Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

6h chiều, thái dương tà tà tựa vào không trung, nhuộm cao ốc Đằng Long thành một mảnh ảm đạm, ngẫu nhiên có một hai con quạ bay qua mái nhà cao ốc, cũng không dám lưu lại một phút nào, chỉ cách phạm vi tòa nhà ba trượng xoay vòng, phát ra tiếng kêu thê lương.

Một chiếc lại một chiếc limousine đi vào bãi đỗ xe ngầm, Bồ Viễn đích thân mang theo nhóm quản lý cấp cao đứng ở đại sảnh nghênh đón khách nhân. Cố Thanh đứng cạnh Bồ Viễn chỉ trang điểm nhẹ, nhưng một thân lễ phục sa tanh tím nhạt trễ ngực, bởi vì trên vai còn lưu lại vết thương của Khiết Dư Cố Thanh phủ thêm cho mình một khăn choàng cùng màu với lễ phục, dáng người vốn đã duyên dáng lại hiện ra không bỏ sót, nhưng không mất đi khí chất cao quý trang nhã, nhất thời hơn hẳn nhóm nữ nhân cùng đi với các khách quý hào phú trang điểm diêm dúa tới tham gia tiệc rượu kia. Dưới ánh mắt nóng bỏng của nam khách và ghen tị của nữ khách vây quanh, Cố Thanh mỉm cười thong dong rộng lượng, cho mỗi người đi vào cổng chính một ấn tượng khắc sâu.

Nhưng chỉ có trong lòng Cố Thanh rõ ràng, tâm tư của cô hiện tại hoàn toàn dừng lại trên người Vũ Văn, buổi chiều Cố Thanh vội vàng sắp xếp tiệc rượu, vẫn mãi không nhìn thấy mặt Vũ Văn, cũng không biết y hiện tại đang đi đằng nào. Vừa rồi khi tiễn hai vị quan lớn phòng tài chính đến thang máy, Cố Thanh nhấn nhấn nút các tầng trong thang máy, trừ bỏ tầng cao nhất, còn loại toàn bộ nút tầng khác đều không phản ứng, đây nhất định do Vũ Văn động tay động chân. Lối thoát hiểm tầng 1 và tầng thượng cũng bị Vũ Văn khóa, hiện tại Vũ Văn đem tầng 1 và tầng thượng hoàn toàn niêm phong, y chuẩn bị làm cái gì đây?

Tầng 18, trong phòng làm việc của Cố Thanh, Vũ Văn đang gác chân bắt chéo nhắm mắt dưỡng thần, y đem toàn bộ thân thể chôn trong ghế ngồi giám đốc, chỉ để lại tay trái đặt trên bàn, năm sợi bông tinh tế từ ngoài cửa tiến vào, run rẩy gắn trên năm ngón tay của Vũ Văn, Huyền Cương ghé vào chân Vũ Văn, đút cái đầu to đầy lông xù kia vào túi, nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn chừa lại một đôi tai.

Trong đại sảnh tầng 1 tân khách tập trung càng ngày càng nhiều, không ít khách nhân nhận biết lẫn nhau, liền đứng ở đại sảnh nói chuyện, Bồ Viễn bị vài phu nhân trang điểm dày cộm lôi kéo quấn quít lấy nói chuyện không thoát thân được, liền dùng ánh mắt ra hiệu Cố Thanh đi lùa mấy vị tân khách này một chút, để bọn bọ có chuyện gì lên tầng thượng nói.

Đang lúc Cố Thanh mỉm cười đem một đống đôi khách nhân dẫn hướng thang máy, trong lúc vô tình phát hiện trong đám người hỗn loạn có không ít khuôn mặt xa lạ mặt đồng phục công ty, Cố Thanh nghi hoặc nhìn xung quanh, đột nhiên một bóng người từ một bên thoát ra, đứng trước mặt Cố Thanh, làm Cố Thanh sợ tới mức phải vỗ ngực. Người đột nhiên nhảy ra này là Lưu Thiên Minh, anh cư nhiên cũng mặc một thân đồng phục công ty Đằng Long.

Đồng phục nam của công ty Đằng Long là do Bồ Viễn tự thiết kế, thiết kế lấy ý tưởng từ phần đường cong trên quân phục của sĩ quan Đức quốc xã Đệ nhị thế chiến, tuy rằng Đức quốc xã chọc người oán hận, nhưng mọi người không thể không thừa nhận quân phục của bọn họ hết sức đẹp trai. Cho nên dáng người tiêu chuẩn như Lưu Thiên Minh mặc đồng phục vào càng có vẻ dị thường có sức sống, khiến Cố Thanh cũng không nhịn được nhìn chằm chằm anh.

Lưu Thiên Minh tiến đến bên tai Cố Thanh nhẹ giọng nói: "Các huynh đệ của tôi đều mặc đồng phục công ty các cô trà trộn trong khách nhân, đừng kinh ngạc nhìn quanh."

Cố Thanh gật đầu, nói: "Anh có thể bảo các huynh đệ trong phạm vi hoạt động của anh ngay tại đại sảnh tầng 1 và sảnh yến hội tầng 26, nếu có cánh cửa nào không mở được, cũng đừng thử cưỡng chế phá cửa, được không?"

Lưu Thiên Minh kinh ngạc nói: "Sao khẩu khí của cô nghe như chúng tôi là thổ phỉ thế? Chưa cho phép, cảnh sát sao có quyền tùy tiện phá cửa chứ?" (Bánh Tiêu: vậy tí nữa đứa nào phá cửa đứa đó là thổ phỉ nha~~ =.=)

Cố Thanh cười có chút thiếu tự nhiên: "Haha. . . . . .Vậy không có vấn đề gì rồi, thang máy có thể trực tiếp đi thẳng lên tầng thượng." Cô khẽ giương cánh tay, chỉ hướng cửa chính thang máy đang mở.

Lưu Thiên Minh đem hai tay đút vào trong túi quần, cười hỏi: "Cố chủ quản không muốn tiếp tôi như vậy sao a? Cô không thể cùng tại hạ đứng nói chuyện một lát sao? Tốt xấu gì tôi hiện tại cũng là một thành viên trong công ty Đằng Long nha."

Cố Thanh cũng không ghét Lưu Thiên Minh đứng cạnh, mỉm cười: "Miễn là không ảnh hưởng đến công tác của anh, tùy ý anh đứng chỗ nào đều được."

Lưu Thiên Minh lộ ra nụ cười khoái trá, đang muốn tiếp tục cùng Cố Thanh đáp lời, lại phát hiện phía sau có người lôi kéo cánh tay anh, Lưu Thiên Minh vừa quay đầu lại, một nữ nhân béo tròn như thùng bia đang tràn ra một vẻ mặt tươi cười nhìn anh. Lưu Thiên Minh sửng sốt, Cố Thanh ở một bên lại nhiệt tình hô một tiếng.

"Ối, Chu Linh, ngài cũng tới rồi, lần trước ở Bắc Kinh chia tay, vẫn thường nghĩ lúc nào có thể gặp lại đây."

"Haha. . . . . .Cố Thanh, cái miệng này của cô lúc nào thì trở nên ngọt như vậy? Khách hôm nay nhiều, tôi vốn cũng không muốn quấy rầy cô, chính là công ty của các cô lớn như vậy, tôi cũng không biết nên đi lên như thế nào a?" Chu Linh kia đã 40 tuổi, thanh âm nói chuyện lại giống như cô gái chỉ mới đôi mươi.

Cố Thanh vỗ vai Lưu Thiên Minh, nói: "Lưu trợ lý, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này chính là phu nhân của Lý lão bản, Chu Linh. Lý lão bản chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong ngành sắt thép khu vực Tây Nam nha." Lý lão bản trong miệng Cố Thanh là một lão nhân nhỏ bé đầu hói một nửa, giờ phút này đang cùng Bồ Viễn nhiệt tình ôm nhau.

Lưu Thiên Minh lúc này mới nhớ tới thân phận hiện tại của bản thân là nhân viên công ty Đằng Long, đành phải trên mặt chồng chất tươi cười cứng ngắc, cúi nửa thắt lưng nói: "Nguyên lai là Chu Linh phu nhân, ngưỡng một đã lâu ngưỡng một đã lâu." Trong lòng anh lại nói thầm, thùng bia trước mặt và chữ "Linh" kia chỗ nào có nữa điểm liên hệ?"

Đôi mắt nhỏ của Chu phu nhân vẫn liên tục không rời khỏi khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Minh, "A, Tiểu Lưu, tôi đối với nơi xa lạ đặc biệt mờ mịt, phiền cậu dẫn đường một chút, mang tôi đi đến sảnh yến hội của các cậu, được không?" Ngoài miệng nói là "phiền một chút", tay kia lại bắt đầu không chút khách khí mà lôi kéo Lưu Thiên Minh, cũng không biết "mờ mịt" như thế nào, mà hoàn toàn không nhìn thấy cửa thang máy phía sau cô đang rộng mở.

Lưu Thiên Minh cứ như vậy bị túm vào thang máy, anh vô tội ngoảnh lại nhìn Cố Thanh, lại phát hiện Cố Thanh đang che miệng cười trộm.

Đứng ở một góc của đại sảnh Đỗ Thính Đào lạnh lùng nhìn dòng người nối liền không dứt, điếu Marlboro trong tay chậm rãi bị nhào đến thay đổi hình dạng, vài sợi thuốc lá rơi xuống trên sàn nhà đá đen. Một người quen cũ đi tới cùng hắn chào hỏi, sắc mặt Đỗ Thính Đào âm trầm ném điếu thuốc đã bị nhào nát xuống, từ trong áo tây trang rút ra một cái khăn lau tay. Người cùng hắn quen biết kia còn tưởng rằng hắn đang chuẩn bị bắt tay, liền nhiệt tình vươn tay, ai ngờ Đỗ Thính Đào hoàn toàn không để ý đáp lại hắn, tự cố tự địa xoay người vào thang máy, khiến cho người nọ cực kỳ xấu hổ.


Một màn này đều lọt vào mắt Cố Thanh, trong lòng cô hơi hoài nghi, hướng Bồ Viễn bên này liếc mắt, lại phát hiện Bồ Viễn cũng đang nhìn hướng Đỗ Thính Đào vừa bỏ đi kia.

Sảnh yến hội ở tầng cao nhất cao ốc Đằng Long bình thường chính là nhà ăn của nhân viên công ty, chỉ có 1200 mét vuông, mỹ lệ đường hoàng, cao lớn rộng rãi, trần nhà chọn dùng thiết kế gợn sóng, phù hợp với nguyên lý thanh học, lại lộ ra phong thái độc đáo. Nhóm phục vụ không ngừng xuyên qua đám người đưa cho các tân khách rượu cocktail tỉ mỉ điều chế và điểm tâm phương Tây, nhóm danh lưu thục nữ vui sướng hưởng thụ hết thảy.

Lưu Thiên Minh ở sảnh yến hội hao hết bản lĩnh toàn thân mới thoát khỏi sự dây dưa của vị Chu phu nhân kia, đang muốn quay lại tầng 1, máy bộ đàm mini giấu trong tai vang lên, là thanh âm Tiểu Lý.

"Lưu đội trưởng, em vừa quan sát tình huống xung quanh, tựa hồ không có nhân vật nào khả nghi, chẳng qua cánh cửa lối thoát hiểm cạnh phòng bếp bên này không biết bị ai khóa lại, nếu lát nữa xảy ra điều gì ngoài ý muốn, e rằng sẽ rất phiền toái."

Lưu Thiên Minh thoáng nhớ tới lời Cố Thanh nói ban nãy, liền phân phó Tiểu Lý tạm thời không đi trông coi cánh cửa bị khóa kia. Chính anh cũng để tâm, đi đến trước cửa thoát hiểm kia, dùng sức thử, cũng đã bị khóa. "Chẳng lẽ như vậy có thể phòng ngừa hung thủ đi lên?" Lưu Thiên Minh cười khổ lắc đầu.

Mắt thấy đại đa số khách mời đã đi lên tầng thượng, trong lòng Bồ Viễn cũng bắt đầu có chút thấp thỏm bất an, tên cuồng sát biến thái kia nếu thừa lúc hiện tại làm loạn, cho dù có cảnh sát chìm ở đây, chỉ sợ cũng không có tác dụng. Hắn suy nghĩ một chút, lại sai hai vệ sĩ đến lầu trên tùy cơ ứng biến.

Hai vệ sĩ ứng thanh, liền cùng tiến vào thang máy. Hai người ban nãy vẫn tập trung tinh thần cao độ chú ý bên cạnh Bồ Viễn có nhân vật khả nghi xuất hiện hay không, hiện tại lão bản vắng mặt, thật có thể thở phào một hơi.

"Ôi. . . . . .Lão bản có tiền của này thật khó khó hầu hạ a." Tuổi tác vị vệ sĩ đang nói chuyện này tương đối nhỏ hơn, "Thời điểm ký hợp đồng không phải nói chỉ phụ trách an toàn cho một mình Bồ Viễn sao? Tại sao lại biến thành trông coi một đám người như vậy?"

Một vị vệ sĩ khác tuổi hơi cao một chút tựa vào bên trong vách thang máy, uể oải nói: "Ngươi lầu bầu cái gì, dù sao cũng đều là bán mạng, lại có gì phân biệt chứ?"

"Người không có tiền không thoải mái, kẻ có tiền tâm lý cũng rất nặng nề ha, tôi cũng không thích cảm giác có người tránh trong tối nhìn chằm chằm vào mình."

"Thôi đi, ngươi đời này cũng không có cơ hội khiến người ta nhìn chằm chằm vào ngươi đâu." Vừa nói xong câu đó, vệ sĩ lớn tuổi đã cảm thấy trong thang máy nho nhỏ này có ánh mắt thứ ba theo dõi gã, gã cả kinh, mạnh ngẩng đầu, trong vách thang máy cạnh đầu của người vệ sĩ trẻ tuổi có cặp mắt đang nhìn thẳng vào gã! Trong lòng gã run lên, khi nhìn kỹ lần nữa, thì cái gì cũng không có.

Vệ sĩ trẻ tuổi thấy sắc mặt gã thoáng trở nên trắng bệch, còn tưởng rằng thân thể gã có gì không khỏe, "Sao vậy? Bệnh đau dạ dày lại tái phát? Bảo anh uống ít thuốc, còn không chịu nghe!"

Bảo vệ lớn tuổi xoa mắt, lại phất tay, tỏ vẻ bản thân không có việc gì.

Bảo vệ trẻ tuổi móc ra một điếu thuốc, đưa đến trước mặt đồng nghiệp, lại xuất ra bật lửa, muốn vì gã châm lửa. Bảo vệ lớn tuổi đang muốn tiến đến bên cạnh bật lửa, ngọn lửa lại lập tức tắt ngúm. Bảo vệ trẻ tuổi một lần nữa đánh hai cái, ngọn lửa dấy lên, nhưng vừa giơ điếu thuốc đến, ngọn lửa lại tắt. . . . . .
"Anh đừng thở mạnh như vậy có được không, lửa đều bị anh thổi tắt rồi." Bảo vệ trẻ tuổi oán giận nói.

"Tôi nào có thổi vào?" Bảo tiêu lớn tuổi thân mình mạnh run lên, chậm rãi ngẩng đầu.

Bảo tiêu trẻ tuổi nói thầm: "Chẳng lẽ bật lửa sắp hết dầu rồi?" Hắn đem bật lửa giơ lên trước mắt mình, lách cách đánh xuống vài cái.

Cơ thịt trên mặt bảo vệ lớn tuổi phút chốc trở nên vặn vẹo, trong mắt che kín sợ hãi, gã vậy mà lại trông thấy còn có một bàn tay giơ ra duỗi đến trước mặt mình! Tay kia là từ dưới nách bảo vệ trẻ tuổi chìa ra! Gã nặng nề lui về phía sau từng bước một, cho đến khi đụng phải vách thang máy oành một tiếng. Còn chưa chờ gã phát ra tiếng thét chói tai, cái tay kia đã thoáng bưng kín miệng gã!

Khi bảo vệ trẻ tuổi đem tầm mắt từ trên bật lửa dời đi, chính là trông thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, bàn tay phải trắng bệch gắt gao bóp trụ miệng của bảo vệ lớn tuổi, ngón tay dài mảnh khảm vào mặt của gã, năm sợi tơ máu đang theo ngón tay nhỏ thẳng xuống phía dưới, năm ngón tay này lại không hề có cơ thịt, chỉ có xương trắng lành lạnh, dưới ánh đèn chiếu sáng trong thang máy tản ra quang mang bạch sắc nhàn nhạt.

Trong cổ họng bảo vệ trẻ tuổi hừ hừ rung động, nhưng không phát ra được một âm nào hoàn chỉnh, hắn đã bị sợ đến choáng váng, thế cho nên khi bàn tay thứ hai từ phía sau quấn lấy vạch đứt cổ họng hắn, hắn cũng hoàn toàn không phản kháng.

Khi hai cỗ thi thể ầm ầm ngã xuống đất, thang máy vừa đi ngang qua tầng 12. . . . . .

Lưu Thiên Minh vẫn chưa biết trong thang máy đã xảy ra chuyện cực kỳ kinh khủng, anh chỉ cẩn thận đi tới đi lui xung quanh thang máy tầng thượng, vừa rồi thang máy số 2 mạc danh kỳ diệu mà ngừng ở tầng 22 suốt 5 phút đồng hồ, trong lòng anh liền có chút lưu tâm , hiện nay, thang máy số 2 này lại chậm rì rì mà bò lên.


Đinh linh. . . . . .Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, đang lúc Lưu Thiên Minh nghiêng hướng thang máy, tay trái đã để vào khẩu súng ngắn 92 kia của mình trong ngực, chỉ cần trong thang máy có chút dị thường, anh sẽ trong vòng 0.2 giây rút ra súng ngắn kia nã liền 20 phát đạn.

Nhưng trong thang máy cái gì cũng không có. . . . . .

Thang máy không một bóng người, tựa hồ cười nhạo sự nhạy cảm của Lưu Thiên Minh, vách tường bên trong thang máy sạch sẽ đem bóng của Lưu Thiên Minh phản xạ lại, thoáng có chút vặn vẹo.

Lưu Thiên Minh không cam lòng, chậm rãi đi vào trong thang máy, tay cũng chưa từ trong ngực rút ra.

Trong thang máy mơ hồ có cỗ khí tức tươi mát, Lưu Thiên Minh khụt khịt mũi, ánh mắt ở trong vách tường di chuyển. Bức vách này. . . . . .Sao lại có cảm giác sạch sẽ hơn so với ngày thường một chút nhỉ? Lưu Thiên Minh đem hai ngón tay đặt trên bức vách, nhưng lại cảm thấy có chút ẩm ướt. . . . . .

Thang máy xuống đến đại sảnh tầng 1, Lưu Thiên Minh cau mày bước ra, một cô gái từ công ty lễ nghi phụ trách chỉ dẫn khách ký tên ngay từ đầu đã luôn nhìn lén vị Lưu trợ lý khốc khốc này, thấy anh đang không ngừng đùa nghịch ngón tay, còn tưởng anh đụng đến thứ gì bẩn, liền đánh bạo từ trên bục ký tên rút ra khăn tay đưa cho Lưu Thiên Minh.

Lưu Thiên Minh chẳng nói câu nào lắc đầu, vẫn chưa tiếp nhận khăn tay, cô gái thấy trên ngón tay anh sạch sẽ, có chút kỳ quái hỏi han: "Là bị thứ gì đâm vào tay sao?"

Lưu Thiên Minh mờ mịt ngẩng đầu lên, "Hả? Cái gì? A. . . . . .Không có không có. . . . . ." Vẻ mặt anh kỳ quặc bước ra, đem cô gái thật vất vả mới cố lấy được dũng khí đáp lời quẳng lại phía sau, cô bé kia nhất thời đầy mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.

Bất quá điều này cũng không thể trách Lưu Thiên Minh, hiện tại lực chú ý của anh đều tập trung trên ngón tay, rõ ràng trên tay của mình cái gì cũng không có, vì sao lúc xoa ngón trỏ và ngón giữa sẽ có một loại cảm giác dính dính quen thuộc chứ? Anh lại xoay người đi đến trước thang máy số 2 ban nãy, muốn đi vào lần nữa xem kết quả. Nhưng cửa vừa mở ra, Lưu Thiên Minh liền lập tức hối hận ý tưởng tiếp tục đi thang máy của bản thân, bởi vì trong thang máy đã có một người, nữ nhân béo Chu Linh kia khiến Lưu Thiên Minh đau đầu không thôi đang cười như hoa hướng anh ngoắc tay.

Chu Linh một phen kéo cánh tay trái Lưu Thiên Minh, "Lưu trợ lý, nguyên lai cậu trốn dưới này hả, hại tôi tìm cậu lâu như vậy, cậu không phải đáp ứng giúp tôi pha một ly cocktail. . . . . ."

Lưu Thiên Minh không ngờ tới bà ta sẽ đuổi tới dưới lầu, đang lúc lơ đãng bị bà ta kéo đến lảo đảo, nữ nhân mập mạp thành như vậy, tay rất có khí lực. Trong lòng anh có chút tức giận, liền kiềm chế không được, trên tay xuất ba phần lực, một chiêu rút ra vẫy rơi cánh tay béo kia. "Giám đốc Bồ sắp xếp tôi đi làm chút chuyện khẩn cấp, thật sự không thể phụng bồi, thật có lỗi thật có lỗi." Anh còn không quên ngoài miệng đáp tạ "hảo ý" của Chu Linh.

Cổ tay Chu Linh trật về phía sau có chút đau đớn, cuối cùng thẹn quá hóa giận, miệng không sạch sẽ mắng chửi: "Con mẹ ngươi, ngươi cư nhiên không có mắt như vậy, suất ca muốn kề cận Chu Linh ta đều phải lấy số xếp hàng, cho ngươi cơ hội chen ngang, còn dám giẫm mũi lên mặt với lão nương làm giá." Bà ta ngừng lại một chút, lại tà cười: "Người đời vẫn luôn truyền tin Bồ Viễn không thích nữ sắc, chỉ biết đến mỗi bà vợ già trong nhà, chẳng lẽ ngươi chính là luyến đồng (yêu thích con nít, ở đây nói Bồ Viễn hẹn hò chơi đùa với bé trai, cơ mà Lưu thúc già chát rồi còn đồng cái gì =.=) Bồ Viễn kia dưỡng, không được chủ tử đồng ý, không dám tùy tiện đổi đầu giường sao? Hắc hắc. . . . . ." (Bánh Tiêu: thích trí tưởng tượng của bà cô này nha~ =]])

Lưu Thiên Minh đâu nghĩ tới miệng của nữ nhân trước mặt này lại thối như vậy, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, chỉ hận không tát vào khuôn mặt béo như heo của nữ nhân kia một cái lăn quay, tay trái của anh run rẩy một trận, vẫn là nhịn được ý niệm trong đầu, không nói một tiếng ấn thang máy, nhìn cửa thang máy lần nữa đóng lại, mang theo nữ nhân này lên tầng cao nhất.

Chu Linh hầm hừ đứng trong thang máy dặm thêm phấn cho khuôn mặt mình, chuẩn bị đến tầng thượng lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, bằng không ngày lành cảnh đẹp tối nay lại bị lãng phí. Bà ta từ trong giỏ xách xuất ra một cái kiếng tròn nhỏ kiểm tra hiệu quả dặm phấn, chỉ khổ nỗi cái mặt tròn kia quá lớn, phải đem đầu hai bên tận lực lắc lư với biên độ lớn hơn một chút, mới có thể trông thấy toàn bộ mặt mình. Đang lúc nhìn ngó, Chu Linh đột nhiên cảm thấy có cái gì đó ở đỉnh đầu mình lướt qua, da đầu một trận ngứa ngáy, bà ta nhịn không được chìa tay với lấy, nhưng lại bắt được một đống tóc mềm mại suông mượt.

Toàn thân Chu Linh mạnh run lên, tóc của bà ta là đặc biệt xử lý ở tiệm uốn tóc trải qua cuốn gợn sóng nhỏ, làm sao có cảm giác mềm mại suông mượt được?

Bà ta thấp thỏm ngẩng đầu hướng phía trên nhìn lại, chỉ vừa liếc mắt một cái, bà ta liền phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết!

Trên đỉnh đầu Chu Linh là một nữ nhân màu đen lộn ngược, hé ra khuôn mặt khô héo trắng bệch cách Chu Linh rất gần, đối diện bà ta âm hiểm cười, khóe miệng trên khuôn mặt kia nhỏ xuống từng giọt máu đã hóa đen, lách tách một tiếng rơi vào trên khuôn mặt béo vừa được đắp phấn của Chu Linh, thứ Chu Linh cầm lấy trong tay, chính là tóc dài rũ xuống trên đầu nữ nhân. . . . . .

Chu Linh còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thứ hai, một ngón tay liền từ không trung cắm xuống, thẳng chọc xuyên qua mắt bà ta, hai khớp ngón tay kia chỉ có xương trắng không hề có thịt, không vào hoàn toàn trong hốc mắt Chu Linh, rút ra hai chuỗi máu tươi trộn lẫn chất lỏng bên trong nhãn cầu, cực kỳ hữu lực bắn tung tóe vào vách tường trong thang máy, lại chậm rãi từ trên bức vách, chảy xuống. . . . . .

Đã sắp 7h30, Bồ Viễn rốt cuộc đợi đến khi hai vị khách cuối cùng khoan thai đến muộn, hắn vội tiếp đón những người còn lại trong đại sảnh rồi cùng đi đến tầng thượng. Thang máy số 1 rất nhanh đứng đầy người, Cố Thanh đứng trước thang máy chưa tiến vào, nghĩ muốn chờ thang máy số 2 xuống, Lưu Thiên Minh lại ở sau lưng cô khẽ đẩy, hai người liền cùng nhau chen vào thang máy số 1.


"Anh làm gì vậy?" Cố Thanh quay đầu lại trừng mắt với Lưu Thiên Minh, có chút tức giận anh lỗ mãng. Khóe miệng Lưu Thiên Minh vểnh lên nói: "Cô nguyện ý như bây giờ hay là nguyện ý chờ một hồi cùng tôi đơn độc đi thang máy số 2?"

Cố Thanh trắng mắt liếc anh, không thèm để ý nữa.

Đoàn người bước vào sảnh yến hội, ông chủ Bồ Viễn đứng trên bục chủ trì vỗ vỗ micro, mới vừa rồi sảnh yến hội còn phi thường náo nhiệt thoáng cái trở nên lặng ngắt như tờ.

"Các vị, trước khi bắt đầu tiệc phát biểu là rất không được ưa chuộng," Bồ Viễn khôi hài nói, trong đám người phát ra một trận tiếng cười hiểu ý. "Cho nên, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Bồ Viễn khẽ vỗ tay, yến hội liền chính thức bắt đầu.

Khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng tràn ngập phòng tiệc, dãy bàn phủ vải trắng kéo dài đến trên đài, tôm hùm sữa được vận chuyển bằng máy bay từ New Zeland đến, Bồ Viễn đặc biệt từ tổng bộ mang đến một sư phụ Nhật Bản làm tôm hùm sữa sashimi phối hợp với trứng cá hồi màu đỏ trong suốt lóng lánh, tuyệt đối là một cực phẩm hạng nhất. Hiện tại tuy rằng không phải mùa ăn hải sản, nhưng Bồ Viễn thần thông quảng đại cung cấp hải sản tươi ngon hơn bất kỳ lúc nào các vị khách từng được thấy, hơn nữa còn có cá tuna đen và rượu champagne Moet Chandon của Pháp rất hiếm gặp, càng khiến các tân khách như mê như say. Để biểu hiện thực lực, Bồ Viễn chính là đã bỏ xuống không ít tiền vốn. Bữa tiệc rượu này đối với Bồ Viễn mà nói đã tổ chức vô cùng thành công, giờ phút này hắn đang không ngừng chạy tới chạy lui giữa đám người, hắn xuất hiện chỗ nào, chỗ đó sẽ nhiệt tình ấm lên, còn có thể thỉnh thoảng tuôn ra từng đợt tiếng cười sảng khoái.

Bên cạnh Cố Thanh cũng liên tiếp xuất hiện những nam nhân tuổi trẻ anh tuấn hoặc tự nhận là tuổi trẻ anh tuấn, cái thứ ôm mộng tưởng thật không ít, khiến cô không khỏi đau đầu không thôi. Cuối cùng Cố Thanh thật sự chịu không được nữa một trung niên lão bản vẻ mặt gồ ghề luân phiên quấy rầy, đem Lưu Thiên Minh lôi ra làm bia chắn. Lưu Thiên Minh thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ) bị Cố Thanh kéo cánh tay trái lôi đến trước cửa cổ thủy tinh, phía sau là ánh mắt ao ước của vào vị nam sĩ.

Cố Thanh vẫn không nói gì, đầu nhẹ nhàng tựa trên song cửa sổ, trong ánh mắt tràn ra nhàn nhạt u buồn. Lưu Thiên Minh cũng không hé răng, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô, lưng cố gắng thẳng tắp, cùng Cố Thanh nhìn cảnh đêm thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ.

Hồi lâu sau, Lưu Thiên Minh mới chậm rãi mở miệng: "Cố Thanh, cô đang lo lắng gì sao? Nếu như nói ra, có lẽ tôi có thể thay cô gánh vác một phần đấy?"

"A. . . . . .Thật xin lỗi, tôi đã thất thần." Cố Thanh xin lỗi cười cười, "Tôi chỉ đang nghĩ, trên thế giời này, có phải có rất nhiều lĩnh vực chúng ta chưa bao giờ biết tới hay không, mà nơi đó, vẫn luôn có ánh mắt nhìn chăm chú vào chúng ta."

Lưu Thiên Minh lấy mu bàn tay khẽ cọ vào cái cằm trơn nhẵn của mình: "Cô chẳng lẽ cùng tôi giống nhau, là một người yêu thích tiểu thuyết khoa học viễn tưởng sao?"

Cố Thanh sửng sốt, chợt cười ra tiếng, "Haha. . . . . .Đại khái là thế, vậy anh hẳn sẽ nguyện ý đi thử nghiệm chút hiểu biết trái ngược với vấn đề thường thức của chúng ta không?"

"Việc này. . . . . .Còn phải xem vấn đề này có cơ sở khoa học không đã."

"Nếu như không có căn cứ khoa học thì sao?"

"Haha. . . . . .Cổ hủ mê tín chính là bị nhà nước nghiêm khắc đả kích nha."

"Vậy tín ngưỡng tôn giáo vì sao có thể hương khói tràn đầy như vậy chứ?"

"Bỏ đi những điều cặn bã, lấy những thứ tinh hoa thôi."

Cố Thanh không nói gì nữa, chuyển đầu về ngoài cửa sổ.

"Vũ Văn Thụ Học nói gì với cô sao?" Lưu Thiên Minh do dự một chút, vẫn là hỏi ra.

"Anh ấy? Anh ấy chưa từng nói gì. . . . . ." Trong thanh âm của Cố Thanh một chút chắc chắn cũng không có.

Lưu Thiên Minh còn muốn nói gì đó, một thanh âm hơi có vẻ khàn khàn vang lên bên cạnh anh.

"Cố chủ quản, hôm nay thật xinh đẹp!" Người nói chuyện cư nhiên lại là Đỗ Thính Đào. Hắn bưng một ly rượu đỏ, nói lời ngưỡng mộ sáo rỗng.

Cố Thanh có phần kinh ngạc, nhưng cô rất nhanh liền khôi phục nụ cười mê người, cũng giơ ly champagne trong tay lên đáp lễ Đỗ Thính Đào: "Đỗ quản lý hôm nay cũng thần thái phi dương a."

"Xin tha thứ cho sự mạo muội của tôi, chẳng biết Cố chủ quản là người nơi nào? Tôi vẫn cảm thấy chỉ có vùng sông nước Giang Nam mới có thể bồi dưỡng ra một mỹ nhân như cô." Đỗ Thính Đào nhẹ nhàng đảo rượu đỏ trong ly, lại cúi xuống ngửi ngửi hương thơm của rượu đỏ.

"Haha. . . . . .Đỗ quản lý kiến thức sâu rộng, nhưng lúc này lại đoán chưa đúng rồi." Cố Thanh khẽ nhấp một ngụm champagne, "Tôi sinh trưởng ở miền Bắc, cha mẹ quê quán là người ở Liêu Trầm xa xôi."


"Ai da, tôi đây thật đúng là đã nhìn sai rồi, đơn giản cảm giác Cố chủ quản hôm nay rất giống một vị cố nhân, tôi mới đánh bạo đoán một lần không ngờ lại sai." Đỗ Thính Đào đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

"Vậy à? Nếu lần sau có cơ hội, tôi thật muốn gặp vị cố nhân này của Đỗ quản lý, nhìn xem cô ta có thật giống tôi vậy hay không."

Khẩu khí nói chuyện của Đỗ Thính Đào thoải mái tùy tiện, Cố Thanh có chút cảnh giác, đây chính là tâm cao khí ngạo, thái độ lạnh lùng của Đỗ Thính Đào sao?

Ánh mắt sắc bén của Đỗ Thính Đào lướt qua Lưu Thiên Minh đứng một bên, lại mở miệng nói: "Giám đốc Bồ cũng có chút cẩn thận quá mức, bất quá là một cuộc gặp mặt nhiều khách nhân một chút, cũng mướn nhiều bảo vệ đến như vậy." Hắn cố ý đem cảnh sát nói thành bảo vệ, ngôn ngữ còn chứa rất nhiều ý khinh thị.

Trong lòng Lưu Thiên Minh hơi ngột ngạt, nhưng khó mà nói được gì, nhiệm vụ hôm nay vốn không đến phiên anh, cục trưởng đã chỉ đích danh lão Hạ đội trưởng đội trinh sát hình sự 2 mang quân đi chấp hành nhiệm vụ, lý do là Lưu Thiên Minh vì sự việc Trương Kiến Quốc hi sinh vì nhiệm vụ trong cao ốc sẽ không đủ bình tĩnh. Anh ỷ vào quan hệ cá nhân của mình và lão Hạ rất tốt, quấy rầy dai dẳng quấn lấy bức lão Hạ trước giờ xuất hành một tiếng xin nghỉ ốm, cục trưởng không có biện pháp, mới gia ơn để anh mang người đi. Nếu hiện tại mở miệng chống đối vị Đỗ quản lý này, bị cục trưởng cách nơi này không xa trông thấy sẽ bị xử lý mất.

Tuy rằng Đỗ Thính Đào không biết trong cao ốc từng phát sinh án mạng cực kỳ nghiêm trọng, Cố Thanh vẫn cảm thấy hắn làm trò trước mặt Lưu Thiên Minh nói như vậy thật sự có phần không ổn. Cô vội vàng hòa giải nói: "Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền”cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý muốn nói làm việc thận trọng thì mới duy trì được thành quả) , giám đốc Bồ ở thủ đô khi tổ chức yến hội cũng thường sắp đặt như vậy, tất cả mọi người đều làm công cho lão bản, đều rất không dễ dàng."

Đỗ Thính Đào khẽ hừ một tiếng, "Thời gian của giám đốc Bồ thường dùng để tổ chứ yến hội sao?"

Cố Thanh nghe ra câu nói có hàm ý khác của Đỗ Thính Đào, liền không thèm nể nang gì hắn nữa, "Chúng ta là những người làm công, xử lý tốt ba phần của mình là được, chuyện của lão bản, không phải phạm vi chúng ta quan tâm đúng không?"

Lưu Thiên Minh đâu biết thâm ý giữa những lời này, chỉ cảm thấy lão Đỗ quản lý này quấn quít lấy Cố Thanh, rồi còn xem thường mình, thật sự có chút chán ghét, lúc đang suy nghĩ làm sao đáp lễ hắn vài câu, micro trong lỗ tai lại vang lên!

"Lưu đội trưởng! Tôi nghe thấy dưới lầu có động tĩnh!" Thanh âm Tiểu Lý cấp bách từ trong micro truyền đến.

Lưu Thiên Minh lập tức xoay người hướng phòng bếp chạy đi. Cố Thanh thấy anh đột nhiên bỏ lại mình vội vàng lao đi, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Tiểu Lý ngồi xổm bên ống thoát nước giữa phòng bếp, lỗ tai dán sát trên ống nước, khi Lưu Thiên Minh chạy nhanh đến bên cạnh hắn, thì bắt kịp tiếng động kỳ quái thứ hai vang từ dưới lầu truyền lên theo ống dẫn.

"Oành!" Tựa hồ có vật nặng gì đó đánh vào ống nước dưới lầu.

"Chúng ta đi xuống!" Lưu Thiên Minh một phen kéo áo Tiểu Lý.

"Nhưng lối thoát hiểm đã bị khóa. . . . . ."

"Đường thang máy!"

"Thang máy không đi xuống lầu được, chỉ có thể trực tiếp xuống thẳng tầng 1, em phát hiện khi đang đi kiểm tra lối thoát hiểm." Tiểu Lý trước sau như một là người cẩn thận chu đáo.

"Mẹ nó, cái quỷ gì thế này!" Lưu Thiên minh một phen đẩy một vị đầu bếp bên cạnh anh ra, vội vàng hướng vị trí của Cố Thanh chạy đi.

"Cái gì? Dưới lầu có tiếng vang kỳ quái?" Cố Thanh thoáng trở nên kích động, đôi mắt mất tự nhiên chuyển động qua lại. Lưu Thiên Minh nhìn chằm chằm hai mắt Cố Thanh lập tức phát hiện vẻ mặt cô khác thường, anh từng bước áp sát, đè thấp thanh âm hỏi: "Ai ở dưới lầu? Ai khóa cánh cửa?"

Trong lòng Cố Thanh nhất thời rối loạn, không biết nên nói thế nào mới tốt.

Lưu Thiên Minh lại liếc nhìn Cố Thanh, thông qua micro ra lệnh xuống: "Tiểu Lý, lập tức đem lão Trịnh và Dương đội phó đang ở làm việc gần đó tập trung đến trước lối thoát hiểm dùng dụng cụ mở cửa! Chú ý không nên kinh động những người khác." Sau đó, anh cũng nhanh chóng từ bên cạnh Cố Thanh chạy đi.

Cố Thanh thoáng ngây người, cũng cuống quít chạy theo sau. Cô dùng ánh mắt nhìn theo Lưu Thiên Minh, trong lúc vô tình, trông thấy trong tay trái của Lưu Thiên Minh theo động tác chạy nhanh vung lên, giữa ngón trỏ và ngón giữa nhiễm một mạt huyết hồng chói mắt. . . . . .

__________________

Tôi nghĩ Cố Thanh thấy màu đỏ đó là vì nàng có thể nhìn thấy hư linh, mấy thứ mắt thường không thấy được như mấy chương trước đã nói, nên Lưu ca chỉ cảm nhận nhưng không thể thấy.
Và còn một cảm xúc ngoài lề đó là bạn Thanh thật vô dụng =.=! bạn gây ra đống lùm xùm, bạn xung phong giải quyết nhưng bạn chẳng giúp đc gì, bạn chỉ được mỗi cái mã =.=! Tội nghiệp Vũ Văn >__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận