Hoàng Tử Vịt


###
Trời đã xế chiều khi Thomas, Edward, Lily và Bruno cuối cùng cũng đến được ngôi nhà của phù thủy.

Ngôi nhà nằm ở rìa khu rừng, bao quanh bởi những cây cổ thụ cao lớn và rêu phủ kín lối đi.

Không khí nơi đây có vẻ bí ẩn và âm u, nhưng nhóm bạn không hề nao núng.
Lily dặn dò: “Các cậu hãy cẩn thận.

Phù thủy không phải là người dễ đối phó đâu.”
Thomas gật đầu: “Chúng ta cần phải khéo léo và giữ bình tĩnh.

Mình tin rằng chúng ta có thể thuyết phục được bà ta.”
Edward, trong hình dạng vịt, quay qua Bruno: “Bruno, cố gắng đừng làm gì ngốc nghếch nhé.

Lần này chúng ta cần sự tập trung cao độ.”
Bruno cười ngây ngô: “Yên tâm, mình sẽ cố gắng hết sức.”
Cả nhóm tiến vào ngôi nhà, cửa tự động mở ra như mời gọi họ.

Bên trong, không gian tối tăm và chỉ được chiếu sáng bởi vài ngọn nến lờ mờ.


Một bà lão với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt nhăn nheo ngồi giữa căn phòng, đôi mắt sáng rực đầy quyền lực.
Phù thủy mỉm cười: “Chào các ngươi.

Ta biết các ngươi đến đây vì điều gì.”
Thomas bước tới, giọng nói dõng dạc: “Chúng tôi đến để nhờ bà giúp phá bỏ lời nguyền trên Edward.

Chúng tôi đã vượt qua nhiều thử thách và biết bà là người duy nhất có thể giúp chúng tôi.”
Phù thủy gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Ta có thể giúp, nhưng các ngươi phải hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng cho ta.”
Edward nhăn nhó: “Nhiệm vụ gì nữa đây?”
Phù thủy đứng dậy, chậm rãi bước tới gần nhóm bạn: “Ta cần các ngươi lấy về cho ta một viên ngọc quý từ hang động của một con rồng.

Nhưng đừng lo, con rồng này không thích chiến đấu mà lại yêu thích việc đan len.”
Lily ngạc nhiên: “Lại là rồng đan len sao? Chúng tôi đã nghe nói về nó.”
Phù thủy gật đầu: “Đúng vậy.

Nếu các ngươi có thể thuyết phục được nó và mang viên ngọc về đây, ta sẽ phá bỏ lời nguyền.”
Thomas quay qua nhóm bạn, mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.

Hãy đi và hoàn thành nhiệm vụ này.”
Cả nhóm nhanh chóng lên đường đến hang động của con rồng.

Trên đường đi, họ bàn bạc về cách tiếp cận con rồng và làm sao để thuyết phục nó.

Lily đề xuất: “Chúng ta nên tặng nó một món đồ len tự làm.

Điều này chắc chắn sẽ làm nó cảm động.”
Bruno hớn hở: “Mình có thể giúp đan một chiếc khăn len.

Mình đã học được cách đan khi còn nhỏ.”
Edward cười khích lệ: “Tuyệt vời, Bruno.

Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của cậu.”
Khi đến hang động, họ nhìn thấy con rồng khổng lồ đang ngồi đan len bên lò sưởi.

Con rồng có vẻ đáng sợ nhưng khuôn mặt lại rất hiền từ.


Nó nhìn thấy nhóm bạn và cất tiếng: “Các ngươi đến đây vì viên ngọc của ta, đúng không?”
Thomas bình tĩnh bước tới, giơ cao chiếc khăn len mà Bruno đã đan: “Chúng tôi biết ngài yêu thích đan len, vì vậy chúng tôi muốn tặng ngài chiếc khăn này như một dấu hiệu của lòng thành.”
Con rồng nhìn chiếc khăn len, đôi mắt nó lấp lánh niềm vui: “Cảm ơn các ngươi.

Ta rất quý trọng tấm lòng này.

Nhưng các ngươi phải hiểu rằng viên ngọc không phải là món đồ dễ dàng có được.”
Lily bước tới, giọng nói chân thành: “Chúng tôi cần viên ngọc để phá bỏ lời nguyền trên Edward.

Chúng tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn và thử thách để đến được đây.”
Con rồng gật đầu: “Ta hiểu.

Nếu các ngươi thực sự cần viên ngọc, ta sẽ trao nó cho các ngươi.

Nhưng hãy hứa với ta rằng các ngươi sẽ sử dụng nó một cách khôn ngoan.”
Thomas kiên quyết: “Chúng tôi hứa.

Viên ngọc sẽ được sử dụng để giúp bạn của chúng tôi trở lại hình dạng ban đầu.”
Con rồng mỉm cười và mở ra một chiếc rương lớn, lấy ra viên ngọc lấp lánh: “Đây, hãy cầm lấy và mang về cho phù thủy.

Hãy nhớ lời hứa của các ngươi.”
Nhóm bạn cầm viên ngọc quý và cảm ơn con rồng trước khi quay trở lại ngôi nhà của phù thủy.

Khi đến nơi, họ trao viên ngọc cho bà lão.
Phù thủy cầm viên ngọc, giọng nói đầy quyền lực: “Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ.


Bây giờ, ta sẽ phá bỏ lời nguyền.”
Bà lão bắt đầu niệm chú, ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc bao quanh Edward.

Chỉ trong chốc lát, hình dạng vịt của Edward biến mất, và cậu trở lại hình dạng con người.
Edward không thể tin vào mắt mình: “Mình… mình đã trở lại rồi!”
Thomas ôm chầm lấy Edward, mắt rơm rớm: “Cuối cùng thì cũng thành công.

Cậu đã trở lại, Edward!”
Lily và Bruno cũng không kìm được niềm vui, họ cùng nhau nhảy múa và cười đùa.

Phù thủy nhìn họ, mỉm cười hiền từ: “Các ngươi đã chứng minh được lòng dũng cảm và sự đoàn kết.

Hãy sống tốt và sử dụng sức mạnh này để giúp đỡ mọi người.”
Trên đường trở về, nhóm bạn cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Họ đã trải qua nhiều thử thách, nhưng cũng nhận được những bài học quý giá về tình bạn, lòng dũng cảm và sự kiên nhẫn.
Thomas, Edward, Lily và Bruno quay về ngôi làng của mình, nơi mọi người chào đón họ với những tràng pháo tay và niềm vui sướng.

Cuộc hành trình đã kết thúc, nhưng tình bạn và sự gắn bó của họ sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận