Hoàng Tử Yêu Nghiệt


Lãnh Thiên Minh cúi đầu kề sát bên tai Dụ quý phi nói: “Thủ đoạn hành hạ phụ nữ trong cung e rằng bà còn hiểu hơn người khác ấy chứ? Ta đã giao phó cho Lý công công rồi, mười mấy tiểu thái giám kia sẽ cố gắng hầu hạ bà, hơn nữa còn không thể khiến bà chết, sau này mỗi lần có một nhóm thái giám mới, ta cũng sẽ để họ chăm sóc bà thật tốt, ta tin không có cái gì khiến người ta kích động hơn một vương phi đâu, bà đẹp như vậy mà, coi như cố gắng cống hiến hết sức mình cho Bắc Lương ta”.

Dụ quý phi giống như nhớ ra gì đó, bà ta đột nhiên hoảng sợ hét: “Đừng… đừng… đừng, ta không muốn, thả ta ra, cầu xin ngươi thả ta ra, ta không chịu nổi đâu”.

Advertisement
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Cái này sao có thể, ta còn chưa có hiếu kính bà mà, người đâu, dẫn Dụ quý phi đi, hầu hạ tốt vào”.

Sau đó Lãnh Thiên Minh nhìn Lý công công nói: “Ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Lý công công cười trả lời: “Dạ biết, nô tài biết rồi”.

Tam hoàng tử ở bên mắng lớn: “Lãnh Thiên Minh, tên súc sinh ngươi, ta phải giết ngươi”, nói xong hắn ta muốn xông tới, nhưng lại bị Hắc kỳ quân đè chặt trên đất.

Lãnh Thiên Minh không để ý tới hắn ta, hắn trở lại ngai vàng, lạnh lùng nói với mọi người: “Tộc Dụ thị không nể ân tình của Lãnh Liệt Vương, nhiều lần mưu phản, tru diệt cửu tộc, tam hoàng tử mưu nghịch nên chém đầu trước dân chúng, lập tức thi hành…”
Những đại thần khác nghe xong đều bị dọa đến mức không ngừng dập dầu.

“Đại vương… đại vương tha mạng…”
“Tha cho chúng ta đi… đại vương…”
Còn Lãnh Thiên Tinh cũng hoàn toàn ngây ngốc ngồi trên đất.

Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Phàm là thái giám và cung nữ tư thông ở hậu cung, còn có cấm quân tham gia nổi loạn lần này thì diệt toàn bộ tam tộc, chém đầu trước dân chúng, phàm là quan viên liên quan diệt môn tịch thu tài sản”.

Nhanh chóng toàn bộ mấy trăm người trong hoàng cung Bắc Lương bị chém đầu, gần ba ngàn người có liên quan đến quan viên và gia quyến của họ bị kéo đến ngọ môn chém đầu trước công chúng…
Về sau e rằng còn có tác dụng hơn bất kỳ luật pháp nào.

Nội các Bắc Lương.

“Thân thể phụ vương thật sự không ổn sao?”
“Đại vương, lần trước trong chiến dịch với Hồng Mao, Lãnh Liệt Vương đã bị thương nặng, hơn nữa nhị hoàng tử bị giết nên ngài ấy tức giận gây nên tâm lý, sau khi quay về cơ thể không khỏe như ngày xưa, nếu như không phải vì chờ ngài quay về, e rằng sớm đã không trụ nổi nữa”, Tề Dung đã được thả ra, ông ta nói.

Lãnh Thiên Minh hít một hơi thật sâu…
“Tộc Hồng Mao, đến lúc tìm bọn chúng tính sổ rồi, bổn vương dự định đích thân dẫn năm mươi vạn đại quân chinh phạt tộc Hồng Mao, mối thâm thù nhiều năm như vậy cũng đến lúc trả lại cho bọn họ rồi”.

Tân Cửu ở bên cạnh nói: “Đại vương, mặc dù xưa nay tộc Hồng Mao sống ở vùng phía bắc cực lạnh, nhưng người dân họ ai ai cũng dũng mãnh, cộng thêm thời tiết phương bắc cực kỳ lạnh giá, quả thật không thích hợp cho nhân dân triều đại chúng ta sinh sống, tùy tiện xuất binh e rằng sẽ bất lợi đối với chúng ta, bây giờ cũng không phải thời điểm tốt nhất chinh phạt Hồng Mao”.

Lãnh Thiên Minh nhớ lại vùng Bắc Cực của đời sau, cái giá lạnh của thời tiết quả thật vượt xa khỏi cực hạn của loài người, cũng không biết làm sao tộc Hồng Mao sống sót được…
Chính vào lúc này, một mật thư được đưa tới, Tề Dung nhận lấy mật thư, nhìn thấy nó sắc mặt ông ta liền thay đổi lớn, chân mày cũng nhíu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui