05. Ba mươi tuổi:
Trường khai giảng vào tháng Chín, Hạ Úc Thanh chính thức bắt đầu học thạc sĩ. Cô vẫn học tại khu giảng đường mới nhưng chuyển đến ký túc xá dành cho thạc sĩ. Ký túc xá ấy cách cửa hông của trường rất gần, xung quanh còn có rất nhiều quán cơm nhỏ. Sau khi khai giảng, phạm vi hoạt động hằng ngày của cô chỉ gói gọn bấy nhiêu.
Ngoại trừ các môn học đại cương, hầu hết các môn học chuyên ngành đều được giảng dạy trong các phòng học, “lớp học ít người” khiến đa số sinh viên không dám cúp tiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chương trình học chuyên ngành của đại học dựa trên cơ sở lý thuyết và thực tiễn của chuyên ngành, còn chương trình học của thạc sĩ thì nghiên cứu rộng hơn, chuyên sâu hơn trong một phạm vi nhất định. Các môn học không được chia nhỏ theo các mục chính như báo chí, truyền thông, phát thanh, truyền hình, hầu hết các môn học đều là môn tích hợp, tất cả sinh viên trong trường đều có thể học. Mọi người chỉ tập trung nghiên cứu theo định hướng của bản thân.
Chẳng hạn như giảng viên hướng dẫn của Hạ Úc Thanh là phó hiệu trưởng của trường, cô ấy chọn nghiên cứu lý luận báo chí và thực hành báo chí. Ngoài việc tham gia khóa học của giảng viên hướng dẫn, Hạ Úc Thanh còn đăng ký một số khóa học tích hợp báo chí và truyền thông như Nghiên Cứu Môi Giới Và Giới Tính, Lịch Sử Báo Chí Và Công Nghệ Truyền Thông, ...
Ngoài ra, cô còn đăng ký môn tự chọn Sáng Tác Không Hư Cấu và Nghiên Cứu Phim Tài Tiệu.
Phong cách làm việc của các giảng viên khác nhau, sự nghiêm khắc cũng không giống nhau. Như giảng viên hướng dẫn Hạ Úc Thanh chẳng hạn, cô ấy nổi tiếng là người nghiêm khắc, nghe đồn mỗi một khóa Dẫn Nhập Lý Luận Báo Chí Và Truyền Thông đều sẽ có một phần ba sinh viên rớt môn.
Ngoài giờ học bình thường, Hạ Úc Thanh và hai bạn sinh viên khác còn cần hoàn thành bài tập nghiên cứu bổ sung do giảng viên giao cho hoặc giúp giảng viên làm một số công việc thu thập dữ liệu liên quan đến chủ đề, chấm bài thi,...
Nhưng nhìn chung học thạc sĩ vẫn nhẹ nhàng hơn học đại học rất nhiều.
Ký túc xá của thạc sĩ, một phòng ba người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng ký túc xá của Hạ Úc Thanh có ba người, hai người là sinh viên của trường, một người là sinh viên trường khác thi vào.
Cô sinh viên của trường này là bạn học của Hạ Úc Thanh, là người ở trong phòng mà Triệu Ngọc Khiết chuyển đến. May mà cô ta chỉ ở lại một tuần đầu sau khi khai giảng, sau đó chưa từng thấy cô ta trở về ở. Bạn trai của cô sinh viên trường ngoài thi vào làm việc ở khu Công nghệ cao, một tuần có ít nhất bốn ngày cô ấy sẽ chạy đến phòng bạn trai ở.
Trong hoàn cảnh đó, Hạ Úc Thanh khó mà bồi dưỡng tình bạn với bạn cùng phòng nhưng cô lại thân với hai bạn học cùng và giảng viên hơn.
Bạn cùng phòng không thích ở ký túc xá, Hạ Úc Thanh cũng thẳng lưng đến Thanh Mi Uyển ở. Cô cũng có lý do của mình, đến Thanh Mi Uyển để tưới nước vườn hoa bọn họ trồng. Quanh hàng rào là hoa hồng, ở giữa trồng các loại rau củ.
Nhìn tổng thể cả mảnh đất không ăn nhập với nhau nhưng sinh trưởng vô cùng hòa hợp.
Thời gian thấm thoát trôi qua, lại một mùa Thu đến.
Ngày 4 tháng 11, Lục Tây Lăng kết thúc một ngày làm việc, trở về Thanh Mi Uyển thay đồ rồi đi đón Hạ Úc Thanh.
Mấy ngày trước trời đổ cơn mưa, nhiệt độ giảm mạnh.
Hạ Úc Thanh đã thay đồ và đợi anh, một chiếc áo khoác dài màu cà phê, bên trong là áo dệt kim màu đen và quần jeans cổ điển, chân mang đôi bốt ngắn.
Thiếu nữ hai mươi hai tuổi xinh đẹp, lúc không nói không cười lại mang chút khí chất tiểu thư tri thức.
Lục Tây Lăng đến phòng quần áo thay đồ, lúc đi ra quần áo trên người anh đồng nhất với cô, áo khoác màu cà phê, áo màu đen và quần tây màu xám.
Hạ Úc Thanh nhìn lướt qua, cười nói: “Thấy anh thế này, bà nội sẽ trêu ghẹo chúng ta.”
Lục Tây Lăng không quan tâm, đi đến nắm tay cô, cùng nhau ra ngoài.
Lái xe đến cửa nhà họ Lục thì gặp Lục Sênh và Chu Tiềm ở chỗ đậu xe.
Chu Tiềm lái xe mới, là chiếc Wrangler Lục Sênh yêu thích. Chu Tiềm không còn làm việc dưới trướng Lục Tây Lăng, dù vẫn gọi anh là ‘tổng giám đốc Lục’ nhưng không còn giọng điệu kính trọng như trước.
Bây giờ, lúc rảnh rỗi, Lục Tây Lăng sẽ đi uống rượu với Chu Tiềm, một người chế tạo thiết bị y tế, một người làm trong ngành điều chế thuốc, ăn chung một chén cơm nên đôi khi có thể trao đổi chuyện trong nghề.
Lục Tây Lăng hỏi Lục Sênh: “Không sợ bị ông nội mắng à?”
Lục Sênh cười hi hi, nói: “Nên mới phải nhờ anh nói đỡ, anh cứ nói là anh mời Chu Tiềm, hôm nay là sinh nhật anh, ông sẽ nể mặt anh.”
Lúc bốn người vào nhà, ông nội liếc Chu Tiềm, không nói gì.
Quá trình lão hóa diễn ra chậm nhưng không thể đảo ngược, giống như nước chảy làm xói mòn lòng sông, nhất thời không nhận ra nhưng theo năm tháng sẽ suy yếu rõ rệt.
Gần đây ông nội thật sự thấy bản thân già rồi, nếu không thì tại sao ông bắt đầu mong ngóng bữa tối đại gia đình vào mỗi tối thứ bảy. Đôi khi Hạ Úc Thanh và Lục Sênh cười đùa trên bàn ăn, ông cũng chỉ nhìn, hâm mộ sức sống tuổi trẻ. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa.
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi ở phòng khác trò chuyện với nhau.
Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của Lục Tây Lăng, tục ngữ nói tam thập nhi lập(*), ông nội Lục hỏi anh vài câu về kế hoạch tương lai của anh.
(*)Trai ba mươi tuổi kết hôn xây dựng tổ ấm.
Lục Tây Lăng nói: “Thanh Thanh vẫn còn đi học. Chờ cô ấy tốt nghiệp rồi nói sau.”
“Học thạc sĩ có ảnh hưởng gì đâu? Ông bảo, anh chị nhân lúc ông còn đi được mà tổ chức lễ đính hôn đi.”
Lục Tây Lăng cười nói: “Cháu đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe năm nay của ông rồi, ngoài mấy căn bệnh cũ thì không có vấn đề gì hết.”
“Cháu không biết cái gì gọi là không bệnh mà chết không?”
Mọi người đột nhiên im lặng.
Hạ Úc Thanh vừa định mở miệng thì Lục Sênh đã đứng dậy đi về phía đối diện, ngồi cạnh ông nội Lục, cười nói: “Ông nội, trước nay cái việc hối con cháu kết hôn là việc của bà nội, sao hôm nay ông lại tranh việc với bà thế? Chẳng lẽ ông muốn ôm chắt rồi à?”
Ông nội Lục nhìn cô ấy.
Lục Sênh nói: “Thanh Thanh mới có 22 tuổi, ông hối con bé có phải hơi bỏ gần tìm xa không?”
Ông nội hiểu ý cô ấy: “Nếu cháu tìm được bạn trai rồi thì dẫn nó về, ông nội nhìn giúp con.”
Lục Tây Lăng cảm thấy không ổn, Lục Sênh rất biết chọn thời gian. Nhưng ông nội nổi giận sẽ không quan tâm hôm nay là sinh nhật ai hết.
Anh gọi: “Lục Sênh.”
Lục Sênh quay đầu nhìn anh.
Anh nói: “Hôm nay là sinh nhật anh, đừng tranh hào quang sân khấu với anh.”
Chu Tiềm cũng nháy mắt với cô ấy.
Lục Sênh do dự chớp mắt, cuối cùng cũng không tự hủy, chỉ cười: “Đã tìm được! Sau này cháu nói với ông, dẫn anh ấy đến gặp ông nhé.”
Hai người già ngồi cả buổi trời bây giờ phải đi nghỉ, bốn người đứng dậy ra về.
Lúc ra ngoài, Lục Tây Lăng gọi Lục Sênh lại, sóng vai đi cùng cô ấy: “Hôm nào ông nội đang vui vẻ, sao em cứ phải chọn ngày hôm nay?”
“...Thì, tự nhiên nổi hứng thôi. Nếu không thì áp lực này đè lên vai Hạ Úc Thanh còn gì.”
“Có anh ở đây, sẽ không để cô ấy chịu áp lực gì.” Lục Tây Lăng nhìn cô ấy: “Lục Sênh, em nói thật cho anh biết. Lúc nãy em hỏi ông nội có phải muốn bế chắt không là có ý gì?”
“Không...”
“Lúc chột dạ em sẽ thế này.”
Lục Sênh nhìn Chu Tiềm đang nói chuyện với Hạ Úc Thanh ở phía trước: “...Anh đừng nhạy cảm như thế.”
Lục Tây Lăng nhìn bụng cô ấy: “Chu Tiềm nói gì?”
“Em chưa nói cho anh ấy biết.” Như đoán được anh sẽ nói gì, Lục Sênh vội vàng nói tiếp: “Là lỗi của em! Lúc ấy...là em muốn. Anh cũng biết anh ấy ngoan ngoãn nghe lời em thế nào mà.”
“...” Lục Tây Lăng câm nín: “Không còn nhỏ nữa rồi, làm việc đáng tin một chút đi.”
Lục Sênh giải thích: “Dù lúc đó có chút bốc đồng nhưng em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em và Chu Tiềm đều có thu nhập ổn định, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn có thể chịu trách nhiệm. Cho nên...”
Nghe thế cũng đúng, Lục Tây Lăng không hỏi thêm câu nào, chỉ nói: “Chuyện lớn như thế còn giấu người trong cuộc. Chẳng lẽ em định chịu áp lực đó một mình?”
“...Em sợ ông không đồng ý.”
"Nếu ngay cả chút chuyện này cậu ta cũng không chịu được thì không xứng kết hôn với em. Mau nói cho cậu ta biết đi, hai đứa bàn bạc tiếp theo phải làm gì, có cần thì gọi cho anh.”
Lục Sênh gật đầu.
“Đã đi khám chưa?”
Lục Sênh lắc đầu.
“...”
Lục Sênh bật cười: “Em biết rồi, mấy bữa nữa em sẽ đến bệnh viện.”
Chia tay trước cổng nhà, ai về nhà người nấy.
Hạ Úc Thanh hỏi Lục Tây Lăng: “Lúc nãy anh với chị Sênh nói chuyện gì thế?
“Đợi mấy ngày nữa con bé xử lý xong xuôi, anh sẽ nói cho em biết.”
Hạ Úc Thanh gật đầu không hỏi nữa.
Bọn họ về chung cư cách trung tâm thành phố không xa.”
Vào nhà, Lục Tây Lăng đến bồn rửa tay trước.
Hạ Úc Thanh giấu hai tay sau lưng, đi đến trước mặt anh: “Em chưa đưa quà sinh nhật cho anh.”
Lục Tây Lăng tắt vòi nước, nhìn cô lấy túi quà từ đằng sau ra.
“Em dùng tiền còn dư sau khi lấy tiền học bổng đóng học phí để mua đó.” Hạ Úc Thanh đến bên cạnh anh, lấy quà trong túi ra, là một hộp vuông màu xanh đậm.
Cô cúi đầu mở ra, anh nhìn, quả nhiên đoán không sai. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa.
Là một đôi nhẫn đơn giản.
Lục Tây Lăng cười.
Hạ Úc Thanh nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
“Cái này cũng có thể đụng hàng à.”
Hạ Úc Thanh ngơ ngác một lúc rồi mới phản ứng lại: “Anh...”
Lục Tây Lăng gật đầu.
Ngày kia là kỷ niệm ba năm bên nhau của bọn họ, món quà anh định tặng cũng là một cặp nhẫn. Nhẫn kim cương quá khoa trương, bình thường cô không có cơ hội đeo.
Hạ Úc Thanh nói: “Thế anh trả lại đôi anh mua đi.”
Lục Tây Lăng nhíu mày: “Tại sao không trả cái của em?”
“Bởi vì giá trị khác nhau.”
“Tính giá trị thế nào?”
Hạ Úc Thanh nghiêm túc giải thích: lấy giá cả chia cho số tiền tiết kiệm sẽ ra giá trị. Cặp nhẫn này bằng một phần mười những thứ cô có, cô chắc chắn đôi nhẫn của anh không đến một phần ngàn tài sản của anh. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa.
Lục Tây Lăng bị cô thuyết phục, thậm chí còn có chút vui vẻ khi được lấy lòng.
Lúc này, anh lấy chiếc nhẫn nam, đeo lên ngón giữa.
Hạ Úc Thanh cầm lấy tay anh.
Chiếc nhẫn kim loại cứng màu bạc, đường nét cứng cáp và đơn giản hoàn toàn phù hợp với ngón tay mảnh mai xinh đẹp của anh.
Cô không nhịn được cười, nói: "Em biết chọn quá."
Tắm rửa xong, Hạ Úc Thanh bước ra khỏi phòng tắm.
Lục Tây Lăng tựa lưng vào đầu giường, trên đùi là cái laptop.
Hạ Úc Thanh được ánh đèn vàng mờ ảo bao phủ, vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm máy của anh, vô thức vuốt ve chiếc nhẫn kia: “Năm nay anh đã ba mươi rồi.”
Lục Tây Lăng rũ mắt, cười khẽ: “Em muốn nói gì? Chê anh già?”
“Em đang nghĩ đến việc ông nội nói. Anh có sốt ruột không?”
“Sốt ruột cái gì?” Lục Tây Lăng đóng laptop, để lên tủ đầu giường. Anh kéo cô lại, để cô ngồi lên người anh
“Kết hôn, sinh con gì đó. Là những việc lớn trong đời mà hầu hết mọi người phải làm.” Hạ Úc Thanh nói.
Lục Tây Lăng nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ngoài việc ở bên em thì không còn việc lớn đời người nào nữa.”
Hạ Úc Thanh cúi người, hôn anh.
Lần này Lục Tây Lăng kiểm tra biện pháp an toàn tận hai lần.
Hạ Úc Thanh chờ đợi, hỏi anh sao phải làm thế.
Anh không nói gì, anh chỉ không muốn Thanh Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc này.