Không lâu sau, tỳ nữ kia thở hồng hộc mà vội vàng chạy về, thừa dịp không nhìn ai thấy, nàng bẩm báo lại cho đại phu nhân, giọng nói của nàng hạ thấp: "Bẩm phu nhân, nô tỳ đã hỏi rõ ràng, người của chúng ta không động chân động tay, tam tiểu thư này tự nhiên té xỉu không rõ nguyên nhân."
Không rõ nguyên nhân? Đại phu nhân như suy tư điều gì, chưa được bao lâu đã bị người khác đưa vào phòng của Bách Lí Thu Thủy, nàng hơi gật đầu với nữ tỳ kia rồi nói: "Ngươi đi xuống hầu đi."
Đại phu nhân vừa dứt lời thì liền theo sát lão phu nhân vào phòng, đứng ở bên cạnh Bách Lí Thu Thủy rồi chờ đợi Thạch thái y chẩn bệnh.
Sắc mặt nghiêm nghị của Thạch thái có chút cẩn thận, sau khi bắt mạch xong thì trên mặt lại lộ ra vẻ quái dị, giống như nhất thời không thể xác định được mà nâng ngón tay của mình lên rồi thu bàn tay lại.
Một lát sau, trong lòng Thạch thái y mới xác định được kết luận.
"Lão phu nhân và phu nhân không cần lo lắng, tam tiểu thư cũng không phải mắc chứng bệnh gì, hạ quan thông qua bắt mạch mà biết được, tam tiểu thư khí huyết hai hư, thân thể suy yếu, vừa rồi tiểu thư té xỉu chỉ là vì nhìn thấy Bách Lí đại nhân hồi phủ mà quá mức kích động." Sắc mặt Thạch thái y có chút kinh ngạc.
"Hạ quan cho rằng nguyên nhân khiến thân thể tam tiểu thư ngày càng suy nhược hẳn là do trong một quãng thời gian dài cơ thể không được cung cấp đủ dinh dưỡng." Tầm mắt Thạch thái y liếc nhìn đại phu nhân có chút không tự giác.
Thạch thái y vừa mới nói xong, Bách Lí Thu Thủy đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra.
Một lát sau Thạch thái y thỉnh lão phu nhân rồi đi ra ngoài sảnh, lão phu nhân nghe xong liền vội vàng sai người đi chuẩn bị đưa lên canh táo đỏ long nhãn để bổ khí huyết.
"Đây là..." Bách Lí Thu Thủy ngồi dậy, vẻ mặt có chút mờ mịt, thanh âm trong giọng nói của nàng mỏng manh, "Tại sao ta lại ở chỗ này? Không phải vừa rồi ta vẫn còn đứng ở trước cửa nghênh đón phụ thân trở về hay sao?"
Hoa Quỳnh vội vàng nâng người nàng dậy, "Lúc nãy tiểu thư đột nhiên té xỉu, vừa rồi là Thạch thái y bắt mạch chẩn bệnh cho người, còn nói thân thể tiểu thư suy nhược quá mức rồi."
"Suy nhược?" Trên gương mặt sạch sẽ, nhỏ nhắn của Bách Lí Thu Thủy là cặp mắt trắng đen phân minh, đôi mắt ấy lộ ra ánh nhìn ngây thơ của trẻ con, "Sợ là thái y đã lầm? Trước kia ta ở thôn trên, ở đó Vương bà nổi điên lên, nhưng vẫn cho ta thức ăn không hề bạc đãi ta quá mức, tuy thức ăn về hình thức không tinh xảo, nhưng mà cũng không phải không đầy đủ, vì vậy mà sao ta có thể suy yếu chứ?"
Nghe thấy lời này của Bách Lí Thu Thủy, mi tâm của đại phu nhân hơi giật, đáy mắt xẹt qua tia khác thường, vừa nãy tiểu hồ mị tử này té xỉu, nguyên nhân chính là muốn chờ nàng sập bẫy!
Đưa Bách Lí Thu Thủy đi thôn trang, lúc sau nàng cho nô tỳ thân tín bên mình đi báo cho Vương bà, nên việc đối đãi tam tiểu thư này như thế nào thì Vương bà tử tuyệt đối không thể cho mình chỗ tốt, lại bằng mặt nhưng không bằng lòng mà đi chiếu cố Bách Lí Thu Thủy thật tốt.
Nhưng nàng lại nói, Vương bà vẫn cho nàng ta thức ăn không hề không bạc đãi nàng quá mức...
Bách Lí Thu Thủy cùng với ánh mắt đại phu nhân giao nhau tại một chỗ, đại phu nhân sắc mặt không thay đổi, trong lòng lại nổi lên ý cười âm lãnh.
Tiểu hồ mị tử này muốn nhân cơ hội té xỉu mà cáo trạng với lão phu nhân, thủ đoạn vẫn còn quá non xanh, không có bằng chứng thì lão phu nhân sao có thể chỉ vì phỏng đoán thô sơ mà chỉ trích nàng đây?
Đôi mắt Bách Lí Y Nhân vừa chuyển tầm nhìn, mày liễu liền nhíu lại, như là đau lòng đến tận xương tủy vì muội muội này, "Nhất định là Thu Thủy khi còn nhỏ bị căn bệnh đậu mùa kia dày vò không dứt, ngần ấy năm sống cũng không được tốt.
Nhưng đến sau này mới điều trị, lần trước đại ca vừa mới nhờ người bảo ta mang theo một ít tổ yến để ngươi bồi bổ thân mình, đợi một chút sẽ cho Hoa Quỳnh vào phòng của ta để lấy."
"Thu Thủy cảm tạ tỷ tỷ..."
Thân mình của Bách Lí Thu Thủy xem ra có chút không ổn nên nhanh chóng hành lễ rồi nói lời cảm ơn, Hoa Quỳnh ở bên cạnh vội vàng giúp nàng nâng người, không ngờ tay nàng vừa nhấc lên, ánh sáng long lanh từ đồ vật bị quăng ra từ bên trong phát ra tiếng leng keng rồi nằm im ở trên mặt đất, khiến mọi người đều nhìn thấy rõ đồ vật ấy.
"Cái này không phải là khóa trường mệnh lão phu nhân tặng cho tam muội muội sao? Tại sao nó lại nằm ở trên người của ngươi?" Bách Lí Y Nhân lấy khóa trường mệnh được nha hoàn bên cạnh nhặt lên, một lần nữa xác nhận lại, sắc mặt của mọi người trong phút chốc liền trầm xuống.
Sắc mặt Hoa Quỳnh cứng đờ lại, ánh mắt chứa sự hoảng loạn muốn trốn tránh tầm mắt của mọi người, "Cái này, nô tỳ chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Bách Lí Y Nhân nghiêm mặt nói, nhìn thấy Hoa Quỳnh phản ứng như vậy thì trong lòng mừng thầm không thôi.
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ, đem chuyện Bách Lí Thu Thủy té xỉu này trong vô thanh vô tức mà giải quyết cùng với khóa trường mệnh, nhưng không nghĩ tới lại đem lại thu hoạch ngoài ý muốn cho mình.
"Chỉ là buổi sáng tiểu thư không cẩn thận làm rơi bên trong viện, sau đó...!Nô tỳ nhặt được...!Còn chưa kịp, còn chưa kịp trả lại..."
Ánh mắt Hoa Quỳnh như muốn né tránh gì đó lại càng khiến Bách Lí Y Nhân nghi ngờ trong việc này có quỷ, đầu mày hơi chau lại, Bách Lí Y Nhân lại gặng hỏi:
"Ngươi căn bản là nói láo, nếu buổi sáng tam muội muội làm rơi đồ, sao đến bây giờ còn có thể không kịp trả lại? Ta thấy tay chân ngươi không sạch sẽ, lại đi trộm cổ khóa của tam muội muội!"
Sắc mặt lão phu nhân lập tức tối đen, Hoa Quỳnh là nô tỳ của bà phái đi hầu hạ Bách Lí Thu Thủy, nàng ta lại đi trộm đồ người khác làm rớt, như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt chủ tử cũ!
Chuyện này một khi lan truyền khắp Bách Lí phủ lại lan ra ngoài, chỉ sợ là người ở trong sẽ nói bậy, nói bà là lão hồ đồ, quản giáo hạ nhân không nghiêm, dung túng nô tỳ ăn cắp!
"Thật là như vậy sao?! Hoa Quỳnh, ngươi thật to gan! Ta cho ngươi đi hầu hạ tam tiểu thư, không phải cho ngươi đi làm trộm cắp! Người đâu! Đem tiện tì này kéo xuống cho ta, đánh gãy hai tay rồi đuổi ra khỏi phủ Bách Lí!"
"Nô tỳ không có, lão phu nhân, nô tỳ thật sự bị oan! Nô tỳ thật sự không có trộm đồ!" Hoa Quỳnh trợn to đôi mắt, nước mắt tràn qua khóe mi mà rơi xuống như mưa, "Đại tiểu thư, khóa trường mệnh này thật sự là do nô tỳ nhặt được, nô tỳ cho dù có bị ma quỷ ám, cũng không dám đi trộm đồ của chủ tử!"
"Mới sáng sớm, tam tiểu thư liền vội vàng đi nghênh đón lão gia, nô tỳ cũng vội đi theo sau tiểu thư, qua chuyện tam tiểu thư té xỉu nhất mà nhất thời quên mất còn chưa trả khóa trường mệnh, ta thật sự không phải ăn trộm, đại tiểu thư cầu người đừng vu oan nô tỳ!"
Hoa Quỳnh tê tâm liệt phế mà hô lên, chỉ là nàng liều mạng cãi lại nhưng đang dang dở lại thôi, lại giống như không đủ tự tin, Bách Lí Y Nhân sắc mặt hơi lạnh lùng nói, "Buồn cười, ngươi trộm đồ vật, chứng cứ lại vô cùng xác thực, tất cả mọi người đều thấy, chẳng lẽ ngươi muốn nói là ta cố ý đổ oan cho một hạ nhân như ngươi hay sao?"
"Nô tỳ không có, nô tỳ thật sự không có!" Hoa Quỳnh hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, liều mạng dùng sức mà dập đầu lên xuống liên tục, hoảng đến mức nói năng có chút lộn xộn, "Nô tỳ thật sự không có trộm, nô tỳ oan uổng, nô tỳ oan uổng!"
Đáy mắt Bách Lí Y Nhân như có một loạt ánh sáng lạnh xuất hiện rồi biến mất, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, dưới khuôn mặt chứa ý cười khoan dung, rộng rãi kia che giấu sự lãnh khốc, nàng quay mặt về phía lão phu nhân rồi nói: "Lão phu nhân, lời nha hoàn này nói nghĩ lại cũng không tồi, bây giờ không nhận tội mà chúng ta lại tùy tiện phạt nàng, nghĩ lại cũng là chúng ta không phải."
"Theo ta thấy, như vậy chi bằng trước mắt cứ giao Hoa Quỳnh cho Tô ma ma đưa đi phòng chất củi để thẩm vấn, chờ khi nàng nhận tội, đến lúc đó chúng ta trừng phạt nàng cũng chưa muộn."
"Được!" Khuôn mặt lão phu nhân vốn đã trầm xuống, bây giờ bà lại gật đầu đồng ý với lời của Bách Lí Y Nhân, "Quyết định như vậy đi, ta nói là làm, mau đưa tiện tỳ này đến chỗ của Tô ma ma đi!"
"Không, không...!Lão phu nhân..." Sắc mặt Hoa Quỳnh nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Bách Lí Y Nhân đề nghị có vẻ như rất công bằng và hào phóng.
Nhưng nơi này là phủ Bách Lí, đặc biệt là phủ hạ nhân, có ai không biết thủ đoạn trị hạ nhân của Tô ma ma?
Nếu thật sự rơi vào trong tay Tô ma ma, còn chưa đợi lão phu nhân cho người chặt đứt đôi tay của nàng thì cái mạng này của nàng đã phải ném lại một nửa ở phòng chất củi, chỗ của Tô ma ma!
"Khoan đã!"
Vào lúc mấy người có vóc dáng vạm vỡ đang định kéo Hoa Quỳnh ra ngoài thì Bách Lí Thu Thủy liền ngáng chân trước người Hoa Quỳnh, nàng quay qua cầu xin lão phu nhân: "Lão phu nhân, Hoa Quỳnh thật sự không có trộm đồ, xin người thả nàng ấy đi!"
Bách Lí Y Nhân lắc đầu rồi thở dài khe khẽ, "Tam muội muội, ngươi cùng tỳ nữ này cho dù cảm tình có sâu sắc như thế nào cũng nên buông bỏ, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, khóa trường mệnh khóa này chính là rớt từ trên người nàng ta mà rớt ra, nàng ta lại chẳng có lý do đủ thuyết phục, nô tỳ tay chân không sạch sẽ như thế này thì ngươi giữ lại để làm gì chứ?"
Bách Lí Y Nhân vừa nói xong lại đi đến bên cạnh lão phu nhân, dáng vẻ như vì nàng mà nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chỉ là vì không sạch sẽ này, tam muội muội cho dù ngươi có thích nàng ấy thì cũng không đáng vì nàng ta mà khiến lão phu nhân tức điên thân mình, ngươi vẫn nên mau chóng tránh ra để lão phu nhân xử lý đi."
Đại phu nhân cũng mở miệng, "Thu Thủy, đại tỷ tỷ ngươi nói không sai, tỳ nữ này phẩm hạnh bại hoại, phủ chúng ta giữ lại không được.
Nếu như trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu thì ta cho ngươi nhất đẳng nha hoàn của đại tỷ tỷ coi như bồi thường là được."
Hai mẹ con này kẻ xướng người hoạ, không khỏi khiến cho những người khác trong lòng sinh ra thiện cảm, còn Bách Lí Thu Thủy này lại vì một nha hoàn mà liền đối nghịch với lão phu nhân, thật sự khiến người ta cảm giác nàng như kẻ không biết tốt xấu, lão phu nhân nhìn vào trong đôi mắt đã có vài phần biến hóa của nàng, đôi mắt ngấn lệ ấy chỉ vừa liếc sơ qua mấy bà tử kia một cái thì họ đã tiến đến vây kín mít người Hoa Quỳnh mà ấn xuống.
Mắt thấy Hoa Quỳnh sắp bị kéo đi, Bách Lí Thu Thủy mắt đã ngấn lệ đột nhiên quỳ xuống, "Lão phu nhân, xin người hãy thả Hoa Quỳnh ra, khóa trường mệnh kia thật ra không phải do nàng ta trộm, là ta giao cho nàng ta, sai nàng ta cầm đi đổi lấy chút bạc!"
Khi Bách Lí Thu Thủy thốt ra lời này, mọi người ở đây ngay tức khắc trở nên ngây dại, ánh mắt lão phu nhân không dám tin lời nói của nàng mà nhìn nàng, "Ngươi nói cái gì? Ngươi lấy khóa trường mệnh kia, đưa cho nha hoàn?!"
"Lão phu nhân, Thu Thủy thật sự chỉ là bất đắc dĩ thôi!" Bách Lí Thu Thủy nhìn lão phu nhân mà nước mắt tuôn rơi, rồi nàng quỳ rạp xuống đất, "Chuyện này ta vốn tính sẽ không nói ra, sợ người suy nghĩ lung tung về mẫu thân của ta, chính là...!Chuyện tới nước này, ta không thể để Hoa Quỳnh vô tội lại bị chặt đứt hay tay đi mất!"
Mí mắt đại phu nhân hơi giật mạnh, Bách Lí Y Nhân mở miệng nói: "Tam muội muội, nô tỳ của ngươi đi trộm đồ với mẫu thân của ngươi có quan hệ gì đâu? Ngươi cũng không bần cùng đến mức muốn nói là mẫu thân của ngươi sai tỳ nữ của ngươi đi trộm khóa trường mệnh đấy chứ?"
"Đại tỷ tỷ hiểu lầm rồi, điều Thu Thủy muốn nói cũng không phải cái này." Bách Lí Thu Thủy dường như có chút khó xử, "Thật ra là..."
Mi tâm lão phu nhân đã sớm nhíu thật chặt, bà bèn mở miệng nói: "Rốt cuộc là cái gì, chỉ cần hợp tình hợp lý thì ngươi chỉ cần lo nói ra sự thật, ắt sẽ có người vì ngươi mà làm chủ."
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.