Lưu Thiên Minh nghiêng đầu nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay Cố Thanh, cách 12h đêm còn chưa đến 10 phút nữa.
Áo giáp đã mặc chỉnh tề, đúng là vừa vặn một cách không ngờ, hơn nữa cũng không nặng nề như trong tưởng tượng, Lưu Thiên Minh thử ở trong phòng chạy chậm một vòng, trừ bỏ vải lót bố y bên trong hơi chặt một chút, hành động trên cơ bản không có vấn đề gì.
Vũ Văn thử đem thiết khôi (mũ giáp sắt) đội trên đầu, suy nghĩ, lại lấy xuống, đem lông vũ dài cắm trên thiết khôi nhổ ra phân nửa, đại khái là cảm thấy Cố Thanh tìm lông chim quá dài, có chút khoa trương. Hắc khôi trên đầu Lưu Thiên Minh dùng là hồng anh (dải dây hồng) sẽ không có vấn đề gì.
Trong miệng Cố Thanh ngậm vài cây kim băng nho nhỏ, còn đang vì hai người sửa sang đai lưng bên mình, đai lưng màu đỏ sau khi phối lên, hai nam nhân toàn thân áo giáp đen nhất thời lộ vẻ anh khí bức người, uy vũ phi thường!
Đại khuyển Huyền Cương ngổm xổm trong góc tường, bình tĩnh nhìn ba người trong phòng.
Ngay tại đại sảnh yến hội trên tầng thượng của cao ốc Đằng Long, một hồi kịch sắp mở màn. . . . . .
"Đi thôi, đừng lăn qua lăn lại đai lưng của hai chúng tôi nữa, mang theo Huyền Cương đến phòng kiểm soát đi, thử lại hiệu quả của máy bộ đàm mini." Vũ Văn rất lưu tâm đến microphone nhỏ giấu dưới áo giáp có thể hoạt động bình thường hay không.
"Không phải mới vừa rồi đã thử qua sao?" Biết rõ bản thân không có khả năng tiếp tục ở lại chỗ này, Cố Thanh vẫn có chút không muốn rời đi.
"Nên thử thử lại xem, vừa rồi trong ống nghe của tôi bên này có tiếng vang sột soạt, hay là có điện lưu nhiễu sóng." Lưu Thiên Minh sờ sờ ống nghe gắn trong lỗ tai, cũng có chút lo lắng.
Cố Thanh không tình nguyện mà dẫn Huyền Cương trốn trong phòng kiểm soát âm thanh khuất sau sảnh yến hội. Phòng kiểm soát có một cửa sổ nhỏ, cho phép quan sát toàn bộ tình huống trong đại sảnh, nếu đèn trong phòng kiểm soát tắt, từ bên ngoài không cách nào thấy rõ bên trong có một người một khuyển đang ẩn núp.
"Lát nữa phải đặc biệt chú ý, không nên rời khỏi phạm vi xung quanh tôi quá năm bước, linh lực của tôi chỉ có thể trong khoảng cách này mới duy trì được hiệu quả dịch dung của hư linh cát trên mặt anh, tôi không muốn để Kinh Hà Long Vương trông thấy da mặt anh rơi trên mặt đất đâu!" Vũ Văn lại đặc biệt dặn dò Lưu Thiên Minh lần nữa.
"Biết rồi!" Lưu Thiên Minh có chút không kiên nhẫn, nói dùng pháp thuật hư linh cát gì đó để mình biến thành diện mạo Tần Thúc Bảo, bản thân nhìn vào gương hồi lâu, cũng không nhìn ra có biến hóa gì. . . . . .Tạm thời nghe vậy đi. Lưu Thiên Minh chân chính tin tưởng, chỉ có súng lục quanh năm không rời thân của mình, nhưng hiện tại súng lại không có trên người anh, mà là bị băng dính dán vào dưới bàn, đây nhiều ít khiến trong lòng anh có chút bất an.
"Này? Nghe được rõ không?" Trong ống nghe truyền đến thanh âm của Cố Thanh, trước sau như một nghe thật tốt. Lưu Thiên minh hơi hạ mi mắt, cũng không vội trả lời.
"Này! Đừng nói thật là có vấn đề nha. . . . . ." Cố Thanh ở bên kia lầm bầm lầu bầu.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
"Chất lượng tiếng còn có thể, một hồi phải chú ý tín hiệu của tôi." Thanh âm của Vũ Văn vang lên.
"Tốt, Thiên Minh, anh bên kia thế nào, có thể nghe rõ không?"
"Cũng được, bất quá nghe có chút không giống tiếng của cô, không bằng. . . . . .Cô hát một bài nghe đi?" Lưu Thiên Minh đột phát mong muốn hiếm thấy.
"Thời điểm mấu chốt rồi, ai mà còn tâm tình hát cho anh nghe?" Thanh âm Cố Thanh có ba phần giận dữ, "Chờ hai người đều an toàn trở về, tôi sẽ mở nhạc hội do tôi tự hát là được."
"Haha. . . . . ." Vũ Văn và Lưu Thiên Minh đồng thời nở nụ cười. Tiếng cười chưa dứt, tháp đồng hồ nơi xa xa liền vang lên hồi chuông!
"Đang. . . . . .đang. . . . . ." Tựa như tự tuyên bố đã đến nửa đêm.
Lưu Thiên Minh dùng sức cầm cây giáo lên, ánh mắt kiên định đầu hướng phía Vũ Văn, tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị xong, Vũ Văn gật đầu, hướng phòng kiểm soát âm thanh của Cố Thanh làm một động tác ra hiệu.
"Coong. . . . . ." Theo đĩa điều khiển vang lên một tiếng trầm, âm thanh đàn cổ thanh u vang vọng cả đại sảnh như nước chảy mây trôi mà dạo chơi, nhanh mà không khẩn cấp, lưu luyến mà không ngưng đọng! Trong nháy mắt, dường như thời không chuyển hoán, theo tiếng đàn du dương, ba người ở nơi này không hẹn mà cùng cảm thấy mình phảng phất đang đứng trên dãy núi yên tĩnh, ánh trăng nơi xa xa chiếu trên sơn đạo, tâm tư không khỏi phấn chấn.
Cố Thanh khi còn bé từng học thanh nhạc, đối với thưởng thức âm nhạc đã nhập môn, lúc này nghe xong một khúc đàn cổ tuyệt hảo kia, như mê như say, không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Vũ Văn, anh tìm ra cổ nhạc này ở đâu? Nghe có vài phần tương tự như 《 Ức Cố Nhân 》, nhưng nghe kỹ lại không giống lắm, ý cảnh sâu sắc hơn rất nhiều!"
"Nói nhỏ một chút." Khẩu khí của Vũ Văn nghiêm túc làm Cố Thanh sợ đến mức trộm le lưỡi, "Đây mới là khúc đàn cổ chân chính do Thái Ung thời Đông Hán sáng tác《 Không Sơn Ức Cố Nhân 》 (giữa núi mênh mông hồi tưởng cố nhân) , khúc này lưu truyền rộng rãi thời Đại Đường, đáng tiếc truyền đến nay, đã biến điệu rất nhiều, lại không ngừng nghe nhầm đồn bậy, 《 Ức Cố Nhân 》cô từng nghe qua, sớm đã không còn nguyên bản."
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
"Tiếng đàn cổ này thật có thể đưa Kinh Hà Long Vương tới sao?" Lưu Thiên Minh một mặt nhìn xung quanh, một mặt thấp giọng hỏi, từ sau sự kiện Tạc Xỉ lần trước, nơi này vẫn chưa từng một lần tu sửa, chỉ đem những cái bàn bị hư hại chở đi, bàn ở đây hoàn hảo rất ít lơ thơ mấy cái, rải rác trong đại sảnh, hiện tại lại bị Vũ Văn gom lại một chỗ, nếu không phải thông qua những mảnh tường thủy tinh cho phép nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài tòa nhà, nơi vắng vẻ này liền giống hệt như một kho chất hàng.
"Nếu một người bị giam cầm vài thập niên, xung quanh khẳng định đã là cảnh còn người mất, thế sự biến đổi huyền ảo khôn lường, trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ không quen thuộc, đột nhiên nghe được tiếng nhạc mình biết rõ, chắc chắn sẽ vội vã chạy đến nhìn đến cùng, huống chi, Kinh Hà Long Vương bị trấn dưới Đoạn Long Đài hơn 1300 năm." Vũ Văn ý vị thâm trường trả lời.
"Vẫn chưa có động tĩnh gì hả?" Lưu Thiên Minh dựng lỗ tai nghe ngóng, trừ bỏ tiếng cầm huyền phát ra, bốn phía chưa hề có dị động.
"Đừng nóng vội. . . . . ." Vũ Văn còn chưa dứt lời, thân hình y đột nhiên thoáng run rẩy, tầm mắt bình tỉnh nhìn một góc trần. Tiếp theo, Vũ Văn dùng giọng nhỏ nhất nói vào microphone: "Các bạn, khách nhân đã đến. . . . . ."
Trong lòng Lưu Thiên Minh chấn động, sau một thời gian đi cùng Vũ Văn, người cũng trở nên mẫn cảm, mặc dù mình cái gì cũng không nhìn thấy, cũng có thể cảm giác được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng ngay cả đối thủ ở nơi nào cũng nhìn không thấy, vừa bắt đầu cuộc đấu này, chẳng phải đã rơi vào thế hạ phong rồi sao.
"Thúc Bảo huynh!" Vũ Văn cao giọng kêu lên, đưa tay vỗ trên vai Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, Vũ Văn gọi chính là mình. Màn kịch, đã bắt đầu.
"Không thể tượng được, một ngàn năm xa cách, hôm nay có thể cùng huynh đoàn tụ, thật sự cảm khái." Vũ Văn tiếp tục ngâm nga lời thoại đã chuẩn bị.
"Kính Đức hiền đệ." Lưu Thiên Minh rất không quen với xưng hô này, thanh âm liền có chút chần chừ, "Chuyển thế sống lại, còn có thể cùng cố nhân tái tụ, chẳng lẽ là tiền duyên chưa hết, lại có thể cùng dắt tay nhau rong ruổi?" (có cảm giác hai tên này đang thề non hẹn biển nha~ :]])
"Loáng cái đã ngàn năm, hiện nay thiên hạ, không còn như xưa, ta và ngươi đều không còn là quan tướng như xưa nữa, còn nói cái gì rong ruổi? Haha. . . . . ." Vũ Văn khoát tay áo, diễn rất tự nhiên.
"Hiền đệ xưa nay rộng rãi, không làm quan thì vướng thân, sao hiện tại lại áp chế nhuệ khí bình sinh?" Lưu Thiên Minh dần dần nhập vai, nói chuyện cũng trở nên lưu loát.
Vũ Văn trầm mặc trong giây lát, mở miệng nói: "Huynh trưởng nói rất đúng, ta vốn xuất thân nơi hoang dã, chịu ân huệ của Đường vương, cùng sáng lập giang sơn, chuyện cũ mặc dù đã mịt mù như khói mây, hiện giờ không hẳn là không thể làm lại từ đầu?"
"Hảo làm lại từ đầu! Thúc Bảo nguyện cùng Kính Đức hiền đệ đồng hành, xây dựng lại công danh." Lưu Thiên Minh ngừng lại một chút, lại nói tiếp, "Chẳng qua không biết hiền đệ hôm nay đến, chính là vì nghiệt long Kinh Hà kia?"
"Đúng! Nghiệt long kia âm hồn bất tán, lại thừa lúc Đoạn Long Đài do Ngụy thừa tướng lập có chút hư hỏng, liền tái hiện ở nhân gian tác loạn, ta nhất định phải bắt giữ tên nghiệt long này, để an ủi Điện hạ! Huynh nghỉ ngơi chút đi, đợi ta dẫn nghiệt long kia hiện thân, trừ bỏ nghiệt này, sẽ cùng huynh ôn chuyện." Vũ Văn nói đến đây, khẩu khí đã trở nên hung tợn, vẻ mặt cũng dữ tợn lên. Cố Thanh tránh trong góc tối nhìn thấy, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, vẻ mặt Vũ Văn, thế mà đã cùng bức chân dung Uất Trì Cung có bảy tám phần tương tự.
"Nhớ đến nghiệt long Kinh Hà kia, chỉ vì một câu vô tình đồng ý của Điện Hạ, liền dây dưa không ngớt, tội thật đáng chết. Nhưng nay Điện Hạ đã không còn trên nhân thế, Long bị vây tại nơi này cũng đã qua vài ngàn năm, e rằng cũng khổ không thể tả. Nếu hiểu rõ lý lẽ, nguyện tự động biến mất, hiền đệ hãy tha cho nó một con đường sống đi." Lưu Thiên Minh thoáng đưa tay ngăn cản Vũ Văn.
"Huynh chớ thay nghiệt long kia biện hộ, nếu nó thật sự hiểu lý lẽ, sẽ không biến nơi này trở nên huyết vũ tinh phong, tạo ra vong linh vô tội. . . . . ."
"Ta và ngươi lúc trước chinh chiến sa trường, vong hồn dưới đao rất nhiều, cũng không có người dám lên tiếng nhận tội, ngẫu nhiên trong đêm sâu, có phần áy náy. Nghĩ nghiệt long kia, trước giờ là Long Thần một phương, tiêu diệt hồn phách này, chung quy không phải là một việc thiện. . . . . ."
Lưu Thiên Minh vẫn chưa nói xong, trần nhà liền răng rắc một tiếng, hé ra một cái động lớn! Gỗ vụn cát nhuyễn trút xuống như mưa, Lưu Thiên Minh và Vũ Văn cả kinh, đồng thời lùi về sau từng bước một. Đang lúc bụi đầy trời, ẩn ẩn hiện ra một bóng đen vĩ đại.
Đây là lần đầu tiên Lưu Thiên Minh nhìn thấy ma thú Hồn Độn, cho dù anh đã đối với đoạn đuôi Hồn Độn lưu lại tưởng tượng qua vô số lần, anh vẫn không ngờ rằng đầu ma thú này chính là đáng sợ như vậy. Đoạn đuôi của Hồn Độn, động tác chậm chạp có chút vụng về chậm chạp, nhưng mồm máu này mạnh hé ra, tim Lưu Thiên Minh liền nhảy lên dị thường kịch liệt, hai chân cũng nhịn không được trở nên run rẩy.
May mắn, một cánh tay hữu lực khoát lên vai Lưu Thiên Minh, Lưu Thiên Minh vừa quay đầu lại, ánh mắt kiên định của Vũ Văn gắt gao nhìn chằm chằm Hồn Độn, cũng không nhìn Lưu Thiên Minh, nhưng trên tay y truyền tới sức mạnh, khiến Lưu Thiên Minh thoáng định trụ tâm.
Lưu Thiên Minh nắm chặt trường giáo trong tay, lòng bàn tay hơi chảy mồ hôi, Vũ Văn chưa ra hiệu, anh không thể tự tiện hành động.
Trong lòng Vũ Văn kỳ thật cũng khẩn trương kinh khủng, tình huống tốt nhất, đương nhiên là Kinh Hà Long Vương không nhìn ra mánh khóe của bọn họ, uy lực của hai vị tướng quân, khiến Long Vương kia biết khó mà lui. Nhưng Long Vương liền đỉnh đạc từ trên trời giáng xuống như vậy, thậm chí không thèm dùng thuộc tính xuyên qua đặc biệt của Hồn Độn, chẳng lẽ nó đã nhìn thấy sơ hở?
Hồn Độn ngẩng cao đầu, từ trên cao nhìn xuống đối diện Vũ Văn, Vũ Văn có thể rõ ràng cảm giác được, trên người Hồn Độn tỏa ra khí tức tử vong, so với lần trước càng thêm đậm đặc, vây quanh thân hình xà khổng lồ, có thể rõ ràng trông thấy chướng khí màu đen bốc lên. Đến tột cùng là Kinh Hà Long Vương đã khống chế Hồn Độn? Hay là sự hung ác của Hồn Độn ảnh hướng tới Long Vương. . . . . .
Vũ Văn cố gắng tiến lên từng bước, tay cầm trường giáo chỉ Hồn Độn phía xa, quát khẽ: " Kinh Hà nghiệt long, còn không mau hiện thân? Chẳng lẽ phải đợi bản soái đập tan đại xà hư trương thanh thế này?"
Cố Thanh chiếu theo sự phân phó của của Vũ Văn, đem âm thiết bị âm thanh trên microphone của Vũ Văn phát vang đại sảnh yến hội, một tiếng gầm nhẹ này của Vũ Văn, sau khi được loa phóng đại, khí thế tràn đầy vang dội trong đại sảnh.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Sau khi Hồn Độn há miệng thét dài một tiếng, lại tựa đầu nằm trên mặt đất, cái đầu vĩ đại cách Vũ Văn và Lưu Thiên Minh chỉ tám chín bước, khoảng cách gần như vậy nhìn miệng đầy răng nanh của Hồn Độn kia, Lưu Thiên Minh chợt nhớ tới, hung thủ tàn nhẫn sát hại Trương Kiến Quốc, chính là đầu quái thú trước mắt, nhiệt huyết toàn thân anh thoáng sôi trào, nếu không phải Vũ Văn dùng ánh mắt nghiêm nghị ngăn lại, anh e rằng sẽ không kiềm chế được, một giáo hướng quái vật kia đâm tới.
Hồn Độn sau khi nằm xuống, thân hình đột nhiên một trận kịch liệt co rút, dần dần, một bóng trắng từ trong thân thể nó tách ra, Cố Thanh và Lưu Thiên Minh đều mở to mắt nhìn, chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này. Vũ Văn cũng không dám chậm trễ, tay phải cầm giáo thường phòng bị Hồn Độn, tay trái lại đột nhiên hiện ra hư linh Kim Thương, mũi thương thẳng tắp nhắm ngay bóng trắng kia.
Bóng trắng chậm rãi ngưng tụ thành một khối, từ hư biến thật, sau cùng, rốt cuộc biến thành một trung niên nam tử một thân trường sam bạch sắc văn nhã.
Nam tử kia dung mạo cực kỳ thanh thuần, mặt trắng râu dài, đôi mắt khép chặt, bất thình lình, gã trợn tròn hai mắt, lộ ra thần quang lẫm liệt, uy nghiêm nhìn Vũ Văn và Lưu Thiên Minh.
Vũ Văn và Lưu Thiên Minh không chút sợ hãi cùng nam tử kia đối mặt, Vũ Văn càng đem hư linh Kim Thương nâng ngang, nhắm thẳng vào ngực nam tử.
Trung niên nam tử mỉm cười, ôm quyền hướng Vũ Văn hai người thi lễ, cao giọng nói: "Ngạc quốc công, Hộ quốc công, nhiều năm không gặp, thần uy vẫn như cũ a!" Trong lời nói, đúng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, thần thái tự nhiên.
Lưu Thiên Minh bước lên một bước, ngọn giáo trong tay gác sau người, nói: "Làm khó Long Quân ở đây chịu khổ, một khi xoay mình, cũng xem như một việc mừng." Chiếu theo ước định trước đó của Vũ Văn, nếu đối mặt Long Vương, Vũ Văn sẽ xướng vai mặt đỏ, Lưu Thiên Minh vai mặt trắng. (Bánh Tiêu: Trong tuồng, mặt đỏ tượng trưng cho người nóng nảy cáu kỉnh, mặt trắng ngược lại tượng trưng cho người trầm tĩnh)
"Vừa rồi không đúng lễ, nghe trộm hai ngài nói chuyện, nhị vị đều là anh hùng chân chính, khó được có tâm thay lão Long nói lời công đạo, cảm kích vô cùng. . . . . ." Nói xong, Long Vương khom lưng làm đại lễ, nhưng sau lưng áo gã vẫn thẳng tắp, trên mặt thần tình lại trở nên kiêu căng.
"Trong trường hợp này lão Long may mắn sống lại, tuyệt không dễ dàng thối lui như vậy, Uất Trì tướng quân, ý ngài thế nào?" Trước đó Kinh Hà Long Vương còn lấy xưng hiệu công hầu, đảo mắt liền đổi tên tướng quân, thật giống như chẳng hề e ngại xảy ra xung đột. Đang khi nói chuyện, Long Vương dùng tay vuốt ve cự thú Hồn Độn bên cạnh, Hồn Độn nằm trên mặt đất, đúng là bộ dạng tất cung tất kính.
Vũ Văn phẫn nộ quát: "Nghiệt Long, ngươi thế nào lại không phân rõ đạo lý như vậy? Thế gian sớm đã thương hải tang điền (biến đổi lớn lao) , bao nhiêu biến đổi, Đường vương Điện hạ cũng đã giá hạc tây khứ (cưỡi hạc về trời, là thăng rồi đó) , ngươi vô cớ ở đây tác loạn, hại người vô tội, còn là cái gì hảo hán nữa chứ?"
"Vô tội?" Long Vương cười lạnh một tiếng, "Tiểu nhân Lý Thế Dân kia, phạm tội nghiệt ngập trời, làm sao từng bận tâm đến người vô tội?"
Vũ Văn và Lưu Thiên Minh mờ mịt liếc mắt nhìn nhau, không biết lời Long Vương ám chỉ sự tình gì.
"Nhị vị tướng quân, chớ tự đề cao mình, năm đó trong hoàng thành Trường An, khi nhị vị trấn thủ cửa cung, lão Long ban đầu bị Ngụy Trưng gây thương tích, tinh hồn chưa tụ, huyết khí chưa ngưng, tự nhiên không thể cùng nhị vị tranh chấp, hiện giờ ta đã khôi phục bảy thành, hai vị tướng quân tuy là anh hùng, cũng chỉ là nhân trung hào kiệt, há có thể cùng Long thần tranh đấu?" Nói đến đây, Long Vương cười haha.
Trong bụng Lưu Thiên Minh thầm kêu hỏng bét, nguyên lại không nên quá tin tưởng vào hai phàm nhân Uất Trì Cung và Tần Thúc Bảo có thể trấn được Kinh Hà Long Vương, hiện tại Long Vương không sợ hai người chút nào, chẳng lẽ thật muốn nhào lên liều mạng sao? Anh xoay đầu nhìn Vũ Văn, muốn biết Vũ Văn có chủ kiến gì.
Ánh mắt Vũ Văn quay sang hướng Lưu Thiên Minh, như đã định liệu trước, lập tức, y liếc mắt khinh miệt nhìn Long Vương, nói: "Nghiệt Long, sớm biết ngươi kiệt ngạo bất tuân (ta đã từng chú thích rồi, nghĩa là kiêu căng ngạo mạn) , chỉ bằng hai huynh đệ chúng ta, hiển nhiên có phần cật lực. . . . . ." Nói xong, Vũ Văn đột nhiên mạnh chụp xuống bàn gỗ, phát ra một tiếng "bốp" vang thật lớn.
Đây là tín hiệu ước định trước cùng Cố Thanh, Cố Thanh trốn trong phòng kiểm soát, nghe thấy tiếng vang này, lập tức mở ra công tắc trên đài kiểm soát.
Trong nháy mắt, ba máy chiếu trên trần nhà, đồng thời hoạt động, bức tường trắng bên cạnh Kinh Hà Long Vương, phát ra một hư ảnh vĩ đại, trên mặt tường rộng lớn, lập tức xuất hiện một đội ngũ binh lính chỉnh tề toàn thân áo giáp!
"Hồn phách quay về, mời tới những bộ hạ cũ, có ba trăm giáp sĩ hồn thiêng này, còn sợ ngươi không cúi đầu nhận tội?" Vũ Văn vung giáo dài trên tay lên.
Hết thảy những thứ này, kỳ thật chỉ là tần số Vũ Văn tỉ mỉ cắt nối biên tập trên điện ảnh, lúc này trên hình chiếu phóng ra, còn phối thêm hiệu quả âm thanh vang lên, trong lúc nhất thời, đại sảnh tựa hồ thật sự có khí thể của thiên quân vạn mã hội tụ không sai. Nhóm binh lính trên tường đều rút ra trường kiếm, cao giọng hô vang, khiến Kinh Hà Long Vương vẫn ngạo nghễ sừng sững cũng giật mình không ít, không dám tiếp tục manh động.
Lưu Thiên Minh và Cố Thanh đều lau một phen mồ hôi lạnh, Vũ Văn đi một nước cờ hiểm, cư nhiên phát phim điện ảnh hù dọa Kinh Hà Long Vương, đây gần giống như Không Thành Kế của Gia Cát Lượng năm đó (*) . Nếu Long Vương ra tay thăm dò thực lực đám binh sĩ này, sẽ lộ hết toàn bộ!
Kinh Hà Long Vương sau khi nhìn xung quanh, lại ngẩng nhìn lỗ lớn vỡ nát trên trần nhà.
Chẳng lẽ Long Vương thật sự tin trận thế nghi binh Vũ Văn bày ra, không đủ tự tin, nên tìm kiếm đường lui cho mình? Lưu Thiên Minh bắt lấy thời cơ này, trước đối với Vũ Văn kêu một tiếng: "Kính Đức hiền đệ, chớ xúc động!" Lại quay đầu la lớn với Long Vương: "Kinh Hà Long Quân, sự tình đến mức này, ta cũng không nguyện lưỡng bại câu thương (hai bên cùng bị thiệt hại) . Chỉ cần Long Quân tự mình rút khỏi Đoạn Long Đài, không tiếp tục nguy hại bách tính, ta nhất định không truy đuổi!"
Trong mắt Long Vương tinh quang bắn ra bốn phía, đáp lại: "Hộ quốc công có tâm, lão Long xin tạ ơn, nhưng việc này nhất định không thể kết thúc như vậy, Lý Thế Dân nói không giữ lời, hủy thủy tộc của ta, tội nghiệt như vật tất yếu phải nợ máu trả bằng máu!"
"Tội nghiệt ngập trời, hủy thủy tộc của ta. . . . . ." Cố Thanh lẩm nhẩm lời Long Vương, trong truyền thuyết dường như không phải như thế a. . . . . .Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình khác mà không muốn người biết?
Nghĩ đến đây, Cố Thanh thông qua máy bộ đàm nhẹ giọng nói với Vũ Văn: "Vũ Văn, Lý Thế Dân khi nào hại qua thủy tộc của Long Vương? Nó sao lại luôn miệng nói Lý Thế Dân tội nghiệt ngập trời a? Cho dù Lý Thế Dân không giúp gã tránh được truy sát của Ngụy Trưng, cũng chưa phải tội nghiệt tày trời a?"
Vũ Văn trầm mặc một hồi, lại lần nữa hô với Long Vương: "Nghiệt Long, ngươi vì việc tư tự giảm lượng mưa, phạm vào thiên quy, lại có thể nào đùn đẩy trách nhiệm trách tội chủ công của ta?"
Ai ngờ những lời này của Vũ Văn, Long Vương thế nhưng nghe không hiểu: "Cái gì tự giảm lượng mưa? Phạm vào thiên quy? Kinh Hà Long Vương ta, khi nào chịu phải trói buộc gì của thiên quy?"
"A?" Ba người ở đây đều chấn động, chẳng lẽ cái chết của Kinh Hà Long Vương này, không đơn giản như trong truyền thuyết?
_____________________
(*): Sau khi Mã Tốc để mất Nhai Đình, Gia Cát Lượng về Tây thành, trong thành khoảng 2000 quan văn, cùng Quan Hưng vào 500 lính kị mã. Tư Mã Ý mang 15 vạn đại quân đuổi đến nơi, ông không những không triển khai quân đối phó mà còn mở cổng thành, có ý mời quan quân Tư Mã Ý vào thành. Còn mình thì ngồi trên thành, gẩy đàn rất bình thản. Tư Mã Ý đến nơi, thấy vậy liền sinh nghi, không dám tiến vào thành vì sợ trong thành có bẫy. Tư Mã Ý nghe tiếng đàn của Gia Cát Lượng, thấy được sự bình thản trong con người ông, càng thêm lo sợ và quyết định rút lui. Sau đó Quan Hưng cùng 500 lính phục kích hò reo làm cho Tư Mã Ý sợ có nghi binh nên bỏ chạy. Sau này khi biết được trong thành chỉ có vài trăm binh sĩ già yếu, mà 1 mình Gia Cát Lượng có thể đẩy lui được đại quân của mình,Tư Mã Ý rất khâm phục và cho rằng mình còn kém tài ông rất nhiều.
------------ Theo Wiki ---------------------