Hoàng Tử Yêu Nghiệt


Tối đến, Cổ Bách Vạn đang thảo luận với các thương nhân xem nên bán như thế nào.

“Cổ lão gia, ông nói chuyện này là thế nào đây? Hội thương nhân chúng ta hai năm nay không bán vũ khí thì là thu lộ phí, vốn đã hoang đường hết sức, giờ hay rồi, bán cả người, việc này…nào giống làm ăn chứ”.

“Phải đó, Cổ lão gia, bao nhiêu mối ngon không làm, việc gì phải nhúng tay vào những thứ dính máu vậy chứ?”
Advertisement
Cổ Bách Vạn thở dài: “Mọi người cho rằng ta tình nguyện ư? Đây đều là ý của tên cẩu hoàng đế…không, là hoàng thượng bảo ta làm, ta có thể từ chối chắc? Hơn nữa, mọi người theo ta buôn vũ khí, sửa đường, đều kiếm bộn tiền còn gì?"
“Cổ lão gia, số tiền đó thực sự không ít, nhưng mấu chốt là không dám tiêu, một khi triều đình điều tra, chúng ta đâu còn đường sống”.

“Hừm…ngươi cho rằng không làm thì sống được? Ta hiểu rõ đương kim hoàng thượng, từ khi ngài ấy còn là thất hoàng tử Bắc Lương, chúng ta đã làm ăn qua lại, ngài ấy là kiểu người có tiền cùng kiếm, nếu muốn tự mình chuộc lời, e rằng kết cục không chỉ đơn giản tán gia bại sản thôi đâu”.

Tất cả mọi người trong phòng đều mang vẻ mặt bất lực, rõ ràng là hội thương nhân, tự dưng lại thành tổ chức buôn bán vũ khí quân đội, buôn người khác thứ…
Một thương nhân nói: “Vậy vụ bán nô lệ kia định làm thế nào? Đây đâu phải nghề của chúng ta”.

Cổ Bách Vạn trầm mặc một lúc, sau đó cười gượng: “Cái đó…ta cũng biết là làm khó mọi người, vậy nên đã mời vài bằng hữu giúp đỡ”.

“Bằng hữu nào?”
Khi Cổ Bách Vạn nói ra tên những người kia, toàn bộ thương nhân đều trợn mắt há mồm, bởi đó đều là những cái tên không thể quen thuộc hơn – hải tặc khét tiếng và kẻ buôn người.

“Cổ lão gia, ý ông là gì? Không lẽ chúng ta phải hợp tác với hải tặc và kẻ buôn người?”
“Không hợp tác với bọn chúng, nhiều tù binh như vậy, ngươi định bán đến bao giờ, bọn chúng có quan hệ với hội buôn nô lệ các nước, có thể giúp chúng ta nhanh chóng bán ‘hàng’, hơn nữa còn tránh được chúng xuống tay với bách tính Hoa Hạ, vậy chẳng phải nhất cử lưỡng tiện ư”.

Mọi người đều tỏ ra bất kham, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Như thế, thành tích của Cổ Bách Vạn lại có thêm một mục mới, cấu kết với tải tặc, kẻ buôn người, đường đường là người giàu nhất Hoa Hạ, tài chính dồi dào, vậy mà lại trở thành kẻ buôn vũ khí, buôn người, cấu kết, thu lộ phí số một…
Mỗi khi đêm xuống, Cổ Bách Vạn đều ngước lên trời, lặng lẽ nhớ lại dáng vẻ ân cần và nụ cười thân thiết của hoàng thượng, thầm nhủ: “Nhang khói tổ tiên ta rốt cuộc là màu xanh hay màu đen đây?”
*Khói xanh ý chỉ nhà có phúc.

Tẩm cung thành Thiên Khải.

Lãnh Thiên Minh đột nhiên hắt xì, hai hôm nay bị sao vậy? Không lẽ có người mắng hắn?
“Phụ hoàng, ôm ôm…”
Lãnh Thần An lắc mông chạy tới, Lãnh Thiên Minh ôm cậu bé, nhịn không được thơm chụt vài cái, đột nhiên nhớ đến cha mẹ mình.

Hắn lớn lên ở vùng nông thôn, nhà chỉ có hắn là con một, vậy nhưng giờ lại xuyên không tới đây, thế còn bố mẹ của mình thì sao? Chắc chắn lúc này bọn họ đang đau buồn đến tuyệt vọng, sống không bằng chết.

Nếu như bố mẹ biết được hắn có con rồi thì nhất định sẽ vui lắm.

“Hoàng thượng, người dùng bữa đi, tối nay có đi nữa không?”, Mộ Như Tuyết ngượng ngùng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui