Hoàng Tử Yêu Nghiệt


Lãnh Thiên Minh dẫn theo 60 vạn đại quân tiến thẳng đến thành Thiên Khải.

Những thành trì xung quanh căn bản không thể ngăn được, hơn nữa, khi nghe thấy công chúa và Lưu Bất Đắc suất lĩnh đại quân, mọi người đều rất ăn ý lựa chọn từ bỏ.

Những cuộc chiến tranh đoạt quyền lực của hoàng gia như thế này đã diễn ra vô số lần trong lịch sử, tốt nhất là đứng ngoài quan sát, huống hồ, bọn họ vốn không có binh để chiến, liên quân không đánh đến trên đầu họ là may lắm rồi, đáng để thắp nhang cầu nguyện rồi.

Đại Lương, thành Tứ Thủy.

Advertisement
“Đại nhân, mật thám hồi báo, công chúa dẫn theo 60 vạn đại quân, hiện tại đã vượt qua địa hạt do chúng ta quản lý, dường như là thẳng tiến đến thành Thiên Khải, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Haiz… chúng ta có thể làm được gì? Đây là chuyện nhà của hoàng tộc Hiên Vũ, chúng ta đừng xen vào.

Lại nói, bây giờ chúng ta cũng chỉ có bấy nhiêu nhân mã, đưa đầu ra khác nào chịu chết?”
“Vậy thì đại nhân, ngài có định gửi tin về thành Thiên Khải hay không?”
Vị đại nhân kia trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Không cần, nếu quả thật phải chọn giữa công chúa và đại hoàng tử, ngươi sẽ chọn ai?”
“Tiểu… tiểu nhân chắc chắn sẽ chọn… công chúa…”
“Ta cứ tưởng công chúa sẽ không có phần thắng, chấp nhận quy thuận đại hoàng tử chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng hôm nay đã khác, có Hắc Kỳ Quân gia nhập, khả năng giành phần thắng của công chúa rất lớn.

Đại hoàng tử đã hoàng toàn mất đi lý trí, sau này, dù cho Đại Lương có thuộc về ai thì ít nhất cũng sẽ tốt hơn hiện tại”.

“Tiểu nhân đã rõ, thế nhưng, lỡ như đại hoàng tử chiến thắng, ngài ấy truy cứu việc này thì phải làm thế nào?”
“Có rất nhiều con đường để đến thành Thiên Khải, ai biết công chúa đã đi đường nào, cứ nói thành Tứ Thủy không phát hiện là được”.

“Đã rõ…”
Sáu mươi vạn liên quân tiến quân thần tốc, thậm chí vượt xa sức tưởng tượng của Lãnh Thiên Minh.

Chẳng những các thành thị dọc đường không ngăn cản, mà có một số tòa thành còn phái tín sứ đến, tỏ ý muốn quy thuận công chúa, thảo phạt nghịch tặc.

Việc này khiến Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thán…
“Chính nghĩa luôn được ủng hộ, vô đạo chẳng ai theo…”
Đại Lương – thành Biện Lương.

Bạch Đoàn phái 20 vạn quân tiên phong tiến đến khu vực phụ cận thành Biện Lương.

Nhưng khi đến dưới tường thành, bọn họ lại giật mình phát hiện trên tường thành không có bóng dáng của kẻ địch.

“Quân thủ thành Biện Lương đã đi đâu? Chúng ta đã tiến đến cổng thành rồi, vậy mà vẫn không gặp được bọn họ.

Chẳng lẽ bọn họ chỉ muốn tử thủ thành trì thôi sao? Đúng là một lũ chết nhát!”, đại tướng tiên phong nói.

“Tướng quân, có lẽ không phải vậy, dù có tử thủ thì cũng không thể yên tĩnh như vậy, có khi nào… có mai phục hay không?”
“Sợ cái gì, cũng đã đến cổng thành rồi, bọn họ còn có thể làm gì được?”
Đột nhiên, một binh sĩ cưỡi ngựa hấp tấp chạy đến.

“Báo…”
“Chuyện gì?”
“Quân trông coi thành Biện Lương đều đã rút lui, hiện tại, trong thành ngoại trừ dân chúng thì không còn ai khác”.

“Cái gì? Bọn họ chạy rồi à? Có phát hiện tung tích của bọn họ không?”
“Không biết đã đi đâu, chỉ để lại một phong thư, là do người trong thành đưa đến”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui