Hoàng Tử Yêu Nghiệt


Trương tướng quân đứng bật đậy nói: "Dụ quý phi, người muốn làm gì?"
Dụ quý phi vừa từ từ cởi y phục, vừa cười nói: "Người ta còn có thể làm gì nữa, chàng đã ôm người ta rồi, nếu như bây giờ chàng đi, lát nữa sẽ có người tới tố giác chàng, nói chàng tư thông phi tử lãnh cung, đây là tội chu di cửu tộc đó.

Hoặc là chàng cũng có thể lựa chọn hưởng thụ, sau này nói không chừng còn có thể trở thành đại tướng của Bắc Lương này, chàng tự lựa chọn đi..."
Trương tướng quân ngây ngốc đứng nhìn ở đó, không dám nhúc nhích, còn Dụ quý phi cứ dán sát người vào...!
Advertisement
Mấy ngày sau, Lãnh Thiên Minh đã trên đường trở về đô thành, lần này là mở đầu hoàn toàn mới trong hành trình vận mệnh của hắn, nghi thức tiếp nối có nghĩa là Lãnh Liệt Vương rút lui và vua mới được ra đời...!
Dọc đường đi qua từng thành thị đều có không ít dân chúng tới vui vẻ tiễn chân, vị Thất hoàng tử vỏn vẻn chỉ mất vài năm đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của bọn họ, đã trở thành thần linh trong lòng bọn họ rồi.

Ba con Tuyết Sơn Hổ khổng lồ đi ở phía trước đội quân, đội vệ quân áo giáp Hắc Kim chỉnh tề, còn cả đúng 10 vạn đại quân sắp tới sẽ tiếp quản đô thành khiến đội ngũ mới quật khởi trên lãnh thổ đại lục trung nguyên tràn đầy về thần bí và kinh hoàng.

Còn đô thành Bắc Lương lúc này cũng đang chuẩn bị đón tiếp vị vua mới của họ.

"Thất hoàng tử sắp trở về rồi..."
"Không ngờ, vị vua mới của Bắc Lương cuối cùng lại chính là Thất hoàng tử, việc này mấy năm trước thật sự đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới..."
"Đúng vậy, thế sự khó đoán..."
Bắc Lương đô thành, thành trì mà vương triều Bắc Lương đã trải qua vô số triều đại vất vả tâm sức, Lãnh Liệt Vương lúc này đang đứng trên cao tẩm cung của mình, nhìn về núi Thủ Thần cao lớn, hồi tưởng lại nửa đời người của chính mình, khi bản thân còn nhỏ đã là người nổi bật xuất chúng nhất trong số các huynh đệ, một đời trải qua vô số trận chiến, đến cuối cùng lại không phân biệt được chính xác đời mình rốt cuộc là đúng hay sai...!
Lãnh Liệt Vương không phải là một người già mồm cãi láo, nhưng ông ta lại nhìn ra rõ ràng, chỉ có máu huyết tươi mới mới có thể lãnh đạo Bắc Lương tiếp tục đi tiếp, cho nên ông ta quyết định thoái vị sớm, còn bản thân sẽ canh giữ tới cuối đời tại nơi mà ông ta đã vấp ngã, thành Kim An.

Khi mặt trời mới mọc đang dần dần xuất hiện trên mặt đất, đứng trên tường thành cao cao của Bắc Lương, phóng mắt nhìn ra thật xa là có thể thấy được từng lá cờ đen bắt đầu xuất hiện, khi vô số cờ đen phủ đầy đất trời thì có thể thấy được ba con bạch hổ cao lớn đi đầu tiên trong hàng ngũ, biển người đen nhánh đó khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào...!
"Ngao...!ngao..."
Tiếng hổ gầm thật lớn vang dội phía chân trời, hoàn toàn báo hiệu sự trở về của vương giả tòa thành này.

"Mau xem, thật sự là Tuyết Sơn Hổ, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì thật sự rất khó tin được".

"Lẽ nào Thất hoàng tử này thật sự là thiên thần hạ phàm".

"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy quân Hắc Kỳ bách chiến bách thắng trong truyền thuyết Bắc Lương ta..."
Khi đoàn quân tiến tới cổng thành, đại quân bắt đầu xếp hàng, bước từng bước đều tăm tắp về phía trước, âm thanh của gần 10 vạn quân Hắc Kỳ cùng lúc cất bước giống như tiếng sấm rền, khiến lòng người khiếp sợ...!
Tất cả mọi người đều bắt đầu hò reo, toàn bộ các đại thần cũng đã tới cổng thành từ trước, khi thấy xe ngựa của Lãnh Thiên Minh tới liền quỳ xuống đất, hô lớn lên: "Thất hoàng tử thiên tuế".

Lãnh Thiên Minh bước xuống xe ngựa, ra hiệu cho mọi người đứng lên rồi đến trước mặt Tề Dung, đỡ ông ta đứng dậy.

"Tề tướng, chúng ta lại gặp nhau rồi".

"Ha ha, Thất hoàng tử, hai lần chúng ta gặp nhau đều là cảnh ngộ khác nhau, từ cuộc tỷ thí thơ năm đó, lần đầu tiên gặp Thất hoàng tử, lão phu đã tin sẽ có một ngày như vậy, quả nhiên không sai, ông trời phù hộ cho Bắc Lương ta rồi".

"Cảm ơn sự giúp đỡ nhiều năm của Tề tướng, sau này còn cần nhờ cậy vào Tề tướng nhiều hơn".

"Không dám, không dám, chỉ cần vẫn có chỗ cần dùng đến lão phu thì nhất định sẽ làm hết sức mình".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui