Hoàng hôn buông xuống, các vị khách cũng lần lượt rời khỏi.
Chu Ngự bởi vì phải kịp thời chạy về Lư Châu, liền từ biệt Bồ Thần ở ngay trong rừng trúc.
Lúc hai người đang lưu luyến chia tay, Tề Đại đã đi tới, hành lễ nói với hai người: “Hôm nay tâm sự việc nước cùng với hai vị, Tề mỗ được lợi rất nhiều.”
Chu Ngự nói: “Tư Quân huynh kiến thức sâu rộng, bổn vương bội phục.” Hắn nhìn khí độ trong trẻođiềm tĩnh * của Tề Đại, lại nghĩ tới đáp án muốn nói lại thôi của y vừa rồi, không khỏi thêm một câu: “Tư Quân huynh am hiểu giải quẻ, bổn vương cũng nhận được quẻ tượng của Nguyên Hóa Công, mong Tư Quân huynh giải cho bổn vương.”
(*Nguyên văn 霁月清风 tễ nguyệt thanh phong: bộ dạng điềm tĩnh tốt đẹp.)
Tề Đại cười nói: “Mấy ngày nữa Tề Đại sẽ trở về học cung Quảng Lăng.
Đại vương cứ tới chơi bất cứ lúc nào, nhất định quét thềm chờ*.”
(*Nguyên văn 扫阶以待 tảo giao dĩ đãi: quét dọn sạch sẽ chờ khách đến.)
Chu Ngự cười ha ha xoay người rời đi.
Bồ Thần cũng vừa muốn cưỡi ngựa rời đi, Tề Đại bỗng gọi hắn lại: “Thiếu tướng quân xin dừng bước.”
Bồ Thần tràn đầy nghi hoặc: “Có chuyện gì?”
Tề Đại thấy khách khứa xung quanh đã đi gần hết, nói nhỏ: “Có lẽ là Tề mỗ hơi đường đột, nhưng không thích hợp giải thích ở chỗ này.
Chẳng biết có thể cho phép Tề mỗ đến phủ Thiếu tướng quân để nói hay không?”
Bồ Thần nghĩ Tề Đại xuất thân từ Tề thị Quảng Lăng, hôm nay mới quen, không biết có chuyện gì muốn nói riêng với mình.
Nhưng trong buổi Hội bàn suông vừa rồi thấy người này cũng không giống là hạng người tranh quyền đoạt lợi, lý lẽ của y đối với thế gia cũng có lợi cho mình, vì vậy gật đầu nói: “Dĩ nhiên.”
Hai người đến thư phòng của phủ Tướng quân, Bồ Thần phân phó đóng chặt cửa sổ, lúc này mới hỏi: “Rốt cuộc Tề tiên sinh có chuyện gì chỉ giáo?”
Tề Đại giống như đã quyết tâm, trầm giọng: “Tề mỗ tới Kiến Khang chính là đến vì Thiếu tướng quân, có phải Thiếu tướng quân đã bắt một người?”
“Hả? Sao lại hỏi cái này?” Bồ Thần thầm giật mình, hay là Tề Đại tới hỏi thăm chuyện của thích khách kia?
“Chỉ cần Thiếu tướng quân nói cho ta, có hoặc là không có.
Nếu như không, đó chính là Tề mỗ đường đột, lập tức cáo từ.” Giờ khắc này Tề Đại không hề mỉm cười, sắc mặt lại vô cùng trịnh trọng.
Bồ Thần nhìn chằm chằm vào sắc mặt Tề Đại, thử nói: “Có.
Tiên sinh biết y?”
Tề Đại vội vàng nói: “Chính là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, bộ dạng rất đẹp, thân thủ cũng rất tốt?”
“Nói như vậy, ngươi thật sự biết y?” Bồ Thần dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Y là ai?”
Tề Đại hít sâu một hơi nói: “Thiếu tướng quân, người đó là đệ tử của học cung Quảng Lăng, cũng là bạn rất thân của ta, Văn Quý.”
“Hả? Y là người của học cung Quảng Lăng?” Bồ Thần có chút kinh ngạc.
Học cung Quảng Lăng, là nơi quan học* Ngô Vương thiết lập dựa theo học cung Tắc Hạ của Tề Quốc năm đó, kéo dài mấy trăm năm, đã là nơi học nho luyện kinh (*thư) của các con em thế gia, cũng là nơi nhóm sĩ tử tự do thảo luận việc nước.
Sau khi triều Cảnh dời nam, học cung Quảng Lăng thu nhận hầu hết con cháu thế gia Ngô quận còn chưa làm quan, còn có rất nhiều con cháu thế gia trôi giạt khắp nơi vào những năm cuối chiến loạn ở triều Cảnh.
(*官学: nơi học tập của con cháu nhà quan.)
“Tuy rằng người kia là người của học cung Quảng Lăng, nhưng ta không thể thả y.
Nếu tiên sinh tới tìm ta, nhất định có thể đoán được vì sao ta bắt y.” Ánh mắt Bồ Thần lạnh lùng, trực tiếp ép hỏi Tề Đại, “Cho nên, y tới ám sát phụ thân ta, là ý tứ của học cung Quảng Lăng?”
Tề Đại nghe vậy vội nói với vẻ thành khẩn: “Mong Thiếu tướng quân thứ tội.
Học cung Quảng Lăng thật sự có bất mãn đối với quyền thế của tộc Bồ thị, chỉ xem năm đó dời nam vì tình cảnh ép buộc, Chu thị có thể tồn tại, tộc Bồ thị thật sự có công lao rất lớn.
Tranh luận về quyền thần và thế gia môn phiệt trong học cung vẫn luôn ầm ĩ mấy tháng.
Mà Văn Quý, có lẽ Thiếu tướng quân có thể đoán được, y cũng không đồng ý thế gia môn phiệt điều khiển triều chính.”
“Cho nên, y cho rằng giết phụ thân ta, tộc Bồ thị liền không còn phải không? Cho dù Bồ thị không còn, y cho rằng Chu thị có thể ngồi ổn trên ghế rồng sao?” Bồ Thần cười lạnh, chất vấn Tề Đại.
Tề Đại bị đè ép bởi khí thế của Bồ Thần, giải thích: “Văn Quý thật sự có chỗ suy xét chưa đủ, ta cũng khuyên y nhiều lần, Đại Tư Mã có công to, lại có trọng trách chống lại Bắc Yến, cũng không thể chỉ lấy quyền thần ra để xem.
Nhưng, dường như y cũng không nghe vào, nghe nói Đại Tư Mã đến Kiến Khang, ngay đêm đó y liền biến mất khỏi học cung.
Ta vô cùng nôn nóng, đoán là y theo đến Kiến Khang.
Lúc sau ta không còn nghe được tin tức của y, cho nên mạo muội đến hỏi thăm.”
“Y chính là tới giết phụ thân ta, còn gì để nói.” Bồ Thần nói.
“Tề mỗ cả gan hỏi một câu, nếu Thiếu tướng quân bắt được y, tất nhiên đã thẩm vấn y, y thừa nhận ám sát Đại Tư Mã không?” Tề Đại hỏi.
Bồ Thần cười lạnh: “Thích khách nào sẽ thừa nhận mình giết người chứ? Huống chi người y giết còn là Đại Tư Mã đương triều.”
Tề Đại nghe vậy dấy lên một chút hy vọng: “Nói như vậy y không thừa nhận.
Thiếu tướng quân, nếu như Văn Quý không thừa nhận, liền không phải y giết.
Nếu thật sự là Văn Quý ra tay, theo tính tình của y, nhất định sẽ thừa nhận, y tuyệt đối không phải hạng người dám làm không dám nhận!”
“Nếu không phải y, vì sao không nói ra y là ai?”
Tề Đại thở dài: “Nhất định là y không muốn liên lụy đến học cung Quảng Lăng.
Nếu học cung Quảng Lăng đắc tội Bồ thị Tấn Dương, lấy binh mã trong tay các ngươi, không biết có thể san bằng học cung bao nhiêu lần...”
“Tề tiên sinh cũng không cần nghĩ Bồ thị quá mức như thế.
Mọi người đều biết học cung Quảng Lăng đều là nhân tài trụ cột* của triều đình trong tương lai, Bồ thị chúng ta cũng là yêu quý người tài.” Giọng Bồ Thần có chút chua xót, “Nói như thế, Văn Quý kia có tâm giết phụ thân ta, nhưng cuối cùng ra tay cũng không phải y?”
(*栋梁之材: người tài có thể đảm đương trọng trách của quốc gia.)
“Tề mỗ cũng không biết tình hình cụ thể.
Nhưng Tề mỗ tin tưởng nhân phẩm của Văn Quý, y kinh tài tuyệt diễm*, võ công cũng là hạng nhất, kiếm tay trái cũng đã đến mức xuất thần nhập hóa….”
(* 惊才绝艳: tài hoa kinh người.)
“Cái gì?” Bồ Thần cắt ngang Tề Đại, “Y chính là dùng kiếm tay trái?”
“Đúng vậy, Thiếu tướng quân có vấn đề gì sao?” Tề Đại hỏi.
Nếu y thuận dùng kiếm tay trái, vậy thích khách thật sự không phải y.
Bồ Thần nhớ rất rõ, vết kiếm đâm phụ thân ở bên ngực trái, hướng mũi kiếm cũng là từ trên trái xuống phải, rõ ràng là người cầm kiếm bằng tay phải ra tay.
Văn Quý ngay vào lúc ám sát, không có khả năng bỏ dùng kiếm tay trái mình thuần thục nhất lại dùng tay phải để ám sát, cho nên, thích khách không phải y.
Bồ Thần nghĩ một lúc nói: “Đa tạ Tề tiên sinh đã nói cho ta biết những điều này.
Ta biết tiên sinh và y là bạn thân, tất nhiên nóng lòng cứu y, nhưng ta cần nói chuyện với y, lại định đoạt sau.”
Tề Đại nghe xong lộ ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn Thiếu tướng quân, chờ sau khi Thiếu tướng quân định đoạt rồi mong rằng sẽ báo cho Tề mỗ, Tề mồ liền ở Kiến Khang chờ tin của Thiếu tướng quân.”
Bồ Thần gật gật đầu, sau đó Tề Đại biến mất ở trong màn đêm.
Bồ Thần nghĩ thầm thích khách kia vậy mà có thể khiến Tề Đại từ Quảng Lăng đến đây vì y, có thể thấy được nhân phẩm và tài học của y, cho dù thế nào mình cũng phải tán gẫu với y một chút.
Bồ Thần vào phòng tra khảo một mình, bên trong phòng tra khảo thắp mấy ngọn nến, trong ánh nến, Bồ Thần nhìn thấy rõ thiếu niên bị trói, trên người y che kín vết roi, trước ngực và sau lưng đều có, miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng màu sắc vẫn là đỏ tươi.
Hàm răng thiếu niên run run, cố nén không phát ra tiếng.
Bồ Thần đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt của thiếu niên.
Phạt roi của Bồ thị bọn họ cũng không đánh vào mặt, cho nên mặt thiếu niên giống với khi hắn nhìn thấy vào tối hôm qua, chỉ là tái nhợt hơn một chút.
Thiếu niên nhìn qua đây, trong mắt còn có một chút đề phòng.
“Rõ ràng không phải ngươi giết người, làm gì cứ khiêng không bỏ?” Bồ Thần hỏi.
“Ta nói rồi, không phải ta.” Giọng của thiếu niên có chút khàn khàn.
“Không phải ngươi lại không nói ngươi là ai, có phải ngươi xem ta như đồ ngốc không?” Bồ Thần cười khẽ, “Tề tiên sinh muốn cứu ngươi ra ngoài, ngươi nói ta có nên có thả ngươi không, Văn Quý?”
Văn Quý nghe thấy tên của Tề Đại, tự biết là Tề Đại đi tìm Bồ Thần, liền xoay đầu không đáp, chỉ lo ôm hai chân.
“Văn Quý…” Bồ Thần lẩm bẩm cái tên này, “Ngươi không phải người Ngô quận chứ?”
“Ta chạy nạn từ phương bắc tới.”
“Ngươi xuất thân từ nhà ai? Sao ta không nhớ có thế gia họ Văn?”
Khóe miệng Văn Quý giật giật: “Ở triều Cảnh, nếu không sinh ra ở đại gia, đều bị coi là hạng người không tên không họ.
Cái này gọi là ‘Thượng phẩm không có con cháu nhà nghèo, hạ phẩm không có sĩ tộc*‘.
Ta cũng chỉ là xuất thân từ một nhà trong đông đảo tộc nhà nghèo vô danh, sao dám làm phiền Thiếu tướng quân nhớ rõ?”
(*上品无寒门, 下品无士: Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc.)
Bồ Thần cứng họng.
Y nói không sai, nếu không xuất thân từ đại gia, rất khó có ngày ló đầu ở triều Cảnh.
Năm đó lúc hai nhà Tạ – Vương nổi bật nhất, chỉ cần xuất thân từ hai tộc này, ít nhất chính là chức quan từ tứ phẩm trở lên, mà sĩ tử nhà nghèo cho dù tài hoa xuất chúng cũng chỉ có thể làm một vài chức quan vặt vãnh.
Bồ thị thì khác, lập nghiệp dựa vào quân công.
Nam Cảnh sau khi dời nam vẫn tiếp tục dùng triều đình quý tộc, một bên đề bạt con em thế gia phương bắc dời nam, một bên bắt tay với đại thế gia Ngô quận ở địa phương, khống chế triều đình.
Mình hỏi y xuất thân từ nhà nào, kỳ thật chỉ là muốn biết lai lịch của y.
Dòng họ y bình thường không có gì lạ, lại dùng cái tên vô cùng phổ thông, chắc chắn xuất phát từ nhà nghèo không thể nghi ngờ.
Nếu là có chút thế gia, cớ gì ngay cả một cái tên đứng đắn cũng không có?
Văn Quý nhìn thẳng vào hắn, giọng của y không lớn, giọng điệu lại không hề gợn sóng, nhưng không hiểu sao liền có một loại cảm giác chắn người bên ngoài ngàn dặm.
Bồ Thần nhìn cả người y đều là vết thương, liên tưởng đến thân thế của y, có chút xin lỗi: “Ta cho người băng bó vết thương cho ngươi.
Ta không phải người không nói phải trái, nếu như không phải ngươi giết cha ta, vậy ngươi tạm thời an tâm dưỡng thương ở trong phủ của ta.” Bồ Thần nói xong, tiếp đó liền đi ra ngoài.
“Sau khi thương của ta đã lành ngươi sẽ thả ta ra ngoài sao?”
Bồ Thần dừng bước.
Vấn đề này, nói thật hắn còn chưa nghĩ ra.
Văn Quý thật sự không phải thích khách giết Bồ Dương, nhưng Văn Quý thật sự có lòng giết Bồ Dương.
Hiện tại thả y ra ngoài, khó bảo toàn tương lai y có thể gây trở ngại đối với Bồ thị hay không.
Nếu không thả y ra, giữ lại Bồ thị, tuy rằng cho y một chức vị vô cùng dễ dàng, nhưng nếu y mang lòng thù địch đối với Bồ thị, để một người như vậy ở bên người cũng rất nguy hiểm.
“Nếu ta có thể giúp ngươi bắt được thích khách thật sự, ngươi có thể thả ta đi hay không?” Giọng của Văn Quý truyền tới.
“Ngươi làm thế nào?” Bồ Thần cố đè lại sửng sốt trong giọng nói.
“Bởi vì đêm hôm đó, ta vẫn luôn ở đó.” Văn Quý nói.
Bồ Thần ba bước cũng thành hai bước quay trở lại, vội vàng hỏi: “Thích khách là ai?”
“Sau khi chuyện thành công, ngươi sẽ thả ta ra ngoài, từ đây không làm khó ta nữa?” Văn Quý nhìn chằm chằm hắn, hai mắt giống như nhìn thẳng vào nội tâm của hắn, loại ánh mắt này khiến Bồ Thần cảm thấy bất cứ một lời nói dối nào đều yếu ớt vô lực trong giờ khắc này, hắn chỉ có thể dùng lời hứa hẹn thật sự để đổi.
“Chỉ cần ngươi không tìm phiền toái cho Bồ thị, sau khi xong chuyện, ta nhất định không làm khó ngươi.” Bồ Thần nói chắc như đinh đóng cột.
“Được, một lời đã định.” Văn Quý ghé vào bên tai Bồ Thần nói, “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, hai ngày này ta không làm gì, ba ngày sau, mong Thiếu tướng quân tìm một chỗ tránh tai mắt người khác, chúng ta cùng tới thương nghị.
Hai ngày này, Thiếu tướng quân không cần bước tới nơi này một bước, ngươi phái thân binh tin được canh giữ ở cửa, ngoài thuốc chữa thương và thức ăn ra, đừng đưa gì tới, cũng đừng cho bất cứ ai đi vào.
Nếu có ai hỏi, chỉ cần nói là nhốt một người không quan trọng.”
Tuy Bồ Thần mang một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo: “Nghe ngươi.
Ba ngày sau, ta tới sắp xếp.”.