“Nữ vương bệ hạ, hiện tại không phải lúc so đo những điều này, trước mắt, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn”.
“Đúng vậy, nữ vương bệ hạ, chúng ta nghị hòa đi, không thể kéo dài thêm được nữa…”
“Đúng…”
Advertisement
An Na trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đứng dậy nói: “Được rồi! Các ngươi tự sắp xếp, ta mệt rồi!”
Doanh trướng trung quân Hoa Hạ.
Mọi người đang thương thảo tình hình chiến đấu mấy ngày nay, đột nhiên, một tên lính liên lạc bước vào.
“Tướng quân, tộc Hồng Mao phái người đến nói rằng muốn nghị hòa”.
“Nghị hòa?”, Đa Đoạt cười nói: “Đúng là buồn cười, giờ thì muốn nghị hòa rồi à? Lúc trước, chúng đã nhiều lần xâm phạm Bắc Lương ta, lần gần đây nhất còn cướp đoạt 21 thành trì của chúng ta, vậy mà giờ còn mặt dày đòi nghị hòa.
Cho hắn vào, ta muốn nhìn xem da mặt của đám người này dày bao nhiêu”.
Một người đàn ông tươi cười bước vào.
“Kính thưa tướng quân Đa Đoạt của Hoa Hạ quốc vĩ đại, ta là quốc vương Ngải Mã Ốc Sâm của tộc La Sát, lần này ta đến đây là muốn cùng tướng quân thương thảo điều kiện ngừng chiến”.
“Ngừng chiến? Ta nói muốn ngừng chiến khi nào?”
“Ơ… Đa Đoạt tướng quân, trận chiến lần này vốn là hiểu lầm.
Chúng ta cảm thấy không cần phải đánh nữa, về phần những tài vật mà quý quốc bị cướp đoạt, chúng ta bằng lòng hoàn trả tất cả”.
“Ồ, vị quốc vương này, ý ông nói chỉ cần trả đồ đã cướp là được?”
Ngải Mã Ốc Sâm ngượng ngùng nói: “Nếu như tướng quân không hài lòng, chúng ta có thể đền bù tổn thất gấp bội, chỉ cần quý quốc bằng lòng rút quân thì mọi việc dễ thương lượng”.
“Được”, Đa Đoạt cười nói: “Bây giờ ta chặt đầu ngươi xuống, sau đó trả lại, nếu như ngươi bằng lòng… ta sẽ đồng ý rút quân”.
“Đa Đoạt tướng quân, ngài đây là… sao ngài có thể nói những lời này? Chúng ta thành tâm muốn nghị hòa”.
“Thành tâm nghị hòa? Ngươi cảm thấy những lời của mình là thành tâm à? Trước đó cần gì phải làm vậy?”
Ngải Mã Ốc Sâm cắn răng nói: “Trận chiến này vốn là hiểu lầm, là do nữ vương bệ hạ cố chấp nên mới đưa đến cục diện như hôm nay.
Ta bằng lòng thay nữ vương bệ hạ nói lời xin lỗi với quý quốc.
Quý quốc có bất kỳ điều kiện gì cũng có thể đưa ra, chúng ta chắc chắn sẽ có câu trả lời thỏa đáng”.
Đa Đoạt nhìn vị quốc vương trước mặt, cười nói: “Được thôi, nếu là nữ vương của ngươi phạm sai lầm, vậy thì để nàng ta đến đàm phán, ngươi không có tư cách”.
“Nữ vương… nữ vương bệ hạ, sao ngài ấy có thể đến đàm phán được.
Đa Đoạt tướng quân, xin ngài đừng nói giỡn”.
“Sao nàng ta không đến được? Không có chân à? Nếu đã không được thì còn gì để nói nữa? Cút…”
“Đừng… đừng… ta sẽ trở về bẩm báo với nữ vương bệ hạ, để ngài ấy đến đàm phán.
Mọi chuyện đều có thể thương lượng… mọi chuyện đều có thể thương lượng…”
Khi Ngải Mã Ốc Sâm truyền đạt lại yêu cầu của Đa Đoạt cho An Na Nhất Thế, nàng ta lập tức nổi giận, mắng to: “Một tên dân đen mà dám đòi ta đích thân đến cầu hòa ư? Không bao giờ”.