Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Giờ này khắc này, cách cao ốc Đằng Long không xa trong bệnh viện nhân dân IV, Vũ Văn Thụ Học đang ngồi trên giường nhắm chặt hai mắt, mồ hôi tuôn như mưa.

"Lúc trước dùng ngũ hành khống chế chuỗi pháp châu kia trở nên nóng như lửa, không biết Lưu Thiên Minh cảm nhận được không, nếu anh ấy có thể hiểu được ý của ta, dùng súng đem Định Linh Châu bắn vào trong ngực Tạc Xỉ, hẳn là có thể giết chết quái vật kia. . . . . ." Vũ Văn Thụ Học ở trong lòng lặp đi lặp lại. Bởi vì không thể tiếp tục liên lạc qua di động với Lưu Thiên Minh, y đành phải ra hạ sách này. Sử dụng ngũ hành khống chế từ xa đối với Định Linh Châu thi pháp, vốn là loại pháp thuật cực kỳ hao tổn tinh lực, mà hiện tại vì để chuỗi Định Linh Châu kia trở nên sức mạnh vô địch, y cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực của chính mình.

Cuối cùng, Vũ Văn linh lực cạn kiệt, rốt cuộc kiên trì không được, tức khắc ngã quỵ trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh. . . . . .

Ò e. . . . . .Ò e. . . . . .

Tòa nhà cao ốc Đằng Long ẩn ẩn truyền đến một tràng tiếng xe cứu thương, Lưu Thiên Minh cả kinh, nhớ tới Cố Thanh hiện tại chẳng biết ở phương nào. Y vỗ vỗ đầu Huyền Cương, vội vàng la lên: "Mau dẫn ta đi đến chỗ Cố Thanh, đừng giả ngốc! Ta biết ngươi nghe hiểu!"

Huyền Cương đi trước dẫn Lưu Thiên Minh đến văn phòng của Bồ Viễn, nơi đó lại sớm người không phòng trống. Lưu Thiên Minh lại cùng Huyền Cương một mạch đuổi tới tầng trệt, thì bắt kịp Bồ Viễn đang hợp tác với vài nhân viên y tế đẩy Cố Thanh lên xe cứu thương.

"Giám đốc Bồ, Cố Thanh làm sao vậy?" Lưu Thiên Minh sốt ruột muốn đi leo lên xe cấp cứu, lại bị hai hộ sĩ lễ độ đẩy xuống.

"Tôi cũng không biết, cô ấy đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tôi sợ đến mức vội vàng gọi 120 đem xe cấp cứu kêu tới, anh đừng vội, ngồi xe của tôi đi theo đi." Bồ Viễn dừng một chút, tầm mắt rơi vào trước ngực Lưu Thiên Minh, "A! Anh cũng bị thương?"

Lưu Thiên Minh cúi xuống nhìn vết máu thấm ra trước ngực, khoát tay, "Không có gì đáng ngại, đến bệnh viện tạm băng bó chút là được."

Hai nam nhân mang theo Huyền Cương tự lái xe đi phía sau xe cấp cứu, rất nhanh đến bênh viện Nhân Dân IV. Lưu Thiên Minh không lo cho vết thương của mình, trước chạy đến xem tình hình của Cố Thanh, khi bác sĩ trực ban đang chỉ huy y tá đem Cố Thanh đẩy vào phòng bệnh, một tiểu hộ sĩ khẩn trương chạy đến lôi kéo quần áo bác sĩ: "Bác sĩ Lý, bệnh nhân giường 26 đột nhiên hôn mê rồi!"

Giường 26? Lưu Thiên Minh đứng một bên sửng sốt, giường 26 chẳng phải là giường của Vũ Văn Thụ Học sao? Y thế nào cũng hôn mê luôn rồi?

"Giường 26. . . . . .Vũ Văn. . . . . . Thụ Học." Bác sĩ Lý đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nhìn bản ghi chép bệnh nhân trên tay, "Cậu trước tiên ở đây giúp các cô ấy, tôi đi nhìn xem bên kia." Hắn vỗ vỗ vai tiểu hộ sĩ.

Nháy mắt, bác sĩ và các y tá đều khẩn trương tập trung làm việc, chỉ để lại Lưu Thiên Minh và Bồ Viễn ngơ ngác đứng trên hành lang. Lưu Thiên Minh cúi đầu, thì thào nói: "Làm sao hai người lại cùng té xỉu. . . . .Các người có hẹn nhau sao?"

Mưa to phong cuồng tứ ngược cuối cùng cũng ngừng, phá vỡ tầng mây dày đặc dương quang lần nữa lan tràn xuống mặt đất, hành lang bệnh viện ẩm ướt dâng lên một tầng sương mù, thân ảnh y tá lui tới nhìn qua cũng có chút không rõ ràng.

Cuộn tròn nghỉ ngơi trên ghế hành lang Lưu Thiên Minh chậm rãi mở mắt, trước sau nhìn một chút, Bồ Viễn đã không thấy nữa, Huyền Cương tối hôm qua vẫn liên tục canh giữ cạnh phòng bệnh cũng không biết tung tích, anh vươn tay nhu đôi mắt lim dim ngái ngủ, vừa vặn trông thấy bác sĩ Lý từ trong phòng bệnh của Cố Thanh đi ra. Anh mạnh nghiêng người ngồi dậy, muốn ngăn lại bác sĩ hỏi chút tình hình của Cố Thanh, lại tác động đến miệng vết thương trước ngực, chao ôi kêu một tiếng.

"Chàng trai, thế nào cứ như vậy nằm trong lối đi? Cẩn thận cảm lạnh." Bác sĩ Lý chủ động đi tới giúp đỡ anh, "Oái, cậu mới vừa băng bó xong. . . . . .Cậu nên nhanh chóng tìm một phòng bệnh nghỉ ngơi đi!"


Lưu Thiên Minh cười khổ, lấy tay chỉ chỉ phòng bệnh Cố Thanh, hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ Lý thoáng đánh giá Lưu Thiên Minh, cười hỏi: "Cô ấy là bạn gái cậu?"

Sắc mặt Lưu Thiên Minh ửng đỏ, mặt dày ừ một tiếng.

"Ha hả. . . . . .Hai người cảm tình không tồi nha, vất vả cho cậu thủ ở ngoài cửa như vậy một đêm. Yên tâm, bạn gái của cậu không có việc gì, chỉ mệt nhọc quá độ, hơn nữa bị chút kinh hách, liền ngất đi thôi, đề nghị nằm viện nghỉ ngơi hai ngày. . . . . .Tôi khi vừa mới bắt đầu thấy trên người cô ấy có máu, nhưng không có vết thương nào, hoảng sợ, còn tưởng cô ấy là xuất huyết bên trong. . . . . .Là máu từ vết thương trên người cậu dính sang người cô ấy phải không? Tôi thấy hẳn là phải lo lắng cho cậu mới đúng. Cậu sao lại biến thành như vậy?" Bác sĩ Lý nghi hoặc nhìn Lưu Thiên Minh.

Lưu Thiên Minh phản ứng nhanh, mở miệng nói dối: "Không có việc gì không có việc gì, chúng tôi khiêng tấm gương, không cẩn thận sẩy tay đánh nát, tôi bị cắt vào tay và bụng, miệng vết thương không sâu, chỉ chảy chút máu, đem cô ấy dọa ngất, cô ấy không có việc gì là tốt rồi. . . . . .Tôi có thể vào trong gặp cô ấy không?"

"Khuya khoắt khiêng tấm gương làm gì nha?" Bác sĩ Lý lắc đầu, "Cô ấy còn chưa tỉnh, cậu muốn vào cũng được, nhẹ tiếng, giường bệnh bên cạnh không có ai, đi nghỉ đi."

Lưu Thiên Minh cảm kích nắm chặt tay bác sĩ, trên tay lại một trận bức rứt đau nhức.

"Được rồi, đừng bắt tay nữa." Bác sĩ Lý cười chuẩn bị rời đi.

"Ách. . . . . .Đúng rồi!" Lưu Thiên Minh đột nhiên gọi bác sĩ Lý lại, "Cái kia. . . . . .Bệnh nhân giường 26. . . . . .Chính là người tên Vũ Văn Thụ Học, tình hình thế nào rồi?"

"Cậu biết cậu ấy sao?" Bác sĩ Lý ngoảnh đầu lại, biểu tình trở nên có chút nghiêm túc.

"Ừm. . . . . .Cậu ấy cũng là bằng hữu của tôi."

"Bằng hữu này của cậu có chút kỳ quái a. . . . . ." Lông mày bác sĩ Lý nhăn lại, "Cậu ấy bởi vì xương sườn bị gãy, cơ chân kéo bị thương mới vào bệnh viện, hôm trước vừa có thể ngồi dậy, chân cũng còn chưa đủ sức di chuyển. Tối hôm qua cư nhiên lại bởi vì thể lực cạn kiệt mà ngất xỉu. . . . . ."

"Hả? Vậy. . . . . ." Lưu Thiên Minh âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ chính là bởi vì chuỗi Định Linh Châu kia trở nên nóng rực?"

"Bất quá cậu không cần lo lắng, cậu ấy hiện tại đã tỉnh lại, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng mà thôi." Bác sĩ Lý bề bộn nhiều việc, nói xong câu đó, liền vội vã rời đi.

Lưu Thiên Minh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn xem Cố Thanh trước. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, đầu tiên trông thấy cư nhiên lại là Huyền Cương! Cũng không biết gia hỏa này lúc nào trộm đi theo bác sĩ y tá vào phòng bệnh, ẩn náu dưới giường bệnh của Cố Thanh. Khi Lưu Thiên Minh vào cửa, nó vừa vặn đem đầu từ dưới giường dò xét chui ra.

Gia hỏa này, trông chừng thật chặt! Lưu Thiên Minh nói thầm đi đến bên giường Cố Thanh, mới phát hiện Cố Thanh đã sớm tỉnh, đang mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ.


"Lưu đội trưởng, anh không sao chứ?" Cố Thanh nghe thấy tiếng bước chân, vội vã xoay đầu lại, thấy Lưu Thiên Minh, liền tươi cười ngồi dậy.

"Đã không có việc gì nữa, cuối cùng cũng đem quái vật xử lý rồi, tên kia. . . . . .Chậc chậc. . . . . ." Hồi tưởng lại những việc đã trải qua đêm vừa rồi, Lưu Thiên Minh còn có chút nghĩ mà sợ, "Cô sao lại đột nhiên té xỉu? Tôi nghe Bồ Viễn nói cô ở trong phòng làm việc hắn té xỉu, cô nên tăng cường sức khỏe hơn đó."

Nói đến Bồ Viễn, ánh mắt Cố Thanh thoáng mê mang, cô nhẹ giọng nói: "Tôi đã tìm được Chu Linh. . . . . ."

"Hả?"

"Nhưng lại có xác của hai nam nhân khác. . . . . ."

"Phát hiện ở đâu?" Lưu Thiên Minh mở to hai mắt nhìn.

"Ngay tại trong phòng làm việc của Bồ Viễn, mặt sau chỗ tựa lưng của sopha. . . . . .Bọn họ. . . . . .Bị chết rất đáng thương. . . . . ." Thanh âm của Cố Thanh có chút run rẩy.

Lưu Thiên Minh hít một hơi lãnh khí, "Trời ơi. . . . . .Thảo nào cô lại té xỉu, chẳng lẽ là Bồ Viễn làm? Nhưng hắn vì sao. . . . . .Hai nam nhân kia là ai?"

"Hai nam nhân kia tôi không nhận ra, hơn nữa lúc ấy cũng không thấy được rõ ràng." Cố Thanh lắc đầu.

"Thi thể giấu ở chỗ bí mật nào?"

"Cũng không hẳn là cất giấu, ba cỗ thi thể cứ như vậy đứng song song phía sau ghế sopha. . . . . .Hình như là không cố ý để như vậy. . . . . ." Cố Thanh hồi tưởng lại hốc mắt trống trơn của Chu Linh, không khỏi run rẩy.

"Cô hảo hảo nghỉ ngơi đi, tôi đây phải đi tìm Vũ Văn Thụ Học thương lượng một chút, xem bước tiếp theo nên làm gì bây giờ." Lưu Thiên Minh xoay người muốn đi.

"Anh cũng bị thương, hay là nghỉ ngơi trước đi?" Cố Thanh không đành lòng nhìn bàn tay và bụng nam nhân này đều quấn đầy băng vải mà vẫn ngựa không dừng vó bôn ba.

"Cám ơn cô, vết thương nhỏ không có gì đáng ngại." Cố Thanh quan tấm khiến Lưu Thiên Minh có chút cảm động, nhưng anh vẫn vội vã ra khỏi phòng bệnh.

Cố Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, khiến Huyền Cương dưới giường dựng thẳng lỗ tai.


Khi Lưu Thiên Minh đi vào phòng bệnh của Vũ Văn, Vũ Văn đang tựa vào đầu giường đọc báo hôm nay, thấy anh tiến vào, liền mỉm cười vỗ tay với anh, "Anh Thiên Minh, bội phục bội phục, anh là con người bình thường đầu tiên tôi thấy đánh bại được ma thú thượng cổ. Quá trình cụ thể tôi đều đã từ chỗ Huyền Cương biết được, dẫn động lôi điện pháo lạc (dùng sắt nung đỏ đốt da người, một kiểu tra tấn thời xưa) Tạc Xỉ một chiêu này thật sự là thần lai chi bút (“Thần” [神] : Thần linh. Tác phẩm được thần linh hỗ trợ viết (hoặc vẽ) ra. Miêu tả tác phẩm, câu chữ đặc sắc) !"

"Hổ thẹn, nếu không phải cậu nhắc nhở tôi phải sử dụng chuỗi châu này và nhược điểm của quái vật là phần ngực, tôi làm sao có thể thắng được? Bất quá cậu thật sự đã pháo lạc tôi!" Lưu Thiên Minh đang nói chuyện đột nhiên nghiêm mặt, trước mặt Vũ Văn cuộn quần dài lên cao, chỉ thấy trên bắp đùi anh có một vết phỏng màu nâu hình vòng, lớn nhỏ xấp xỉ Định Linh Châu. "Cậu còn phá hủy mất cái quần mà tôi thích nhất!"

"A! Thật ngại quá, điện thoại di động của anh chết máy gọi không được, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, tôi lại đang rất nóng vội, không khống chế tốt nhiệt độ. . . . . ." Vũ Văn xấu hổ cào đầu.

"Haha. . . . . .Chỉ đùa chút thôi, không nên tưởng thiệt." Lưu Thiên Minh thoáng nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Vũ Văn.

Vũ Văn cũng cười theo, chỉ có điều cười có phần miễn cưỡng, "Khiết Dư, Hồn Độn, Tạc Xỉ. . . . . .Ma thú thượng cổ một con lại tiếp một con xuất hiện, còn có thể có con kế tiếp không?"

"Đúng vậy. . . . . .Tối hôm qua Cố Thanh ở trong phòng làm việc của Bồ Viễn phát hiện ra ba cổ thi thể, trong đó bao gồm có Chu Linh mất tích." Nghĩ đến đây trong lòng Lưu Thiên Minh trầm xuống, cũng không còn hứng thú nói đùa nữa.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
"Ba cỗ thi thể? Còn có hai người nữa cũng bị hại?"

"Đúng vậy, quả thật có ba cỗ thi thể, tôi từng xét nghiệm qua máu dính thu được trong thang máy, có ba loại nhóm máu."

"Hai người còn lại là ai chứ? Hơn nữa thi thể đang trong phòng làm việc của Bồ Viễn, chẳng lẽ du hồn giết người này cùng Bồ Viễn có liên quan?" Vũ Văn rất khó hiểu.

"Ừm. . . . . .Kỳ thực nhìn từ góc độ điều tra phá án học, vứt thi thể ở chỗ nào đó rất có thể chỉ để xáo trộn lực chú ý của cảnh sát, không hẳn nhất định cùng Bồ Viễn có quan hệ." Lưu Thiên Minh vẫn thích theo bản năng phản bác Vũ Văn.

"Điều này cũng có thể, nhưng ba cỗ thi thể này e rằng chỉ có tôi và Cố Thanh thấy được, nếu như để lẫn lộn tầm mắt, vậy cũng chỉ có thể nhiễu loạn tôi và Cố Thanh, du hồn này làm như vậy, e rằng có ngụ ý khác."

"Lý luận suông chung quy không phải biện pháp, tôi nên tranh thủ quay về cao ốc Đằng Long một chuyến, tự mình đi đến văn phòng của Bồ chủ tịch nhìn xem." Lưu Thiên Minh ngồi không yên, cầm lấy di động của Vũ Văn gọi cho cục, bảo Tiểu Lý lái xe tới đón mình.

"Du hồn này lặng yên không một tiếng động mà giết liền ba người, hơn nữa nó chỉ ẩn hiện trong góc tối, so với ma thú thượng cổ chỉ sử dụng bản năng thú tính nguy hiểm hơn rất nhiều, trước khi tôi còn chưa xuất viện, anh cần phải cẩn thận trong mọi chuyện a. . . . . ." Vũ Văn lo lắng nhìn Lưu Thiên Minh.

"Tôi biết. . . . . ." Lưu Thiên Minh vỗ vỗ túi quần, nói tiếp: "Định Linh Châu này của cậu đúng là đồ tốt, tôi mượn dùng đến khi cậu xuất viện nha."

Tiểu Lý rất nhanh lái xe đến bệnh viện, đem đến một bộ cảnh phục sạch sẽ cho Lưu Thiên Minh, thay cho một thân y phục đã muốn rách mướp của anh. Lưu Thiên Minh ở trong phòng rửa tay dùng nước lau mặt, lại chấn hưng tinh thần cùng Tiểu Lý xuất phát.

Một hồi hỗn loạn đêm qua, tựa hồ vẫn chưa ảnh hưởng đến hoạt động của tập đoàn Đằng Long, nhân viên công ty vẫn như cũ không có việc gì tiếp tục ra vào tòa nhà. Lưu Thiên Minh có chút buồn bực, mãi đến khi anh trông thấy trong đại sảnh tầng 1 dán ra một bố cáo.

"Do chưa vượt qua được đợt kiểm tra phòng cháy chữa cháy hằng năm, đại sảnh yến hội tầng thượng tiến hành chỉnh đốn và cải cách, tạm ngừng mở cửa."

Bồ Viễn này, có vẻ lại muốn phong tỏa tin tức! Đã tính toán tạm thời phong tỏa nhà ăn, tầng 22 có mấy gian văn phòng cũng bị Tạc Xỉ biến thành rối tinh rối mù a, lại làm thế nào che dấu được đây? Lưu Thiên Minh mang theo nghi vấn đáp thang máy lên tầng 22. Vừa ra khỏi thang máy, anh liền kinh ngạc phát hiện, chỉ trong một đêm, tầng 22 đã được thanh lý sạch sẽ! Những vách tường bị Tạc Xỉ đụng vỡ phá hoại cũng đã tu bổ rồi, sửa sang tường bên trong tầng lầu cũng đã được quét vôi qua một lần, tuy rằng nước sơn màu trắng trên tường còn chưa khô, nhưng đã che dấu hết thảy những chuyện nơi này từng phát sinh. Nhân viên lui tới cũng không hoài nghi gì, nhiều lắm chỉ cho rằng quản lý tầng 22 lại đòi hỏi cải thiện làm việc.


Lưu Thiên Minh không khỏi bội phục dụng tâm lương khổ của Bồ Viễn, tuy rằng tiền có thể thông thần, nhưng trong một đêm gió táp mưa sa, ngắn ngủi trong 8 tiếng đồng hồ triệu tập một đám công nhân để hoàn thành công việc hạng này, cũng tương đối không dễ dàng. Anh lại thoáng nhìn quanh bốn phía, vừa vặn trông thấy Trần Từ ngáp dài từ trong phòng rửa tay đi ra. Nhìn bộ dáng mệt mỏi bất kham của Trần Từ, Lưu Thiên Minh không khỏi có chút muốn cười, tối hôm qua đầu lĩnh thi công, nhất định chính là vị quản lý Trần Từ này. Anh ở trong hành lang chặn đứng Trần Từ, muốn Trần Từ dẫn anh đi tìm Bồ Viễn, Trần Từ thoái thác không xong, đành dẫn anh và Tiểu Lý đi.

Vừa vào văn phòng của Bồ Viễn, Lưu Thiên Minh liền ồn ào: "Giám đốc Bồ, anh làm chuyện tốt! Cư nhiên chưa được bộ công an cho phép liền xây dựng rầm rộ, hoàn toàn phá hủy hiện trường phạm tội! Anh cũng biết, tiêu hủy chứng cứ là phạm pháp!"

Lưu Thiên Minh lớn giọng khiến Trần Từ khẩn trương đóng cửa lại lui ra ngoài, Bồ Viễn cũng không chút hoang mang nở nụ cười: "Lưu đội trưởng sao lại nói như vậy chứ? Tối hôm qua ở đây ngoại trừ có vị chủ quản cấp cao do mệt nhọc quá độ mà té xỉu, cũng chưa từng phát sinh ra án kiện nào, sao lại nói là phá hư hiện trường được?"

Lưu Thiên Minh cũng biết, Bồ Viễn nếu thà chết không thừa nhận, mình tóm hắn cũng không có biện pháp, dù sao kẻ phá hư mọi thứ là Tạc Xỉ hiện tại đã tan thành tro bụi rồi, cũng không tạo thành thương vong nào. Anh không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ quét mắt nhìn bài trí trong phòng làm việc của Bùi Viễn.

Theo như lời của Cố Thanh sopha đặt ở một góc trong văn phòng, nhưng sau chỗ tựa lưng sopha không phát hiện thi thể nào tồn tại. Là bởi do cái Hư Chướng thuật kia sao? Lưu Thiên Minh đơn giản lửng thửng đi đến sopha, đi quanh sopha hai vòng.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Sau sopha cái gì cũng không có! Thi thể đã bị dời đi rồi!

Lưu Thiên Minh ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Bồ Viễn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra điểm gì đó, nhưng vẻ mặt Bồ Viễn vẫn rất thản nhiên, chẳng lẽ hắn thật sự cái gì cũng không biết?

Tiểu Lý không biết Lưu Thiên Minh vì sao ở trong phòng lượn qua lượn lại, nhịn không được theo sau nhỏ giọng nói với Lưu Thiên Minh: "Muốn em hỗ trợ không?" Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn Tiểu Lý, đột nhiên nhớ tới một điểm đáng ngờ! Tâm niệm anh thay đổi thật nhanh, bước đến trước mặt Bồ Viễn, trầm thấp nói: "Giám đốc Bồ, gần đây sao không thấy hai vị cận vệ kia của anh?"

Bồ Viễn toàn thân chấn động, có chút mất tự nhiên nói: "Vệ sĩ? Tôi gần đây đã không mời vệ sĩ nữa."

Lưu Thiên Minh nhìn chằm chằm vào mắt Bồ Viễn, từng câu từng chữ nói: "Giám đốc Bồ, tình cảnh hiện tại của anh rất nguy hiểm, nếu tôi không đoán sai, chỉ sợ hai vệ sĩ kia cũng đã bị sát hại rồi!"

Vẻ mặt Bồ Viễn vẫn rất trấn tĩnh: "Lưu đội trưởng, có phải hai vệ sĩ của tôi ở bên ngoài gặp bất trắc gì rồi hay không?"

Lưu Thiên Minh đối với thái độ cố làm ra vẻ của Bồ Viễn rất tức giận, lần cuối cùng trông thấy hai vệ sĩ kia là trước khi yến hội bắt đầu, sau khi yến hội kết thúc cũng chưa từng gặp qua hai người này, cũng chỉ có hai người này mất tích, mới có thể không dẫn tới sự chú ý của mọi người. Cố Thanh thấy hai cỗ thi thể nam giới, hẳn là hai người vệ sĩ đáng thương này rồi. Mà Bồ chủ tịch này, lại không quan tâm sống chết của vệ sĩ, hai thủ hạ mất tích nhiều ngày như vậy cũng chưa báo án.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Bồ Viễn nhìn khuôn mặt Lưu Thiên Minh đang dần giận dữ, rốt cuộc hiểu được việc này chống đỡ không nổi nữa, đành phải kề sát Lưu Thiên Minh, thấp giọng hạ khí nói: "Lưu đội trưởng, tôi biết mình sai, hai vệ sĩ của tôi quả thật mất tích nhiều ngày rồi, nhưng tôi không báo án cũng có nguyên nhân, thứ nhất, xác nhận một người mất tích cần thời gian chứng minh, thứ hai, tôi thực sự có nỗi niềm khó nói, thuộc yêu cầu của hoạt động thương nghiệp, tình hình trước mắt không cho phép có bất luận tin tức tiêu cực gì về cao ốc Đằng Long xuất hiện trên tin xã hội, tôi chỉ muốn có thể tiếp tục im lặng vượt qua lần này, là có thể toàn lực phối hợp với các anh tra án rồi. Ừm. . . . . .Hai vệ sĩ của tôi thật sự đã bị sát hại rồi sao?"

Bồ Viễn rốt cuộc nói ra nguyên nhân ém nhẹm tin tức, Lưu Thiên minh không khỏi trầm ngâm.

Bồ Viễn nhìn Lưu Thiên Minh trầm mặc không nói, nhịn không được từ trong bàn giám đốc lấy ra hai phong thư thật dày, nhét vào tay Lưu Thiên Minh, Lưu Thiên Minh hiểu ngay, Bồ Viễn thế nhưng lại muốn dùng tiền thu mua mình. Anh không nhịn được bạo phát: "Bồ Viễn, ngươi cho Lưu Thiên minh ta là ai?" Nói xong, nặng nề đem hai xấp tiền ném trên bàn giám đốc của Bồ Viễn.

Khí lực của Lưu Thiên Minh không nhỏ, phong thư đánh một cái trên bàn, thế đi không giảm, đem một cái khung ảnh trên bàn Bồ Viễn đánh bay ra, khung ảnh rơi trên mặt đất, nhất thời loảng xoảng một tiếng thủy tinh vỡ nát.

Bồ Viễn vẫn luôn rất trầm ổn đột nhiên sắc mặt đại biến, hoảng loạn chạy đến nơi khung hình rơi xuống, vội vàng muốn đem khung hình lấy lên. Nhưng động tác của hắn tuy nhanh bất quá ánh mắt Lưu Thiên Minh còn nhanh hơn. Lưu Thiên Minh đã cực kỳ kinh ngạc nhìn thấy, giữa những mảnh thủy tinh nhỏ kia, là tấm ảnh gia đình Bồ Viễn, mà bên dưới tấm ảnh chụp gia đình đó, lại lộ ra một ảnh chụp bán thân của một người phụ nữ!

Nữ nhân xinh đẹp trên tấm ảnh kia, chính là chủ nhiệm tài vụ Lưu Thiên Minh từng thấy qua hồ sơ nhân viên nghỉ việc —— Tống Xảo Trĩ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận