là màn suơng mù nữa. NÓ đã biến mất. Biến mất tất cả. Thay vào đó là một màu trắng xóa bất tận.
Lini, cái ruơng, cây cối, rừng,... tất cả đều biến mất.
Không thể nào! Không thể nào! Lẽ nào tôi đang... chết? Hay là tôi đang biến thành quái vật, giống như Lini? Lẽ nào tình yêu và trái tim của tôi không đủ trong sáng để mở chiếc ruơng đó ra? Lẽ nào... tôi và anh sẽ không thể ở bên nhau nữa?
Màu trắng, vẫn là một màu trắng bất tận.
***************
Màu trắng. Biến mất. Thay vào đó, tôi bắt gặp mình đnag bị nhấn chìm trong một biển người bon chen, không biết nên đi đâu về đâu.
Ng.... Người đó. Có lẽ nào...?
Chạy. Chạy. Chạy. xô ngã tất cả những người cản trở mình, tôi đến bên anh, nắm thật chặt tay anh lại. Cầu trời rằng đây không phải là một giấc mơ.
Đúng vậy. Không phải là mơ. Anh nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi mấp máy môi nói không lên lời.
" Yuu ah!
" Tôi, gần như sung sướng đến bật khóc
" Đúng là anh rồi!
"
Ôm chầm lấy anh, tôi khóc, khóc thật sự. Không phải vì đau, mà là vì vui sướng quá.
" Uh! Anh đã trở về bên em rồi đây!
"
Phần thưởng dành cho người mở được chiếc ruơng chứa trái tim của hoàng tử chính lại sự đầu thai trong nháy mắt, và bên nhau cho đến hết đời!
THE END