Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

"Cậu khẳng định chính là chỗ này?" Đường Khảo và Đinh Lam đồng thời nghi hoặc nhìn Phương Hân. Vị trí bọn họ đang đứng, giờ phút này sạch sẽ đến nỗi ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không nhìn thấy.

"Tớ lừa các cậu làm gì hả? Tớ thật sự trông thấy một cô gái bị giết chết ở chỗ này!" Phương Hân nóng nảy, "Tên biến thái kia còn đem cánh tay chặt đứt cầm nhìn cả buổi!"

"Tôi tin Phương Hân!" Vũ Văn từ khi theo vào tòa nhà dạy học thứ ba vẫn mãi không nói chuyện, đột nhiên thốt ra một câu, "Các cậu không cảm thấy dưới chân các cậu quá sạch sẽ sao?"

"Hửm? Quá sạch sẽ?" Đường Khảo sửng sốt, lập tức ngồi xổm xuống dùng ngón trỏ ra sức xoa xoa mặt đất, khi hắn cuộn ngón tay lên, trên đầu ngón tay chút tro bụi cũng không có.

"Tôi vừa rồi sờ soạng mặt đất ở góc ngoặc bên kia." Vũ Văn đem hai ngón tay mình duỗi đến, nhưng trên đó che phủ một tầng bụi đen.

"Ôi! Tiểu tử này, động tác rất nhanh a, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đem mọi thứ xóa sạch." Đinh Lam nhịn không được huýt sáo một tiếng.

"Động tác đúng là rất nhanh," Vũ Văn nhìn nhìn đồng hồ, "Hiện tại mới 2h, cách khoảng thời gian Phương Hân đến phòng cứu thương lấy thuốc chỉ mới hai tiếng, trong đó hung thủ còn bỏ ra thời gian đuổi theo Phương Hân phá hủy di động. . . . . ."

"Nếu nơi này đã bị rửa sạch, nói không chừng là dùng cây lau nhà trong phòng vệ sinh của tòa nhà dạy học này nha!" Đinh Lam giống như chợt nhớ ra gì đó.

"Đúng vậy, nói không chừng đem cây lau nhà đi kiểm tra, còn có thể tìm được chút vết máu và dấu vân tay." Vũ Văn cười khổ nói, "Nhưng hiện tại đã không còn thi thể, cũng không có ai báo án mất tích, cảnh sát sẽ không rãnh rỗi quản việc này, ai kiểm tra cho cậu a?"

Đinh Lam ủ rũ ngậm miệng lại.

"Có thể khẳng định đây cũng là một ký chủ tà binh sao?" Đường Khảo sầu lo hỏi han.

"Ký chủ. . . . . .Tà binh?" Phương Hân chậm rãi lặp lại một lần từ này, "Là thứ gì hả?"

Đường Khảo lúc này mới nhớ tới, chuyện về tà binh, Phương Hân vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn nhìn Vũ Văn, Vũ Văn biết hắn có ý gì, liền gật đầu. Vì thế, Đường Khảo giản lược đem chuyện tà binh hiện thân hại người nói cho Phương Hân.

Phương Hân nghe những quái sự không thể tưởng nổi này, đôi mắt càng mở càng lớn, khi biết Dịch Nam Hành và Tùy Lăng đều từng là ký chủ tà binh, nàng hoảng sợ bụm miệng.

"Ừ, Phương Hân trông thấy máu tươi chảy ngược, cơ bản có thể khẳng định là tà binh hút máu. Nhà trường gần đây yên tĩnh suốt hai tuần, tôi biết ngay không đơn giản như vậy. Nguyên lai ký chủ tà binh thông minh, sợ động tĩnh quá lớn, không tiện dùng học sinh khai đao, nên đem người ngoài trường mang vào trong trường sát hại. . . . . ." Vũ Văn cắn răng nói.

"Hả? Làm sao thầy biết nữ sinh Phương Hân trông thấy kia không phải học sinh?" Đường Khảo có chút kinh ngạc.

"Ban nãy không phải Phương Hân đã nói rồi sao? Móng trên cánh tay bị đứt rất dài, còn bôi sơn bóng màu lam. Nếu như là nữ sinh trong trường, phải thường xuyên làm bài tập, để móng tay dài như vậy viết chữ khẳng định rất bất tiện, dù sao tôi cũng không trông thấy trong trường học có nữ sinh nào để móng tay dài!" Vũ Văn nói ra lý do của y, Phương Hân cũng không khỏi gật đầu.

"Không ngờ thầy Vũ Văn của chúng ta cũng thường xuyên quan sát nữ sinh trong trường học a!" Đinh Lam cười hắc hắc.

Đường Khảo trừng mắt liếc Đinh Lam, trách mắng: "Đừng nói bậy."

Vũ Văn hiền lành cười cười, nói tiếp: "Dựa vào suy đoán đó, người chết này hẳn là nhân viên ngoài trường, hơn nữa có thể là nữ nhân thường xuyên lui tới chỗ ăn chơi."

"A? Vậy ý của thầy có phải là. . . . .Nàng có thể là một gái điếm?" Vẻ mặt Đinh Lam thoáng trở nên nghiêm túc.

"Vẫn không thể hoàn toàn kết luận, nhưng khả năng tính không nhỏ, nếu chúng ta đổi vị trí suy xét, hung thủ muốn tìm một người dễ dàng nguyện ý đi theo hắn, gái điếm e rằng là lựa chọn thích hợp nhất, hơn nữa những gái điếm này thường không phải người địa phương, các nàng mất tích rất khó dẫn tới chú ý của xã hội."

"Cô bé kia. . . . . .Nguyên lai là một chị gái a. . . . . ." Phương Hân lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Vũ Văn thần tình phức tạp nhìn nhìn Phương Hân, lắc đầu nói: "Cho dù là chị gái, cũng đều là nữ hài tử đáng thương, đều giống nhau không thể tùy tiện để tà binh sát hại các nàng thỏa mãn huyết dục a!"

Trong lúc nhất thời, bốn người đều không nói chuyện, gần đây người chết đi, thật sự nhiều lắm. . . . . .

"Cũng may Phương Hân lanh lợi, trước khi di động bị hủy đã đem ảnh chụp truyền đi, chúng ta còn chưa đến nỗi một điểm manh mối cũng không có." Vũ Văn nhìn không khí có chút áp lực, bèn mở miệng xoa dịu mọi người.

"Đúng vậy, Phương Hân, cậu còn nhớ rõ di động tiếp nhận ảnh chụp là loại gì không?" Đường Khảo hỏi.

"Tớ nhớ rõ lúc ấy trên màn ảnh hiển thị một cái GZ200, không có hiển thị hiệu của di động, tớ cũng không biết đây là hãng di động gì, hơn nữa. . . . . ." Phương Hân có chút do dự nói: "Các cậu đừng nên ôm hy vọng quá lớn vào độ nét của bức ảnh. . . . . ."

"Cho dù không thấy rõ mặt hung thủ, trên bức ảnh cũng có thể có chút manh mối khác có thể truy xét chứ." Nói xong, Đường Khảo lại quay đầu hỏi Đinh Lam: "GZ200 là di động gì a? Cậu thường xuyên chơi đủ loại di động, hẳn phải biết chứ?"

Đinh Lam suy nghĩ một chút, nói: "Ừ. . . . . . GZ200 hẳn là di động hiệu Sharp, hiệu di động này đã có vài năm, bất quá cũng không có nhiều người dùng di động này, bởi vì Sharp vẫn chưa xuất hiện trong thị trường tiêu thụ di động nội địa Trung Quốc, chỉ có thể mua hàng lậu, người sử dụng hiển nhiên cũng rất hiếm."


"Nói như vậy, muốn tìm được chủ nhân của hiệu di động này không khó lắm?" Vũ Văn hỏi.

"Hẳn là không khó lắm, việc này giao cho tớ đi, đêm nay tớ sẽ lên mạng trường phát tin tức tìm một người nhận được bức ảnh." Đinh Lam xung phong ôm đồm việc.

"Ai nha, cuộc thi chạy tiếp sức buổi chiều sắp bắt đầu rồi, tớ còn phải trở về làm xướng ngôn viên a!" Phương Hân nhìn thoáng qua đồng hồ, liền kinh hô.

"Vậy sao? Chạy tiếp sức sắp bắt đầu rồi? Tớ cũng phải vào sân a!" Đinh Lam cũng kêu lên.

"Vậy cậu nhanh chóng tiễn Phương Hân trở về đi, chú ý an toàn!" Vũ Văn dặn dò.

Mắt thấy Đinh Lam đã mang theo Phương Hân đi xa, Đường Khảo đến bên cạnh Vũ Văn thấp giọng hỏi: "Thầy Vũ Văn, tuy rằng hiện nay hung thủ kia chỉ phá hủy di động, như hắn nói không chừng chính là không muốn trước công chúng giết người, một khi Phương Hân chỉ còn lại một mình, em sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm a."

Vũ Văn mỉm cười, nói: "Tôi đây 24 giờ theo sát bảo hộ Phương Hân, cậu cảm thấy thích hợp không?"

Đường Khảo sửng sốt, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.

"Hắc hắc. . . . . .Nếu cậu đã cảm thấy lo lắng, vậy tự cậu tới bảo vệ nàng đi." Vũ Văn không chịu trách nhiệm phân bổ nhiệm vụ cho Đường Khảo.

Đường Khảo cũng không phải đèn cạn dầu, vui cười nói: "Em không có bản lĩnh như thầy, hung thủ nhảy ra em làm sao ngăn cản a?"

"Cậu không phải có môn bắn cung đó sao? Đem cung tên của cậu đeo trên lưng thôi."

"Nào có thể cả ngày lưng đeo cung tên chạy khắp nơi a? Kẻ khác sẽ tưởng em bị tâm thần!"

"Haha. . . . . .Vậy cậu nói phải làm sao? Dù sao tôi cũng không có thuật phân thân, không thể tùy thời tùy chỗ bảo vệ người yêu của cậu."

"Cái gì người yêu? Em và Phương Hân là bạn học!" Đường Khảo bất mãn ngữ khí ở từ "bạn học" cũng nhấn mạnh hơn.

"Nguyên lai là bạn học a, haha. . . . . ." Vũ Văn cũng không muốn tiếp tục trêu ghẹo Đường Khảo, liền thu lại vẻ mặt dí dỏm, nói: "Kỳ thật ban ngày Phương Hân tận lực đừng ở nơi ít người lui tới, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ có ban đêm thôi. . . . . .E rằng phải do cậu tới theo sát bảo hộ rồi, về phần cậu làm thế nào theo sát, tôi không xen vào, tôi có thể làm, chính là bảo Huyền Cương đi theo cậu."

"Huyền Cương? Con chó săn lớn nhà thầy?" Đường Khảo cảm thấy có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi đến không biết nói gì)

"Đúng vậy, cậu đừng coi thường Huyền Cương, nó không phải con chó bình thường, bảo hộ hai Phương Hân cũng dư dả."

"Em và con chó. . . . . .Đều không thể vào phòng ngủ nữ sinh." Đường Khảo khó xử nói.

"Hahaha. . . . . .Cửa phòng ngủ nữ sinh dán bảng Đường Khảo và chó không được vào sao?" Vũ Văn nhịn không được cười ha hả, "Ai kêu cậu mang Huyền Cương vào phòng ngủ nữ sinh? Sao cậu không dẫn Phương Hân đến phòng làm việc của các cậu qua đêm?"

"Dẫn Phương Hân đến phòng làm việc qua đêm?" Đường Khảo không biết tưởng tượng ra cái gì đó, mặt vụt một cái đỏ bừng.

"Hắc hắc. . . . . .Lại miên man suy nghĩ cái gì a? Cậu tâm tính như vậy, Phương Hân cũng không dám theo cậu." Vũ Văn rất có hứng thú quan sát sắc mặt Đường Khảo biến hóa.

"Thầy đừng giỡn nữa, đây chính là đại sự mạng người quan trọng a!"

"Ai cùng cậu nói giỡn?" Vũ Văn nghiêm mặt nói: "Phương Hân hiện nay quả thật gặp nguy hiểm, hiện tại người truy đuổi tà binh đã không phải là thằng nhóc mới lớn như Tùy Lăng và Dịch Nam Hành, bọn họ hẳn là rất rõ ràng mình đang làm gì, hơn nữa bọn họ trước khi chưa đạt được mục đích của mình, tựa hồ sẽ không rời khỏi trường, để tiếp tục che giấu thân phận của mình, bọn họ hoàn toàn có khả năng sẽ truy sát người chứng kiến!"

Vũ Văn đột nhiên đổi khẩu khí nghiêm túc, Đường Khảo cũng bị sợ đến trong lòng nhảy dựng lên.

"Cho nên mấy đêm này nhất định phải dẫn Phương Hân đến phòng làm việc. Đêm nay sau 10h, tôi sẽ mang Huyền Cương đến phòng làm việc chờ cậu."

******

Theo tiếng còi chấm dứt hạng mục cuối cùng của ngày hôm nay vang lên, đại hội thể thao ngày đầu tiên nói chung viên mãn hoàn thành, mắt thấy sắc trời mờ tối, bọn học sinh trên sân vận động cũng dần tự tán đi. Lãnh đạo nhà trường thông báo, muốn mời các thành viên chính của hội học sinh liên hoan, nhưng bận bịu cả ngày Phương Hân thật sự mệt mỏi, hơn nữa trận truy đuổi sinh tử giữa trưa kia, nàng làm sao còn có tâm tình đến tiệc chúc mừng? Sau khi khéo léo khước từ, Phương Hân một mình một người đi đến ký túc xá.

Nàng vừa rời khỏi đám người huyên náo, Đường Khảo không biết từ nơi nào xông ra.

"Đi đâu vậy? Không ăn cơm tối?"


"Không muốn ăn nữa, mệt quá."

"Phải về ký túc xá sao?"

"Ừ."

"Đừng trở về, theo tớ đi."

Phương Hân sửng sốt, ngừng cước bộ. Trong ấn tượng của nàng, Đường Khảo hình như chưa từng chủ động mời nàng đi đến nơi nào.

"Ra ngoài cổng tây có cửa tiệm ngâm chân, nhân viên phục vụ thủ pháp không tồi, chúng ta đi rửa chân, rồi mát xa một chút, có thể giảm mệt mỏi tốt lắm. . . . . .Cậu ánh mắt kia là có ý gì? Người ta là làm ăn đứng đắn! Làm mát xa chân so với cậu trở về ký túc xá không khí vẩn đục trị nhức đầu ngủ tốt hơn!"

"Haha. . . . . ." Phương Hân đột nhiên che miệng cười.

"Cười cái gì hả?" Đường Khảo có chút bối rối.

"Đừng để ý, tớ chỉ có chút kinh ngạc cậu sẽ nghĩ tới chuyện mời tớ đi mát xa, đây không giống cậu ngày thường. . . . . .Tớ thật không phải hiểu lầm cậu đi đến nơi kỳ quái." Phương Hân nhịn cười, vỗ nhẹ vai Đường Khảo.

Đường Khảo khẽ thở dài, nói một tiếng "Đi thôi." Liền tự mình đi phía trước.

Phương Hân cũng không biết vì sao, ngày thường đối mặt với Đường Khảo nàng luôn dùng dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, giờ phút này lại ngoan ngoãn theo sát phía sau Đường Khảo, hai người chậm rãi hướng cổng tây trường đi đến.

Cùng lúc đó, Vũ Văn ở trong căn tin ăn cơm một mình lại bị cô Ôn Nhã theo dõi.

"Thầy Vũ Văn, ăn một mình a?" Ôn Nhã bưng gà mên ngồi đối diện Vũ Văn.

"Ừ. . . . . ." Biết rõ người đến không có ý tốt Vũ Văn đầu cũng không dám nâng, không lên tiếng ra sức bới cơm vào miệng.

"Đoạn thời gian trước, tôi vẫn có chút kỳ quái vì sao có nhiều học sinh thích tiết của thầy như vậy, cho nên, tôi cũng đến dự thính tiết của thầy một lần. . . . . ." Ôn Nhã nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Hửm? Cô đến khi nào?" Vũ Văn ngừng động tác nhai trong miệng. "Sao tôi không biết?"

"Chính là vào tuần rồi, tôi ở hàng cuối cùng, phỏng chừng thầy không chú ý tới. Khi tôi học đại học, chung quy cảm thấy sử cổ đại Trung Quốc rất buồn tẻ, để ứng phó với kỳ thi, phải nhớ rất nhiều số năm khô khan không liên quan đến nhau, ôi. . . . . .Thật là cực hình."

"Cô Ôn là chuyên ngoại ngữ, ngoại ngữ có tính linh hoạt tự nhiên không như lịch sử cứng nhắc, cô Ôn cũng không nên quá để ý." Vũ Văn thuận miệng nói qua loa.

"Sau khi nghe tiết của thầy, tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với môn lịch sử, nguyên lai tiết lịch sử còn có thể như vậy, thật giống như thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa, thầy hoàn toàn không câu nệ sách giáo khoa, kỳ văn thiên nam hải bắc chuyện lý thú gì cũng có thể dung nhập vào giáo trình, tôi nghe nghe liền mê mẩn, khi chuông tan học vang lên, tôi còn có chút tiếc nuối đó. Ôi. . . . . .Tôi vốn tưởng rằng khi tôi lên lớp thích dùng tài liệu ngoại ngữ coi như là kiểu giáo dục mới rồi, nhưng cùng thầy so sánh, vẫn quá điệu bộ. . . . . ." Ôn Nhã nói xong, nhịn không được than khẽ.

"Cô Ôn quá khen, tôi thật ra cảm thấy mình lên lớp rất dễ lạc đề, đề tài nói bên ngoài nhiều đến nỗi có chút giọng khách át giọng chủ, lần sau nhất định sẽ sửa chữa!"

"Sửa cái gì a?" Nếu thầy giống lão Mã trước đây máy móc, vậy còn ý nghĩa gì?"

"Đừng nói lão Mã như vậy." Vũ Văn có điểm mất hứng, "Thầy Mã Lập là một thầy giáo tốt!"

Nhìn sắc mặt Vũ Văn khác thường, Ôn Nhã vội vàng thay đổi đề tài: "Đúng rồi, thầy Vũ Văn, thầy nguyên là người phương nào đến nhận nhiệm vụ a? Sao lại muốn điều đến đại học S?"

Vừa nghe Ôn nhã thăm dò qua lại mình, Vũ Văn nhịn không được có chút đau đầu, dù sao phải đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp mặt không đổi sắc nói dối, thật sự không phải chuyện dễ chịu.

"Tôi. . . . . .Không phải xuất thân từ trường sư phạm chuyên nghiệp chính quy. . . . . ." Vũ Văn mập mờ nói.

"A. . . . . .Thảo nào. . . . . ." Ôn Nhã giống như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu. "Kỳ thật không cần lo lắng, khí tức học cứu (chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho) của đại học S còn chưa nghiêm trọng, chỉ cần danh tiếng giờ học chuyên nghiệp của thầy nổi bật là được, vẫn có cơ hội thăng chức."

"Ừ. . . . . .Cảm ơn lời chúc tốt lành của cô Ôn." Vũ Văn ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng ngầm cười khổ, thăng chức? Mình sẽ không thật sự như lão Mã ở suốt trong đại học S chứ?

Nhìn trong gà mên của Vũ Văn sớm đã trống không, Ôn Nhã liền đem thân mình hơi hướng về phía trước tìm tòi, hai tay chống trên chiếc cằm cương nghị của mình, ôn nhu hỏi: "Không biết thầy Vũ Văn buổi tối có rãnh không, có nguyện ý bồi tôi đi dạo trong trường một chút không?"


"Hả? Việc này. . . . . ." Vũ Văn không ngờ tới Ôn Nhã sẽ chủ động tiếp cận mình như vậy, nhất thời không biết nên nói gì để cự tuyệt nàng. "Để bọn học sinh nhìn thấy, không tốt lắm đâu?" Dưới tình thế cấp bách, Vũ Văn nói ra một lý do vụng về.

"Haha. . . . . .Thầy Vũ Văn thật biết điều, cùng nhau tản bộ thế thôi, tôi cũng không phải nữ sinh của thầy, các học sinh nhìn thấy chẳng lẽ sẽ nói thầy muốn chuyện thầy trò yêu đương sao?" Ôn Nhã khanh khách cười duyên, nhất thời có vẻ mềm mại đáng yên vạn phần, dẫn tới ánh mắt của đông đảo nam nhân trong phòng ăn.

Vũ Văn hiện tại sợ nhất chính là dẫn tới sự chú ý của người thường, đang lúc y đau đầu không biết làm sao mới có thể vẫy ra Ôn Nhã, Đinh Lam phi thường kịp lúc xuất hiện.

"Ai nha, thầy Vũ Văn, thầy sao không mua một cái di động hả? Tìm thầy thật đúng là không dễ dàng!" Đinh Lam thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Vũ Văn, vừa nhìn thấy Ôn Nhã ngồi đối diện Vũ Văn, hắn không khỏi sửng sốt.

"Chuyện gì vội vã như vậy?"

"Việc này. . . . . .E rằng thầy phải cùng em ra ngoài một chuyến đó." Đinh Lam nói với Vũ Văn.

"A, được rồi, vậy. . . . . .Cô Ôn, thật ngượng ngùng, hôm nay không thể tiếp tục bồi cô, hôm khác chúng ta sẽ tán gẫu tiếp nhé." Vũ Văn ngoài mặt tựa hồ rất tiếc hận, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao, còn rất nhiều dịp." Ôn Nhã ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Vũ Văn, thấy vậy trong lòng Vũ Văn có chút hoảng sợ. (sợ gái =]])

Khi ra khỏi căn tin, Đinh Lam vẻ mặt mờ ám cười nói: "Em quấy rầy thầy và cô Ôn nói chuyện, sẽ không trách em chứ?"

"Trách cậu? Cám tạ trời đất a, may mà cậu tới đúng lúc, bằng không tôi sẽ bị nàng tha đi!" Vũ Văn khoa trương làm một cái mặt quỷ.

"Xí. . . . . ." Đinh Lam hừ một tiếng, "Ai biết được thầy có phải nghĩ một đằng nói một nẻo hay không a? Ôn đại mỹ nữ chính là đóa hoa của đại học S chúng ta, giáo viên nam trẻ tuổi quỳ gối dưới váy nàng ít nhất cũng thành một ban đó."

"Ít nói nhảm, nói mau cậu phát hiện được chuyện gì rồi!"

"Em tìm được tên nhận bức hình Phương Hân gửi đi rồi!"

"Nhanh như vậy? Hắn ở đâu?" Vũ Văn cả kinh.

"Hẳn là một tên nào đó ở khu 4 lầu 5, đại khái chính là phòng ngủ khoảng từ 501 đến 506. Nhưng em còn chưa tìm tới cửa!"

"Cậu làm sao tìm được hắn?"

"Khoảng 4h chiều, em tranh thủ ở BBS đăng một tin cầu trợ về di động bản mới nhất, hỏi một đống vấn đề về điện thoại di động Sharp GZ200, rất nhanh có một tên hồi âm, trả lời rất chính xác, vừa nhìn đã biết ngay là người sử dụng GZ200, thầy biết đó, người sử dụng hãng di động này rất hiếm. Em lập tức thông qua tin ngắn của BBS liên lạc với hắn, hỏi hắn có phải giữa trưa máy di động nhận được bức ảnh nào đó không. Ai ngờ hắn chẳng những thừa nhận đã dùng bluetooth nhận được bức ảnh, thậm chí còn nói hắn đã đem ảnh chụp kia phát lên trang GHOST của BBS rồi!"

"Hả? Vạn nhất hung thủ cũng lên trang mạng trường, chẳng phải là đã bị hung thủ phát hiện rồi sao!" Vũ Văn kinh hô.

"Đúng vậy! Em sở dĩ thông qua phương thức hỏi thăm vấn đề điện thoại di động tìm đến vị bạn học kia, chính vì sợ hung thủ cũng sẽ lên mạng, trực tiếp truy hỏi có ai thu được bức ảnh kia chúng ta sẽ bại lộ, nào ngờ tên kia lại đem ảnh chụp dán lên luôn. Em lập tức chuyển tới trang GHOST tìm được bài viết của vị bạn học kia, vừa mở ra, cư nhiên trong nháy mắt ngắn ngủi, nội dung bài viết kia đã bị loại bỏ! Em lại gửi thư cho tên kia, nhưng vẫn không có hồi âm. . . . . ."

"Bị loại bỏ? Người nào có thể loại bỏ được bài viết đã đăng?" Vũ Văn nhíu mày.

"Phòng quản lý trung tâm mạng có thể loại bỏ, nhưng việc này cũng không chắc a. . . . . .Bọn họ bình thường chỉ quản lý những ngôn luận quá khích, trang chuyện ma quỷ sao cũng xen tay vào?" Đinh Lam cũng cảm thấy kỳ quái.

"Hỏng bét!" Vũ Văn đột nhiên mạnh vỗ tay, "Người phát ngôn có thể tự mình loại bỏ bài viết! E rằng hung thủ đã đến trước chúng ta một bước tìm được vị bạn học kia rồi! Chúng ta đi mau!"

Để tiện quản lý học sinh lên mạng, trong hệ thống mạng trường địa chỉ IP sử dụng đều là IP cố định, từng đường truyền sử dụng đều hiển thị địa chỉ IP của mình, người bình thường cho dù nhìn thấy IP chỉ sợ cũng sẽ không hiểu lắm, nhưng nếu đi sâu hiểu biết những quy tắc phân phối địa chỉ IP này, cũng rất dễ dàng nắm được cụ thể phòng ký túc xá của nhóm người sử dụng. Đinh Lam thường xuyên sau khi ở trên mạng cùng học sinh MM (viết tắt của từ muội muội, ý nói em gái nào đó :D) nào đó nói chuyện phiếm, tìm hiểu số phòng ký túc xá của nữ sinh đó, còn tiến thêm một bước thăm dò tướng mạo người ta như thế nào, một khi phát hiện là khủng long MM, Đinh Lam sẽ lập tức đem nàng từ trong danh sách bạn tốt cắt rụng!"

Nếu Đinh Lam có thể thông qua địa chỉ IP của vị bạn học kia tra ra vị trí đại khái của hắn, hung thủ đương nhiên cũng đồng dạng có thể làm được. . . . . .

Vũ Văn và Đinh Lam hấp tấp xông lên khu 4, lúc này đang là sau bữa tối thời điểm mọi người chuẩn bị đến phòng tự học, trong ký túc xá người đến người đi rất náo nhiệt. Đinh Lam đến từng cánh cửa phòng mấy gian đầu tầng 5 đập cửa, nếu có người lên tiếng trả lời, hắn lại hỏi: "Xin hỏi ở đây có vị bạn học nào nickname trên mạng là Ruồi Bảo Bảo không?"

"Cư nhiên còn gọi là Ruồi Bảo Bảo. . . . . ." Vũ Văn đi theo phía sau Đinh Lam liên tiếp lắc đầu.

"Cậu là nói Ngô Duy sao? Hắn ở trên BBS gọi là Ruồi Bảo Bảo, thế nào? Hắn giả MM lừa cậu?" Cuối cùng, phòng số 505 có một nam sinh cao lớn vạm vỡ trả lời vấn đề của Đinh Lam.

"Giả MM? Không có không có. . . . . ." Đinh Lam phủ nhận, "Tìm hắn là có chút chuyện khác."

"Hay là đến đánh nhau hả?" Nam sinh trong phòng ngủ có phần cảnh giác nhìn Đinh Lam vài lần. Bọn học sinh trên mạng nói chuyện thường rất nóng tính, tình huống chọc phải người nào tới cửa sinh sự đánh nhau không phải chưa phát sinh qua.

"Cậu xem tớ như vậy, có thể đánh ai a? Haha. . . . . ." Đinh Lam đem cánh tay mình duỗi đến cạnh cánh tay tráng kiện của nam sinh trước mặt, so cùng một chỗ, cánh tay Đinh Lam nhỏ hơn một vòng thật lớn, nam sinh kia nhịn không được nở nụ cười.

"Buổi chiều lão Ngô hình như vẫn ở một mình trong phòng ngủ, khi tớ trở về hắn không biết đã đi nơi nào rồi." Nam sinh kia chỉ vào một máy tính đang mở nói: "Máy tính của hắn vẫn còn mở, nhưng điện thoại di động không đặt trên giường, có thể là ra ngoài rồi."

Đinh Lam và Vũ Văn đến gần máy tính vừa nhìn, trên màn ảnh chính là giao diện BBS, hơn nữa người sử dụng Ruồi Bảo Bảo còn chưa đăng xuất khỏi hệ thống.

"Không ngại tớ nhìn máy tính của hắn chứ?" Đinh Lam hỏi nam sinh kia.

"Không sao, tha hồ nhìn." Nam sinh kia cũng không ghét Đinh Lam.


Vũ Văn rất nhanh kiểm tra một chút số liệu trên ổ cứng, sau đó thất vọng lắc đầu với Đinh Lam. Bức ảnh kia đã không còn trong máy tính, hơn nữa khả nghi chính là, toàn bộ ổ D đều đã bị cách thức hóa (format) .

"Cậu biết số điện thoại di động của hắn không? Có thể giúp tớ gọi điện thoại cho hắn không?" Đinh Lam nói với nam sinh kia.

"Các cậu mới vừa rồi lúc ở cách vách phòng ngủ hỏi thăm, tớ đã gọi điện rồi, di động của hắn tắt máy." Nam sinh thẳng thẳng đáp, "Các cậu tìm hắn đến tột cùng là có việc gấp gì a?"

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì. . . . . ." Vũ Văn không muốn để nam sinh kia biết quá nhiều, đang khi nói chuyện, y đột nhiên khụt khịt mũi, thấp giọng hỏi Đinh Lam: "Cậu ngửi thấy mùi gì không?"

"Em bị cảm nghẹt mũi, cái gì cũng ngửi không được!" Đinh Lam thành thành thật thật trả lời.

Vũ Văn ở trong phòng ngủ bốn người đảo hai vòng, tầm mắt liền hướng đến nhà vệ sinh trên ban công. Hắn bước nhanh vào nhà vệ sinh, chỉ trong chốc lát chạy trở ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Đinh lam, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi.

"Thế nào rồi?" Đinh Lam cũng tiến vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp kia, nhưng không thấy có gì khác thường.

Vũ Văn mở miệng hướng Đinh Lam hỏi: "Cậu và Ngô Duy mất liên lạc khi nào?"

"Đại khái khoảng 5h."

"Bạn học, cậu trở về phòng ngủ khi nào?" Vũ Văn lại quay đầu hỏi vị bạn học đang thu dọn giường chiếu kia.

"Tôi hơn 6h mới trở về."

"Hơn một tiếng a. . . . . ." Vũ Văn lắc đầu thở dài.

"Thầy đến tột cùng có ý tứ gì hả?" Đinh Lam bị Vũ Văn khiến cho có chút như suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng sờ không tới (mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Câu này đã giải thích kỹ ở chương 21 Đoạn Long Đài [http://banhtieu137.blogspot.com/2012...huong-21.html] , mọi người có thể quay lại đó để hiểu rõ hơn)

"Đi ra ngoài sẽ nói cho cậu." Vũ Văn bắt đầu tự tiện ở trên giường Ngô Duy tìm kiếm.

"Ê! Đừng làm loạn ở trên giường người ta a!" Nam sinh kia luôn ở bên cạnh quan sát rốt cuộc nhịn không được can thiệp.

Nhưng Vũ Văn đã tìm được gì đó khiến mắt hắn sáng ngời, đó là một USB đặt dưới gối đầu!

"Mau cắm vào máy tính nhìn xem!" Vũ Văn khẩn trương đem USB đưa cho Đinh Lam.

Vũ Văn vận khí thật sự rất tốt, Ngô Duy cư nhiên lưu lại trên USB, bên dưới các thư mục hiện ra một bức ảnh kỹ thuật số lẻ loi. Đinh Lam nhấn vào, một bóng người màu đen nhất thời xuất hiện trên màn ảnh! Vũ Văn và Đinh Lam đều có chút kích động, nhưng nhìn kỹ trong bức ảnh kia, lại hoàn toàn thất vọng, bóng người trong ảnh một mảnh đen kịt, căn bản không cách nào thấy rõ diện mạo của hắn, trên tay hắn cầm theo một cánh tay cụt hình dáng ngược lại rất rõ ràng, nhưng nếu muốn nói đó là một cánh tay giả bằng nhựa cũng hoàn toàn có thể.

Nhìn tấm ảnh phải hao tổn tâm cơ mới có được này, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đối mặt không biết nói gì.

"Không quản nhiều vậy nữa, trước cứ đem bản gốc của bức ảnh này về đi." Đinh Lam lấy ra USB tùy thân của mình.

Vũ Văn gật đầu, thở dài một tiếng.

Ra khỏi cổng khu 4, Đinh Lam nhịn không được hỏi: "Thầy ban nãy nhìn nhà vệ sinh có ý gì a? Hiện tại thầy có thể nói rồi chứ?"

"Cậu thật sự muốn nghe?" Vẻ mặt Vũ Văn có chút trầm trọng, "Tôi sợ cậu không tiếp thu được."

"Đừng làm người ta hồi hộp nữa, nói mau đi!"

"Vì để lộ ra bức ảnh mơ mơ hồ hồ kia, vị bạn học Ngô Duy, đã vĩnh viễn không trở về được nữa!" Vũ Văn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cắn răng nói.

"Chẳng lẽ hắn đã bị hung thủ kia. . . . . ." Đinh Lam cả kinh.

"Tôi ban nãy ở trong nhà vệ sinh quét phiếu IC của lão Ngô trên máy kiểm soát nước." Vũ Văn đột nhiên từ trong túi quần móc ra phiếu IC, mặt trên có một chữ ký 'Ngô Duy'. "Đây là lấy được trên bàn của Ngô Duy."

Đại học S một năm trước bắt đầu trang bị trong phòng ngủ sử dụng phiếu IC quét máy kiểm soát để nhớ chi phí nước, bọn học sinh dùng nước đều phải thống nhất dùng phiếu IC cắm vào máy kiểm soát, trong vòi nước mới phóng nước.

"Cậu biết Ngô Duy hôm nay dùng bao nhiêu nước không? 1 tấn! Đến 1 tấn nước!" Vũ Văn trước mặt Đinh Lam quơ phiếu IC nho nhỏ kia.

"Hắn dùng nhiều nước như vậy làm gì? Em thấy trong phòng ngủ của bọn họ không có phơi quần áo a!" Đinh Lam còn chưa ý thức được kết quả này ý vị như thế nào.

"Giặt quần áo? Rửa xe trên phố, một tấn nước có thể rửa hơn 10 chiếc xe!" Vũ Văn đột nhiên trở nên cực kỳ phẫn nộ.

"Vậy. . . . . .Vậy. . . . . ." Đinh Lam có chút nói không nên lời.

Vũ Văn bỗng nhiên đặt mông ngồi trên bãi cỏ ven đường, đem mặt chôn thật sâu trong hai tay, có chút vô lực nói: "Trong phòng ngủ 505, có một cỗ mùi máu tươi cực nhạt. . . . . .Tôi ở bên cạnh hố xí trong nhà vệ sinh, trông thấy một chút sợi vải nhỏ. . . . . .Hung thủ giết người kia, dùng một tấn nước, cắt nát Ngô Duy. . . . . .Xối trôi vào cống thoát nước. . . . . ."

Đinh Lam nghe xong lời Vũ Văn nói, lẳng lặng đứng trong chốc lát, đột nhiên mạnh chạy đến ven đường, oa một tiếng ói ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui